Lần đầu Chu Hi nhìn thấy Lâm Uyển là ở một hội thi thơ ngoài cung, hắn cải trang đi dự, đi gặp Từ Văn bởi vì bị vu khống mà âm thầm bị xoá tên trên bảng.
Đình đài lầu các, khúc nhạc vang lên, thí sinh vào kinh thành với trai gái danh môn gặp nhau nơi đây, nâng cốc đàm tiếu, ngâm thơ làm phú. Khi đó còn chưa yết bảng, nhưng thí sinh đau khổ học nhiều năm lại đắc chí vừa lòng, như đã thấy họ tên của mình tỏ rõ trên bảng.
Năm đó Chu Hi mười sáu tuổi ngồi trên xe lăn, dưới sự giúp đỡ của thị vệ chậm rãi đi qua bên ngoài đám người náo loạn ầm ĩ, lúc đi ngang qua mấy cô nương gặp nhau trên nhà thủy tạ, trong tiếng cười vui mừng oanh oanh yến yến đã nghe được một tiếng đàn uyển chuyển động lòng người.
Đàn chậm giống như nước chảy, giống như vang trong trái tim.
Chu Hi theo tiếng nhìn lại, nhìn thấy sau tấm bình phong sơn thủy là một bóng hình xinh đẹp nửa che mờ ảo, không nhìn thấy mặt, chỉ thấy một đôi tay tựa như bạch ngọc vươn ra từ sau tấm bình phong, chậm rãi kí©ɧ ŧɧí©ɧ dây đàn. Trên cổ tay người nọ mang một đôi vòng tay kim ngọc, nổi bật lên cổ tay tinh tế thon gầy.
Chu Hi hỏi thị vệ bên cạnh: "Là ai đang gảy đàn?"
Hắn xuất cung tới hội thi thơ, một ngày trước thuộc hạ đã tra xét rõ ràng các vị khách sẽ đến hội thi thơ này, thị vệ nhìn một đôi vòng tay kim ngọc trên tay cô nương kia, nói: "Hẳn là trưởng nữ Lâm gia, Lâm Uyển."
Chu Hi có chút kinh ngạc: "Con gái lão sư?"
"Vâng."
Chu Hi cảm thấy thú vị, hắn thu hồi ánh mắt, nói: "Tài đánh đàn của lão sư thúc người tự sát, không ngờ lại dạy dỗ được con gái đánh đàn hay đến thế."
Bên người Chu Hi không có nữ nhân, thị vệ vẫn là lần đầu tiên nghe hắn khen một cô nương, kìm lòng không được hỏi một câu: "Điện hạ, muốn mời nàng tới đây sao?"
Chu Hi tự biết đời này cũng không có hy vọng lại đứng lên nữa, lúc này không có ý định tai họa cho cô nương nhà người ta, hắn thản nhiên nói: "Không cần, mời tới làm cái gì, làm cho người ném da mặt làm xiếc ở trước mặt ta à."
Thị vệ kia nghe được lời này, thức thời mà ngậm miệng lại.
Lúc ấy Chu Hi không để chuyện này ở trong lòng, chỉ là ngẫu nhiên lúc lòng yên tĩnh, trong đầu sẽ nhớ lại lại tiếng đàn ngắn ngủn kia, cùng với cặp tay tựa như ngọc, cùng tên cô nương kia.
Lâm Uyển.
Lâm Uyển...
"Vương gia... Vương gia..."
Tuyết rơi nhiều tung bay trên đường, Chu Hi nhìn tuyết rơi thất thần, Từ Văn hô vài tiếng liên tiếp mới nghe thấy.
Từ Văn thấy hắn trừng mắt nhìn rốt cuộc lấy lại tinh thần, hiếu kỳ nói: "Không biết Vương gia bị chuyện gì quấy rầy tâm thần, không ngại nói với hạ quan nghe một chút."
Chu Hi hít một miệng hơi lạnh, chậm rãi nói: "Không có gì, chuyện xưa mà thôi."
Hắn không muốn nói, Từ Văn cũng không hỏi lại, hắn giương mắt nhìn nhìn tuyết rơi nhất thời nửa khắc dừng không được này, nói: "Vương gia vào điện như thế này, cũng đừng lại cậy mạnh, cần phải cho người đốt bếp lò cháy mạnh hơn chút ít, người không suy nghĩ vì mình, cũng nên thương cảm cho Hoàng Thượng tuổi nhỏ, nếu bị bệnh lây cho Hoàng Thượng, sợ là khó dưỡng tốt."
Nghe Từ Văn đột nhiên bắt đầu nhắc tới, Chu Hi lắc đầu: "Ngươi hôm nay là làm quan làm thành mẹ già rồi, nói càng ngày càng nhiều."
Từ Văn cười cười: "Bên người người lại không có mấy người, nếu ta không nói lời này, người ngoài càng sẽ không nói. Nếu như không ngại hạ quan phiền, lấy một Vương Phi mới là đúng đắn, dù gì cũng nên tìm hai cung nữ tri kỷ để trong phòng cũng được, có nữ nhân rồi dù sao vẫn không giống nhau, giống như phu nhân nhà ta mỗi ngày hỏi han ân cần với ta, buổi tối tắt nến một cái, che ổ chăn lại, đó mới là chuyện thích ý chốn nhân gian."
Rõ ràng là vị quan văn thanh lưu, nói chuyện nhà lại không chút e dè, Chu Hi nghe có chút đau đầu: "Được rồi, cái miệng này của ngươi sao không cho phu nhân nhà ngươi khâu lại luôn đi."
Hai người nói qua, đã đến trước Vũ Anh Điện. Lâm Uyển cũng không vào điện, nắm tay Chu Dục đứng ở trong tuyết đợi Chu Hi rớt lại phía sau vài bước, nàng cúi đầu nhìn Chu Hi một bộ áo đỏ trên xe lăn, ánh mắt đảo qua đốt ngón tay đông lạnh đến trắng bệch của hắn, mở miệng nói: "Hôm nay cũng phiền Vương gia phí tâm, chỉ là trời đông giá rét, hai ngày này Hoàng Thượng cũng không nghỉ ngơi tốt, đêm nay Vương gia vẫn nên sớm cho hắn trở về nghỉ ngơi đi."
Từ khi Chu Dục lên đế vị, Lâm Uyển đã rất ít biểu hiện ra sự dung túng với yêu thương của người làm mẹ, lời nói hôm nay đã rất là khó có được.
Thực tế Chu Dục cũng có chút mệt mỏi, nhưng hắn một mực bị người dạy bảo thân là Đế Vương không thể lười biếng, vì vậy cho tới bây giờ đều chịu đựng không đề cập tới, bây giờ nghe Lâm Uyển nói như vậy, có chút ngoài ý muốn ngẩng đầu nhìn về phía nàng, sau đó vui mừng mà lặng lẽ nắm tay của nàng chặt chút ít.
Mặc dù khoác hoàng bào, nói cho cùng cũng vẫn chỉ là đứa bé không rời được mẫu thân.
Dưới cái nhìn của người khác, Chu Hi thân là Nhϊếp Chính Vương, bây giờ nắm quyền, Lâm Uyển thân là Thái hậu hẳn là nịnh bợ hắn mới phải, không ngờ ngữ khí của nàng lại không thể nói là nóng bỏng.
Từ Văn qua lại nhìn mấy lần trên thân hai người, cảm thấy bầu không khí này có chút quái dị.
Chỉ là Chu Hi cũng không thèm để ý thái độ Lâm Uyển, hắn khẽ vuốt cằm, cung kính đồng ý với Lâm Uyển: "Mẫu hậu nói đúng, nhi thần đã biết."
Đưa mắt nhìn Chu Dục với Chu Hi tiến vào điện, một mình Lâm Uyển trở về Nhân Thọ Cung, nàng nghỉ chỉ chốc lát, gọi Thượng Phục tới, vội vàng làm chuyện Chu Dục giao cho nàng: Làm quần áo cho Chu Hi.
Lúc Thượng Phục nghe Lâm Uyển nói muốn may xiêm y tặng cho hai vị Vương gia, trong lòng khó tránh khỏi có chút nghi hoặc. Ung Vương đã tự lập cửa phủ, nghe nói cuối tháng này sẽ rời khỏi thành Đô đi tới đất phong, đường xá xa xôi, đương nhiên đã sớm chuẩn bị quần áo mùa đông, nào còn cần phiền toái trong nội cung.
Mà Sở vương vốn sẽ ở trong nội cung, mùa đông năm nay hơn mười bộ đồ mới sớm đã làm tốt đưa qua, làm sao buồn không có xiêm y mặc.
Chỉ là làm việc trong cung chủ yếu nhất chính là phải biết giả ngu, này đây mặc dù trong lòng Thượng Phục hoang mang, nhưng không hỏi ra miệng.
Nàng thấy Lâm Uyển ngồi ngay ngắn trên giường, hỏi: "Nếu vì chống lạnh, các loại áo khoác lông đương nhiên tốt nhất, chỉ là không biết Thái hậu muốn dùng loại da lông nào, trong nhà kho có da hổ lang gấu, lông hồ thỏ chồn đều có."
Khả năng thêu thùa của Lâm Uyển không tệ, nhưng y lại không tinh thông may xiêm, nàng dịu dàng hỏi: "Loại nào lông nhiều?"
Thanh âm nàng nhu hòa, người nghe được thoải mái, Thượng Phục mở tập trong tay ra, cười nói: "Năm trước phiên quốc triều cống hai kiện da sói trắng cùng hai kiện da gấu trắng, bộ lông dày đặc mềm mại, dùng để làm áo khoác xác nhận cực không sai."
Lâm Uyển nói: "Vậy làm cho cả Sở vương với Ung vương một thân áo khoác da sói trắng và da gấu trắng, bây giờ thời tiết càng lúc càng lạnh, phiền các ngươi phí chút ít công sức, nhanh chóng làm ra."
"Vâng."
Lâm Uyển nói: "Mặt khác ngươi lại chọn loại vải tốt khác làm hai đôi bao đầu gối dày."
Thượng Phục hỏi: "Cũng là một người một đôi sao?"
Lâm Uyển rủ đôi mắt xuống, nàng che lò sưởi ấm trong tay, nói khẽ: "Bệ hạ thương cho chân Sở vương, làm xong đưa hai cặp bao đầu gối đến trong cung Sở vương, nói là bệ hạ thưởng."
Thượng Phục đáp ứng: "Vâng."