Người dịch: Hạ Hạ bốn mắt.
Vui lòng mang truyện đi nhớ ghi nguồn.
Vào đêm Ôn Lý nhận được danh thϊếp, xe của Diệp Thanh Thời cũng xuất hiện gần đoàn múa.
Khi đó, cô đã kết thúc buổi diễn tập trong ngày, cô đang đứng dưới ánh đèn đường chờ taxi, bỗng nhiên phía sau lưng cô có tiếng bấm còi, sau đó, một chuyến chiếc Mulsanne đen tuyền từ từ lái tới.
Xe dừng lại trước mặt Ôn Lý, cửa sổ hàng ghế sau hạ xuống, ánh mắt Diệp Thanh Thời lạnh lùng, ngữ khí vẫn như cũ, "Lên xe đi, tôi chở cô về."
Đây là lần thứ hai họ gặp nhau sau cuộc chạm trán tình cờ tại Trụ sở Cụ Phong. Ôn Lý không biết nhiều về Diệp Thanh Thời, cảm thấy có chút bất an không thể giải thích được khi đối mặt với anh ta.
Cô đang định lắc đầu từ chối, Diệp Thanh Thời lại nói: "Xe của tôi đậu ở đây càng lâu, càng khiến cho người khác dễ chú ý, trên người cô cũng nhiều phiền phức, hiểu chưa? Thay vì đứng đó đắn đo, sao lại không lên đây cho dễ nói chuyện."
Giọng điệu bình thường lạnh lùng kiêu ngạo, có chút bá đạo, nhưng không làm cho người khác cảm thấy ghét.
Ôn Lý hơi sững sờ, tim đập không tự chủ được run rẩy, trong hoảng hốt mà cảm nhận được đau đớn truyền đến phổi.
Thái độ và giọng điệu như vậy rất giống với Trần Hạc Chinh.
Người trong xe ngừng nói chuyện, cửa xe lại từ bên trong đẩy ra, lặng lẽ không một tiếng động.
Ôn Lý có thể từ chối Diệp Thanh Thời, nhưng cô lại không thể từ chối một Diệp Thanh Thời trông giống như Trần Hạc Chinh, vì vậy cô đi đến bên xe, cúi người ngồi xuống.
Trong xe có một mùi thơm rất nhàn nhạt, vốn nên là một khung cảnh thư thái, nhưng lưng Ôn Lý lại căng thẳng, đầu ngón tay mơ hồ phát lạnh.
Cô ngồi song song với Diệp Thanh Thời ở hàng sau, thay vì nhìn vào mặt Diệp Thanh Thời, cô chỉ nhìn chằm chằm vào mũi giày màu đen của anh ấy, dùng giọng điệu như giải quyết công việc chung để nói: "Tưởng tổng đã nói chuyện với tôi về cuộc thi. Reborn đối với tôi không tính là mặn mà, lần này quyết định cho tôi đi thi, nhất định là do Diệp lão sư —— tôi có thể xưng hô như vậy với anh không? Nhất định là có thể do Diệp lão sư tác động vào, tôi muốn biết, tại sao Diệp lão sư lại làm như thế?".
Diệp Thanh Thời bày ra tư thế thoải mái tao nhã ngồi xuống, trầm mặc một hồi, mới nói: "Cô cứ cho rằng tôi đang bù đắp một ít tiếc nuối đi."
Ôn Lý lúc này mới ngước mắt nhìn Diệp Thanh Thời.
Anh có gương mặt đẹp trai bẩm sinh, chiếc mũi cao thẳng và đường viền hàm rõ nét.
Có lẽ, những người đẹp trai đều có một số điểm tương đồng, Ôn Lý cảm thấy rằng đường nét của Diệp Thanh Thời trông rất giống với Trần Hạc Chinh ở một số chỗ.
Ví dụ, cùng một đôi mắt đen, cùng một sự bảo vệ và bá đạo.
Diệp Thanh Thời cảm nhận được ánh mắt của Ôn Lý, quay đầu nhìn sang.
Ôn Lý theo bản năng quay đầu lại, dời mắt nhìn bóng lưng của ghế phụ, ổn định lại tâm tình mới tiếp tục nói: "Vô công như tôi nhất định sẽ không nhận được lộc, nhận lấy sự giúp đỡ của Diệp lão sư, không biết tôi phải trả ơn như thế nào?".
"Nói thẳng như vậy, " Diệp Thanh Thời nhướng mày, cố ý hỏi: "Cô có thể cho tôi cái gì? Hoặc đúng hơn, cô định cho tôi cái gì?"
"Tôi cái gì cũng không có thể cho anh." Ôn Ly lập tức đáp, "Tôi trong lòng có một người, tôi yêu người đó."
Dù chia tay chưa một lời từ biệt.
Nghe vậy, Diệp Thanh Thời bật cười, như thể đang chế giễu, ở thời điểm này vẫn có những người đặt tình yêu lên hàng đầu, không quan tâm đến lợi ích.
Ôn Lý nghe ra ý cười của anh, mím môi nói: "Tôi rất cảm kích sự giúp đỡ của Diệp lão sư, nhưng tôi không có cách nào để bù đắp lại công ơn của anh, vậy nên việc này...."
"Tôi nói rồi, tôi bù đắp vì tiếc nuối, cũng không phải là giúp cô nhiều như vậy, mà là để cho mình an ủi một chút." Diệp Thanh Thời ngữ khí lãnh đạm, không hề có nửa phần tình cảm, "Ôn Lý, không nghĩ tới mình trọng yếu như vậy, tôi không cần cô báo đáp cái gì, cô chỉ cần nhảy đẹp, thi đấu tốt, đừng làm mất mặt tôi, vậy là đủ."
Ôn Lý luôn cảm thấy thứ đặt trước mặt mình là một lưỡi câu dính mật ong, chỉ chờ cô cắn vào sẽ thấy, cảm giác này khiến cô hoảng sợ, đồng thời cũng khiến cô bất an.
Diệp Thanh Thời dường như nhìn thấu tâm trí của cô, nói: "Tôi nghe Tưởng Du Án nói, cô vì một người mà gia nhập Reborn, mặc dù bị chèn ép, vẫn cứ khăng khăng cố chấp, cô gặp khó khăn, tôi cũng vậy. Ôn Lý, càng tiếc nuối thì càng phải trở nên mạnh mẽ, chỉ khi cô mạnh mẽ, đủ tài năng thì mới có nhiều cơ hội để bù đắp. Lẽ nào cô vẫn muốn bị Chung Hiểu Uyển dẫm nát dưới chân cũng không muốn một lần được kiêu ngạo sao?".
Ôn Lý không lên tiếng.
Diệp Thanh Thời đột nhiên cười nói: "Tôi biết cô sợ cái gì, tôi ở đây nói cho cô hiểu rõ —— Nếu tôi cần phụ nữ ở bên cạnh, sẽ không vô cớ mà đi tìm một vũ đoàn vô danh."
Điều này nghe có vẻ khó nghe, nhưng lại chính là sự thật.
Với hoàn cảnh gia đình của Diệp Thanh Thời, luôn luôn sẽ có đầy người muốn quấn lấy anh ta.
Ôn Lý suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Tôi đại diện cho Reborn đi thi như vậy, liệu công ty và Trần tổng cho phép không?"
Diệp Thanh Thời liếc nhìn cô, không khỏi có chút buồn cười: "Tôi nên nói cô ngây thơ hay là cô không có đầu óc nhỉ? Nếu như Trần Hạc Nghênh phải quản lý những việc nhỏ như của Reborn thì tôi e rằng anh ta sẽ chết vì mệt. Tôi chỉ là theo Tưởng Du Án chào hỏi, cô ấy có thể quyết định được tiền đồ và cuộc đời sau này của cô."
Hóa ra, việc đối xử lạnh nhạt với cô không cần đến sự can thiệp của anh em nhà họ Trần, bất cứ ai có một chút thủ đoạn đều có thể trấn áp cô, khiến cô sống một cuộc sống khó khăn, chật vật.
Trần Hạc Nghênh thậm chí có thể không biết rằng cô đã kí hợp đồng mười năm với Reborn, huống chi là Trần Hạc Chinh ở nước ngoài xa xôi.
Cô và Trần Hạc Chinh ngay cả chút tin tức còn không biết, đều không còn liên quan gì đến nhau.
Ngoài cửa sổ, đèn đường sáng trưng,
sáng như ban ngày.
Cảnh đẹp thật, đẹp đến mức khiến người ta phải rơi nước mắt.
Xe chạy một mạch đến lối vào khu dân cư nơi Ôn Lý sinh sống, trước khi xuống xe, Ôn Lý không kìm được, lắm miệng hỏi một câu: "Diệp lão sư, anh có biết là anh rất giống với một người bạn cũ của tôi không?".
Diệp Thanh Thời không phát ra âm thanh, nhưng ánh mắt trong bóng tối lại híp một chút.
Đây là một vẻ mặt không vui, Ôn Lý vén mái tóc dài xõa sang một bên tai, nói: "Thật xin lỗi, là tôi đường đột."
Cô đẩy cửa xe xuống, đang định dùng tay trái đóng cửa xe lại, Diệp Thanh Thời đột nhiên gọi cô lại, giọng đều đều nói: "Ôn Lý, cô hãy suy nghĩ kỹ đi. Cơ hội là thứ đến rồi đi, có thể chỉ một lần trong đời. Tôi không phải lúc nào cũng hăng hái, giúp đỡ một kẻ cố chấp."
Đêm hôm đó, Ôn Lý giẫm lên ánh trăng bàng bạc đi về nhà, mỗi bước chân đều như dính vào quá khứ, vô cùng mệt mỏi.
Ba ngày sau, Ôn Lý trả lời với Tưởng Du Án rằng cô sẽ tham gia cuộc thi, đồng thời đảm bảo với Diệp Thanh Thời rằng cô sẽ cố gắng hết sức.
Sau khi Diệp Thanh Thời nhận được tin tức, anh ấy không phản ứng quá nhiều, đáp lại một cách hờ hững. Chỉ có Tưởng Du Án đi đến vỗ vai và chúc mừng cô.
Cuộc thi khiêu vũ lần thứ 12 là một bước ngoặt trong sự nghiệp của Ôn Lý, cô đã giành được huy chương vàng môn khiêu vũ đơn cổ điển trong cuộc thi đó.
Mặc dù sự chú ý của sự kiện không thấp, nhưng dù sao nó vẫn là sự kiện nhỏ, huy chương vàng không thể khiến Ôn Lý trở nên nổi tiếng, nhưng nó đủ để thay đổi tình huống ngồi trên băng ghế dự bị đáng xấu hổ của cô.
Mặc dù Reborn không có ý khen ngợi cô, nhưng công việc thường ngày cũng như diễn xuất cũng không còn chèn ép cô như xưa, cô làm việc dần dần có danh tiếng trong ngành, được khen là một vũ công giỏi.
Ôn Lý biết rằng chiếc cúp này không có tác dụng lớn như vậy, hẳn phải có cả công lao của Diệp Thanh Thời trong đó.
Lễ trao giải cho cuộc thi cũng được tổ chức tại Studio 1 của Trụ sở chính Cụ Phong.
Sau gần một năm, Ôn Lý quay lại chốn cũ, Ôn Lý đã không còn là một vũ công dự bị mặc chiếc váy mỏng manh rẻ tiền, mà thay vào đó là chiếc váy tiên cá màu ngọc trai với chiếc váy kéo dài trên sàn nhà, dáng người và cách trang điểm của cô đều rất thu hút.
Chung Hiểu Uyển cũng tham gia cuộc thi này và giành được giải thưởng trong đơn vị múa dân gian, thật trùng hợp khi cô ta ngồi cạnh Ôn Lý.
Hai người trước sau bước vào chỗ ngồi, ngồi xuống gần như cùng lúc, Chung Hiểu Uyển nhìn thấy Ôn Lý cũng không ngạc nhiên, bày ra tư thế của một người quen đang nói chuyện phiếm, tiến đến bên tai của Ôn Lý, nhỏ giọng nói: "Ôn Lý, tôi thật sự đánh giá thấp cô. Trần Hạc Chinh vừa đi liền có Diệp Thanh Thời xuất hiện, tài nguyên của cô thật tốt, tiện tay một cái, như một món hàng."
Ôn Lý cười nhìn màn hình lớn trên đài, nhưng lời nói lại không khách khí ——
"Cô hẳn là rất ghen tị?"
Chung Hiểu Uyển nghẹn trong giây lát, cô ta còn chưa kịp bắt đầu kɧıêυ ҡɧí©ɧ nữa thì Ôn Lý đã đứng dậy.
Người dẫn chương trình đọc tên của Ôn Lý, tiếng vỗ tay xung quanh vang lên, đến lượt cô lên sân khấu nhận giải.
Ngày hôm đó, vận khí của Ôn Lý thật sự rất tệ, khi lên sân khấu nhận giải, chiếc váy kéo lê dưới sàn vướng vào bậc thềm sân khấu, sau đó vướng vào gót giày cao gót. Sau nhiều lần kéo, cô hầu như đứng không vững, một bàn tay bất ngờ xuất hiện bên cạnh, kịp thời giúp đỡ cô.
Ôn Lý đứng vững quay đầu nhìn lại.
Diệp Thanh Thời là khách mời của bữa tiệc, lúc đó anh đang ở trong phòng chờ, bóng người ẩn hiện trong bóng tối, bộ lễ phục đen tuyền khiến anh khoác lên mình một phong vị vừa tao nhã vừa tà ác.
Ánh mắt của hai người chạm vào nhau, Ôn Lý lại cảm nhận được loại cảm giác kỳ lạ đó —— ánh mắt của Diệp Thanh Thời rõ ràng đang nhìn một người bạn cũ đã lâu không gặp.
Chương trình của bữa tiệc rất quan trọng, vì vậy Ôn Lý không dừng lại, nói "Cảm ơn" và đi lên sân khấu.
Kể từ đó, Ôn Lý đã nợ Diệp Thanh Thời một ân tình, nhưng Diệp Thanh Thời đã quen với việc cao cao tại thượng, không che giấu sự ngạo mạn.
Sau này, có một lần Diệp Thanh Thời uống say, sáng sớm anh gọi điện cho Ôn Lý, hỏi cô có muốn cùng anh không.
Anh không nói về việc yêu nhau, cũng không nói về việc ở bên nhau, anh chỉ nói "cùng nhau", chẳng hạn như chọn một chiếc khuy tay áo phù hợp hoặc một chiếc kẹp cà vạt trước khi ra ngoài.
Ôn Lý đang ngủ say bị đánh thức, nhưng cô cũng không tức giận, xuống giường đi vào bếp rót cho mình một cốc nước, chậm rãi uống một hơi rồi nói: "Diệp lão sư, trong lòng tôi có người, hơn nữa, tôi không có hứng thú làm vật thay thế."
"Thay thế?" Diệp Thanh Thời đại khái đã tỉnh táo, cười nhẹ một tiếng, châm chọc nói: "Ôn Lý, em tự đề cao mình quá rồi."
Hai người chỉ nói chuyện thẳng thắn như vậy một lần, hai năm sau đó, Diệp Thanh Thời thỉnh thoảng lộ ra vẻ mập mờ, Ôn Lý luôn đáp lại cùng một câu - Trong lòng tôi có người.
Người trong lòng cô là Trần Hạc Chinh, đã xa cách năm năm, giờ đây, họ gặp lại nhau.
Những ký ức và tình cảm đã chất chồng trong trái tim cô, và cô chưa bao giờ buông tay.
Cũng không muốn buông tay.
Thái độ của Ôn Lý luôn rõ ràng, nhưng hành vi của Diệp Thanh Thời dần trở nên kỳ lạ, kể từ khi Trần Hạc Chinh đưa cho Ôn Lý một chiếc bật lửa trước mặt anh, Diệp Thanh Thời dường như đã tiến vào một trạng thái tiêu cực, trở nên cáu kỉnh.
Ôn Lý không hiểu Diệp Thanh Thời đang nghĩ cái gì, duy nhất có thể khẳng định chính là, Diệp Thanh Thời đối với tình cảm của cô, không phải là yêu.
Tiền đề của tình yêu là sự tôn trọng.
Nhìn theo cách này, họ thậm chí không được coi là bạn bè, có lẽ, Diệp Thanh Thời chỉ coi cô như một vật sở hữu.
Anh là lãnh đạo cấp trên, cô chỉ có thể cưỡng chế nghe theo, nếu có phản kháng, sẽ bị khiển trách.
Ba tờ tiền rơi dưới chân cô là bằng chứng rõ ràng nhất.