Buổi chiều thu nồng nàn, bầu trời trong xanh và đầy nắng.
Lúc Bắc Trấn Phủ Sứ Lý Hạc Minh dẫn một đội Cẩm Y Vệ cưỡi ngựa từ đường phía Đông đi qua lầu canh, đúng lúc trông thấy Nhị tiểu thư Lâm Ngọc của Lâm gia từ trong hiệu sách chầm chậm bước ra.
Vì để thu tài tụ khí, bậc thềm sàn gỗ ở lối vào hiệu sách được xây cao, cũng tụ họp được kha khá vận may, người ở trong cửa ngoài cửa đều nhiều gấp đôi so với cửa hàng bên cạnh.
Ít có cô nương nào đi tới hiệu sách, đối với Nhị tiểu thư Lâm gia là ma ốm bệnh tật liên tục mà nói thì bậc thềm này có hơi cao, nàng cụp đầu xuống, dắt làn váy màu xanh bước ra cửa một cách cẩn thận, làn váy quét qua bậc cửa được không biết quần áo giày dép của bao nhiêu vị khách lui tới cọ đến bóng loáng, sau khi đi ra, nàng lại đưa tay vuốt vuốt ngọc bội đeo trên eo, rồi mới tiếp tục cất bước đi lên phía trước.
Phía sau nàng, hai bên trái phải là gã sai vặt cùng thị nữ tùy tùng, trong ngực gã sai vặt ôm đầy đống sách chồng chất cao đến nửa cánh tay, một tay thị nữ thì cầm theo bao giấy dầu gói đầy mấy đồ dành cho con gái như son, phấn… xem ra đã dạo được một lúc lâu trên đường.
Thị nữ kia vốn định đưa tay đỡ nàng một chút, nàng lại nhẹ nhàng đẩy ra, lắc đầu ý bảo không cần. Nữ nhi tôn quý được thế gia nuôi dưỡng, trái lại là ít người có tính tình tác phong như nàng.
Còn chưa bắt đầu mùa đông, Lâm Ngọc đã choàng thêm áo khoác mỏng, trên áo khoác được thêu một đám trúc xanh. Nàng da trắng tóc đen, dung nhan đoan trang, giữa búi tóc, được cài một cây trâm ngọc bích tinh xảo. Mắt ngọc mày ngài, thướt tha duyên dáng, trong thành Đô này, là người có dung mạo xinh đẹp hàng đầu.
Lý Hạc Minh liếc nhìn Lâm Ngọc rồi quay đầu ngay, nhưng cái nhìn này lại nhìn nàng từ đầu đến chân không sót thứ gì.
Lý Hạc Minh có một đôi mắt màu đen sâu không thấy đáy, bộ dạng âm u, lạnh lẽo vô tình, giống như mắt chim ưng. Nghe nói lúc thẩm vấn tội thần trong Chiếu Ngục, hai con mắt này có thể nhìn ra từ trong quần áo dính máu thịt nhão của tội thần, xem bọn họ còn có thể nhận được bao phần hình phạt, chảy thêm bao nhiêu máu.
Cái lời đồn này đương nhiên không phải là đang khen ngợi hắn.
Từ lúc Lý Hạc Minh được thăng nhiệm thành Bắc Trấn Phủ Sứ đến nay, tất cả quan lại lớn nhỏ chết trong tay hắn không biết đã bao nhiêu, ít có người có thể còn sống đi ra từ trong tay hắn. Cho dù còn sống, đi vào trong Chiếu Ngục một lần, thương tổn trên người cũng sẽ in dấu đến tận lúc vào trong quan tài. Dân chúng bình thường, quan lớn quyền quý, ít ai không trốn tránh hắn.
Lúc này đây hắn thoáng qua trên đường, hơn mười đôi gót sắt bước qua phố Thạch, người qua đường thấy vậy, ai cũng bước nhanh nhường đường, tránh gặp rắc rối.
Thị nữ Trạch Lan bên người Lâm Ngọc nghe thấy thanh âm tiếng vó ngựa này, vô thức ngước mắt lên nhìn, lập tức trông thấy trang phục phi ngư bắt mắt, lại nhìn lại về phía người dẫn đầu.
Chỉ nhìn thấy một bên mặt, mày kiếm mắt sáng, mũi cao môi mỏng, bộ dáng không tầm thường, nhưng trên khuôn mặt lại tràn đầy lạnh lẽo, thần sắc bội bạc, không nhìn ra tâm tình.
Thần sắc Trạch Lan khẽ thay đổi, giảm thanh âm xuống thấp nói với Lâm Ngọc: "Tiểu thư, kia hình như là Lý đại nhân Cẩm Y Vệ."
Lâm Ngọc nghe thị nữ nói xong, không ngẩng đầu, rồi lại nói khẽ: "Ta biết."
Nàng đi ra từ hiệu sách, căn bản chưa từng nhìn về phía vang lên tiếng vó ngựa, Trạch Lan cũng không nghe thấy trên đường có ai nhắc đến tên tuổi Lý đại nhân, không biết tiểu thư làm sao biết được. Nàng vốn định lên tiếng hỏi một câu, nhưng nhớ tới mấy chuyện giữa tiểu thư nhà nàng cùng Lý đại nhân, lại nhịn lòng tò mò.
Gã sai vặt Văn Trúc thấy vẻ mặt Trạch Lan mê mang, lắc đầu thở dài: Sao lại ngốc như vậy. Phóng ngựa chạy như điên trong thành Đô này, tám phần mười chính là Cẩm Y Vệ tiếp nhận chiếu chỉ bắt người, có cái gì khó đoán.
Xe ngựa Lâm gia lại dừng ở trước hiệu sách, Trạch Lan dìu Lâm Ngọc lên xe ngựa, lại cất đồ vật mua được trên xe. Nàng thấy Văn Trúc đưa mắt liếc nàng một cái, sau một chút sửng sốt mới kịp phản ứng, mở miệng hỏi Lâm Ngọc trong xe: "Tiểu thư, Lý đại nhân tới phố Tây, chúng ta có nên đi đường vòng không?"
Trong xe ngựa, Lâm Ngọc đang cầm một viên mứt hoa quả lên từ trong hộp thức ăn, nàng đã im lặng một lát: "Vì sao phải đi đường vòng?"
Ý của tiểu thư hẳn là không cần phải tránh.
Trạch Lan gật đầu: "Nô tỳ đã biết." Dứt lời, lập tức đưa tay kêu xa phu nhanh đánh xe.
Bánh xe chuyển động, Lâm Ngọc thả viên mứt nghìn chọn vạn chọn kia vào trong miệng, cắn một miếng nếm được mùi vị rồi lại lập tức lấy khăn tay phun ra.
Nàng nhíu nhíu mày, dùng khăn tay bọc mứt hoa quả rồi đặt lên bàn, cánh môi đỏ nhẹ nhàng nhếch lên, oán thầm nói: Đồ ăn vặt nhà ai làm, đắng như vậy, chẳng lẽ có sâu hay sao?
Hôm nay Lý Hạc Minh đúng là tiếp nhận chiếu chỉ tới bắt người, người bị bắt chính là Hộ Bộ Tả thị lang Vương Thường Trung của phủ nhà họ Vương.
Hơn mười con ngựa cao to đứng ở trước Vương Phủ, Cẩm Y Vệ trở mình xuống, bắt người, lục soát nhà. Thê tử Lý thị của Vương Thường Trung giàn giụa nước mắt, ôm một đôi trai gái đứng ở trong sân nhìn Vương Thường Trung mang gông bị áp giải ra ngoài, nhưng lại không dám cầu xin.
Con gái khóc lóc kêu to "Phụ thân", rồi lại bị Lý thị che miệng lại, chỉ nghe tiếng khóc "Hức hức" không rõ.
Lý Hạc Minh không vào phủ, hắn ngồi cao trên lưng ngựa, lạnh lùng nhìn Vương Thường Trung bị áp giải đi ra, Vương Thường Trung thấy hắn, vẻ mặt lại bình thường thi lễ một cái với người như lang sói dẫn người điều tra tới cửa nhà mình: "Lý đại nhân."
Xiềng xích trên tay bị tác động va chạm ra tiếng, Lý Hạc Minh không đáp lễ, chỉ đưa tay ý bảo áp tải người tới Chiếu Ngục.
Thân thể Lâm Ngọc gầy yếu, mã phu đánh xe chầm chậm như thường lệ, nhưng dù vậy, lúc đi qua trước Vương Phủ, một đoàn người vẫn chạm mặt với người ngựa của Cẩm y vệ.
Việc này cũng thôi đi, vậy mà Cẩm Y Vệ còn để mấy con ngựa ở trên đường, ngăn cản đường đi.
Con ngựa kia khác với ngựa kéo xe bình thường, chúng từng nhìn thấy người chết bước qua máu người, một thân máu tanh. Mã phu thấy ngựa của mình dừng lại không chịu đi lên phía trước, rút roi trúc đánh lên bụng ngựa, vội la lên: "Súc sinh, tại sao dừng lại, đi đi chứ!"
Nó bị đau, thở phì phò, nhưng lại lui về phía sau mấy bước. Trong xe ngựa, Lâm Ngọc bị dao động lắc trái lắc phải, vội vàng vịn vách tường xe ngồi vững: "Trạch Lan, làm sao vậy?"
Trạch Lan nhìn Lý Hạc Minh ngồi trên con ngựa màu đen bên cạnh xe ngựa nhìn chằm chằm vào xe ngựa, có chút sợ hãi giống như con ngựa bị chấn kinh kia, nàng nhỏ giọng nói với người trong xe: "Tiểu thư, phía trước có ngựa cản đường, sợ đợi lát nữa mới có thể đi qua."
"Ngựa?" Lâm Ngọc kéo cửa sổ xe, ngón tay tinh tế như bạch ngọc xốc bức rèm lên, đúng là nhìn thấy một con ngựa đen đứng ở ngoài cửa sổ, ngồi phía trên là một người mặc trang phục phi ngư bắt mắt.
Nàng hơi sửng sốt, vô thức ngẩng đầu nhìn lại, một đôi đồng tử như nước mùa thu đối diện với con mắt đen kịt sâu thẳm của người nọ, mặt lạnh như băng, không phải Lý Hạc Minh thì là ai.
Lại nói tiếp, câu chuyện giữa Lâm Ngọc cùng Lý Hạc Minh không tính là bí mật ở phủ Ứng Thiên này, ít nhất những cô gái đang độ tuổi kết hôn đều rõ rành rành chuyện này.
Không bởi vì bất kỳ điều gì khác, mà bởi vì nửa năm trước, lúc Lâm Ngọc sắp đầy mười tám tuổi, Lâm gia từ chối hôn sự giữa Lâm Ngọc và Lý Hạc Minh.
Nghe nói, còn là xuất phát từ ý muốn của Lâm Ngọc.