Mọi người trong trấn thu dọn hành lý của mình, bắt đầu chuẩn bị lên đường tới Giang Thành.
Bọn họ vừa mới trải qua một trận chiến đẫm máu, ngoại trừ cảm giác may mắn sống sót ra thì hầu hết bọn họ đều cảm thấy hoang mang và tê liệt với con đường phía trước.
Nguyễn Ngải lưng đeo cặp sách màu trắng đứng cách xa mọi người, nhìn chằm chằm Hoắc Ngôn Trăn đang tổ chức kỷ luật cách đó không xa.
Vì biểu hiện xuất sắc của họ trong cuộc chiến với tang thi vừa rồi, đoàn người Hoắc Ngôn Trăn và nhóm của anh ấy đương nhiên được tin cậy và được trấn trưởng gọi đến hướng dẫn mọi người.
Khi người khác đang bận rộn, một bàn tay bỗng nhiên nhẹ nhàng vỗ lên vai Nguyễn Ngải, thân thể cô cứng đờ, ngẩng đầu liền nhìn thấy mặt Tống Dương: "Tiểu Ngải, cô ngồi trên chiếc xe lớn này cùng những người khác, nhiều người an toàn, khi đến Giang Thành có thể nhờ người quen chăm sóc cô nhiều hơn.”
Tống Dương cười ôn hòa với cô, nhưng ý cười lại không đạt tới đáy mắt.
Nguyễn Ngải biết, trong đội ngũ tám người của bọn họ ngoại trừ Hoắc Ngôn Trăn che chở cô ra, mấy người khác đều coi cô là một bình hoa vô dụng lại yếu đuối, nhất là Tống Dương vẻ mặt trẻ tuổi trước mắt này.
Đáy mắt cô hờ hững, lắc đầu nói: "Tôi không đi.”
Ý cười của Tống Dương thu liễm lại.
Lúc này Hoắc Ngôn Trăn vừa vặn đi tới, anh cảm giác được không khí giữa hai người không hòa hợp, hỏi: "Làm sao vậy?”
Tống Dương vừa định tiếp tục nói cái gì, chỉ thấy Nguyễn Ngải kéo tay áo Hoắc Ngôn Trăn, không nói một lời vùi mặt vào ngực anh, tay kia nhẹ nhàng túm lấy mép áo khoác mở rộng của anh, thoạt nhìn có chút ủy khuất.
Hoắc Ngôn Trăn nhíu mày, nhìn về phía Tống Dương: "Chuyện gì xảy ra vậy?”
Tống Dương bởi vì tốc độ thay đổi của cô nghẹn một chút, nhất thời không nói ra lời.
Ánh mắt Hoắc Ngôn Trăn chuyển hướng tới cái đầu xù xì trước ngực, có chút lo lắng lại bất đắc dĩ đưa tay xoa xoa: "Tiểu Ngải làm sao vậy, nói với tôi?”
Nguyễn Ngải run rẩy bả vai, nâng khuôn mặt vùi ở ngực anh lên: "Tôi không muốn ngồi chung một chiếc xe với người tôi không quen biết, tôi muốn đi cùng anh.”
Hoắc Ngôn Trăn ngẩn ra, trong đôi mắt đen nhánh gợn sóng trong nháy mắt.
Tống Dương ở bên cạnh vụиɠ ŧяộʍ liếc mắt.
Khóe miệng Hoắc Ngôn Trăn nâng ý cười lên: "Được, vậy để Tiểu Ngải ngồi cùng xe với tôi.”
Được sự đồng ý của anh, Nguyễn Ngải chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tống Dương một cái, trong mắt bình tĩnh không gợn sóng, ý tứ khoe khoang cùng kɧıêυ ҡɧí©ɧ ngược lại rõ ràng.
Tống Dương lãnh đạm nhếch khóe miệng.
Tiếp theo, dưới sự tổ chức của trấn trưởng và Hoắc Ngôn Trăn tổ chức đoàn xe một cách có trật tự, tất cả mọi người đều ngồi xe buýt chở khách của trung tâm vận tải hành khách, Nguyễn Ngải thì đi theo Hoắc Ngôn Trăn ngồi trong xe quân sự.
Đến giữa trưa, đoàn xe chậm rãi xuất phát, lúc đi qua cổng nơi trú ẩn, Nguyễn Ngải nhìn nghiêng rồi dừng lại trên cánh cửa sắt cao ngang đầu người.
Cánh cửa bị xé rách bốn phía, hình dạng loang lổ, vừa nghĩ liền biết là tang thi mắt xanh kia dùng móng vuốt xé rách.
Nguyễn Ngải rũ mắt xuống, nhẹ nhàng bắt lấy tay áo Hoắc Ngôn Trăn bên cạnh.
Đối phương theo bản năng nhìn về phía cô.
Nguyễn Ngải do dự một lát sau, chậm rãi nói: "Nếu như tôi không đi căn cứ Giang Thành, anh sẽ giữ tôi lại bên người sao?”
Ánh mắt Hoắc Ngôn Trăn dừng lại, cũng không trực tiếp trả lời cô, mà xoa đầu cô, nhẹ giọng nói: "Tại sao Tiểu Ngải không muốn đi căn cứ Giang Thành? "
“Bởi vì... Có rất nhiều kẻ xấu ở đó, và họ sẽ gϊếŧ tôi." Ánh mắt Nguyễn Ngải không gợn sóng, lúc nói lời này tâm tình không có một chút dao động.
Hoắc Ngôn Trăn bất đắc dĩ: "Tiểu Ngải, trong căn cứ cũng không có nhiều người xấu như vậy, so với nơi đó, tang thi hoành hành bên ngoài đáng sợ hơn, không có căn cứ che chở trong tận thế bất kỳ một con tang thi bình thường nào cũng có thể dễ dàng thương tổn đến em.”
Nguyễn Ngải muốn nói, không có tang thi nào dám thương tổn cô, chúng đều đối với cô đều nhất nhất nghe theo.
Nhưng lời nói đến bên miệng lại dừng lại.
Hoắc Ngôn Trăn cái gì cũng không biết, cho dù biết, cũng không có cách nào đồng cảm với tình cảnh của cô.
Bọn họ vốn không phải là người cùng một đường.
Nguyễn Ngải buông tay áo của anh ra, bàn tay nhỏ bé trắng trẻo nắm chặt dây đeo vai, ánh mắt quét ra ngoài cửa sổ.
Hoắc Ngôn Trăn dừng một lát, nhưng cũng không hỏi thêm.
Xe đã rời khỏi thị trấn, chậm rãi chạy về phía quốc lộ, chậm nhất sáng mai, bọn họ sẽ đến Giang Thành.
Xe chạy thẳng đến tối, sắc trời tối tăm, chính là thời điểm hoạt động của tang thi, đoàn xe vì an toàn mà tìm một trạm dịch ven đường để nghỉ ngơi.
Trạm dịch rõ ràng từng có người tới, đại bộ phận đồ đạc đều bị trộm đi, mấy tang thi lẻ tẻ cũng nhanh chóng bị bọn Hoắc Ngôn Trăn giải quyết.
Những người từ trên xe xuống không phải là mệt mỏi về thể xác thì tinh thần cũng bị chấn động, bọn họ kéo thân thể mệt mỏi tùy ý tìm chỗ ngồi, những người có thể chất tốt hơn một chút thì đắp một chiếc áo khoác hoặc chăn đệm lên người rồi tìm một chỗ ngồi ngồi hoặc nằm xuống.
Nguyễn Ngải ngồi trong xe, lẳng lặng nhìn bọn họ bận rộn và ổn định trong thời gian ngắn, dần dần bình tĩnh lại.
Giờ khắc này, mọi người hưởng thụ sự an tĩnh khó có được nhất, không ai nói chuyện, thỉnh thoảng có vài tiếng thì thầm thoáng qua, hòa vào trong bóng đêm phảng phất như hư ảo.
Hoắc Ngôn Trăn bận rộn xong, đi về phía xe của Nguyễn Ngải, anh không mở cửa xe đi vào, mà là khom lưng, hai tay vịn bên cửa sổ xe mở rộng, mở tay về phía Nguyễn Ngải.
Ánh mắt Nguyễn Ngải đầu tiên chạm vào ánh mắt mang theo ánh sáng mềm mại của anh, sau đó nhìn về phía lòng bàn tay anh.
Bên trong có mấy viên kẹo hoa quế được bọc trong giấy đường.
"Vừa mới đi vào tìm được, anh thừa dịp mọi người không chú ý giấu cho em một ít."
Ánh mắt Nguyễn Ngải giật giật, bàn tay nhỏ bé trắng trẻo lấy kẹo trong lòng bàn tay của anh tiện tay bóc ra một viên nhét vào trong miệng.
Vị ngọt của đường lan tỏa trong miệng, thậm chí chảy vào l*иg ngực, tạo thành một dòng nước ấm áp.
Nguyễn Ngải dừng một lát, rồi bóc ra một cái đưa đến bên miệng Hoắc Ngôn Trăn.
Hoắc Ngôn Trăn sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười.
Tướng mạo anh vốn đã rất đẹp, cười như vậy càng làm cho người ta không thể rời mắt.
Nguyễn Ngải lần đầu tiên cảm thấy, con người so với tang thi, điều duy nhất khiến cô thích chính là bộ dạng đẹp mắt này.
Hoắc Ngôn Trăn há mồm đem kẹo kia ăn vào miệng, sau đó đưa tay xoa xoa đầu Nguyễn Ngải: "Sáng mai có thể đến Giang Thành, các anh đại khái chỉ có thể đưa em đến đó, tiếp xúc hoàn cảnh mới đừng sợ, tôi sẽ nhờ các bằng hữu của tôi ở Giang Thành chiếu cố em.”
Động tác ăn kẹo trong miệng Nguyễn Ngải ngừng lại, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm Hoắc Ngôn Trăn.
Con người ngăm đen phản chiếu ánh trăng tựa như viên ngọc sáng ngời trước sau như một không gợn sóng, Hoắc Ngôn Trăn lại từ bên trong nhìn ra ủy khuất cùng không tiếng chất vấn.
Trong nháy mắt đó trong lòng anh dâng lên cảm giác áy náy khó tả.
Tâm tư trẻ con mẫn cảm lại đơn thuần, tuy rằng mục đích của anh là không muốn để cho cô ở bên ngoài tiếp tục bôn ba chịu khổ, nhưng Nguyễn Ngải lại cho rằng anh vứt bỏ cô.
Anh cố gắng xoa xoa đầu cô để an ủi, Nguyễn Ngải lại nghiêng đầu né tránh.
Tay Hoắc Ngôn Trăn cứng đờ trên không trung.
"Tôi biết rồi, tôi đi ngủ trước."
Còn không đợi Hoắc Ngôn Trăn nói cái gì, Nguyễn Ngải đã xoay tay cầm cửa sổ xe kiểu cũ trên cửa xe, chậm rãi nâng cửa sổ lên, ngăn anh ở bên ngoài.
Đệm ghế sau rất mềm, chiều dài cũng vừa đủ để Nguyễn Ngải nằm thẳng, cô nắm lấy tấm chăn bên cạnh đắp lên, nhắm hai mắt lại.
Một lát sau, Hoắc Ngôn Trăn tựa hồ thở dài một tiếng, sau đó xoay người rời đi.
Sau tiếng bước chân rời xa, Nguyễn Ngải lại xoay người ngồi dậy, có chút tức giận đem kẹo hoa quế chưa ăn trong miệng phun vào trong giấy đường, gói lại, ném ra ngoài cửa sổ.
......
Đêm khuya, tất cả đều im lặng.
Người dân vì ban ngày mệt mỏi, tất cả đều say giấc.
Nguyễn Ngải một mình ngồi trong xe chăm chú nhìn ánh trăng yên tĩnh ngoài cửa sổ, trong ánh mắt thanh tỉnh, không có chút buồn ngủ nào.
Cô không ngẩn người hay trầm tư, mà dừng lại nghe động tĩnh bên ngoài.
Tiếng động rất nhỏ đến khó có thể phát hiện cùng tiếng sâu bò, nương theo một cỗ khí tức quỷ dị chậm rãi xâm nhập trong bóng đêm.
Tối nay, chắc là một đêm không ngủ.
Trong đại sảnh trạm dịch, vô số cửa sổ hé mở, khe cửa, góc tường nứt nẻ, không biết từ khi nào bỗng nhiên xuất hiện vật thể không xác định đen kịt mảnh khảnh, nhúc nhích, lặng yên không một tiếng động một đường bò đến nơi có người tụ tập.
Chúng giống như rắn độc đêm khuya tìm kiếm thức ăn, theo mùi hương mà truy tìm con mồi, sau đó thừa dịp con mồi đang đắm chìm trong giấc ngủ, rồi đâm mạnh vào chiếc cổ mềm mại của đối phương.
......
Trong nháy mắt trong đại sảnh trạm dịch vang lên tiếng thét chói tai, Nguyễn Ngải nhanh chóng mở cửa xe lẻn ra ngoài.
Cô ôm cặp sách trong lòng, ngồi xổm sau lốp xe quân dụng cẩn thận quan sát đại sảnh dịch vụ cách đó không xa.
Chỉ thấy nơi vốn có ánh đèn sáng rực, không biết từ khi nào đã bị vô số dây leo đen kịt quấn chặt từng lớp, không ngừng phát ra tiếng kêu đau đớn cùng tiếng súng liên tiếp vang lên.
Nguyễn Ngải quan sát bốn phía, phát hiện không có ai khác, nhanh chóng đeo cặp sách lên lưng, chạy về phía ngọn đồi bên cạnh trạm dịch.
Gió ban đêm giống như một con dao sắc bén rạch vào mặt người khác, Nguyễn Ngải vừa thở hổn hển, vừa cẩn thận né tránh cành cây nhu động dưới chân, để tránh bị cái gai nhô lên trên xẹt qua.
Không sai, bóng đen bỗng nhiên xâm nhập nơi này không phải là thứ gì khác, mà là dây leo biến dị ẩn núp ở vùng núi sâu cách đó không xa.
Những dây leo này chịu ảnh hưởng của virus, đối với máu tươi và thịt người cực kì mẫn cảm, biến thành quái vật sẽ phát động công kích đối với con người, chúng tương tự như hoa ăn thịt người trước tận thế, lại so với hoa ăn thịt người càng hung mãnh đáng sợ hơn.
Đến hậu kỳ tận thế, những thực vật biến dị này sẽ càng ngày càng nhiều, chỉ có một bộ phận có lợi cho nhân loại, đại đa số tạo thành trở ngại cực lớn cho sinh tồn của bọn họ.
Nguyễn Ngải một giây cũng không ngừng chạy, trong đầu cô đều nghĩ, chỉ cần thừa dịp hiện tại thoát khỏi tầm mắt của bọn Hoắc Ngôn Trăn, cô có thể không cần bị dẫn đến Giang Thành, rời xa đám đông là được, có thể tránh bị những nhà nghiên cứu đáng hận kiếp trước bắt được.
Trong rừng cây tối đen, Nguyễn Ngải cảm giác không còn sức để thở, chân tay đau nhức, khi đi qua một tảng đá thật lớn, cô bỗng nhiên vô ý ngã từ trên cao xuống.
Ngay trước khi cô sắp ngã xuống đất, một cỗ đại lực bỗng nhiên đỡ eo cô, khiến thân hình của cô chợt dừng lại trên không trung, ngay sau đó chậm rãi trở lại trên mặt đất.
Nguyễn Ngải đứng vững, nhìn đoạn dây leo mềm mại rút khỏi thắt lưng mình, cổ họng nghẹn lại, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn.”
Vừa dứt lời, liền thấy sợi dây leo kia ở trước mặt cô vờn quanh một lát, đầu đuôi lắc lư một cái, dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được mọc ra một đóa hoa nhỏ kiều diễm.
Nguyễn Ngải mím môi, trong ánh mắt yên lặng hiện ra một chút sắc thái,vì cô vừa chạy qua đường núi hồi lâu, lúc này trán đổ mồ hôi, môi cũng có chút trắng bệch, thoạt nhìn thập phần mệt mỏi.
Có lẽ là nhận ra khí tức mệt mỏi của cô, dây leo trước mắt bỗng nhiên lắc lư, một luồng năng lượng màu xanh lan từ dây leo thon dài đến đóa hoa nhỏ kia, Tiểu Ngải nhanh chóng mất tinh thần, sau đó nó mọc ra một trái cây màu xanh, chậm rãi chuyển sang màu hồng, toàn bộ quá trình xảy ra chỉ vẻn vẹn một phút đồng hồ.
Nguyễn Ngải nhìn trái cây đỏ rực mọng nước, không tử chủ nuốt nước miếng, sau đó đưa tay hái xuống.
Trong nháy mắt cắn rách vỏ trái cây, khắp khoang miệng tràn ngập vị nước chua ngọt, Nguyễn Ngải ngẩng đầu nhìn về phía dây leo trước mắt, hơi cong môi.
"Cám ơn mày, rất ngon."