Chu Mạn vốn không nghĩ tới việc làm chút gì đó nhanh như vậy, hoặc là nói lúc đầu hắn cũng không có ý đồ gì. Chỉ là muốn cứu vớt một thiếu niên phản nghịch, muốn dẫn dắt cậu trở lại con đường đúng đắn. Nhưng Khương Viễn lại có chút khác biệt, làm hắn nảy sinh ý đồ riêng.
Điểm đặc biệt này không phải là bởi vì hắn so với các nam sinh bình thường khác có thêm một bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ©, mà là do tính cách đặc biệt của hắn nữa.
Vừa hoang dã vừa cấm dục, hoàn toàn có thể khơi lên ham muốn chinh phục của cùng du͙© vọиɠ của phái nam. Khi mặc quần áo cũng cởϊ qυầи áo tương phản mê người, càng làm cho lòng của hắn ngứa ngáy khó nhịn.
Nếu cậu chỉ là một chàng trai ngây thơ đơn thuần, Chu Mạn tuyệt đối sẽ không có bất kỳ tâm tư gì, ngược lại sẽ nhắc nhở cậu cẩn thận, rằng có người muốn ở trên thân thể thuần khiết của cậu để lại dấu ấn của mình hoặc là muốn phá hủy vấy bẩn cơ thể cậu, Chu Mạn không thích như vậy.
Nhưng Khương Viễn lại không như vậy, cậu rõ ràng, cậu mạnh mẽ, cậu không thể khống chế, cậu sống tự do tự tại.
Ai có thể từ chối một bụi hoa hồng hoang dã đầy mê hoặc như vậy chứ? Cho dù bạn biết rõ nó không cố ý dụ dỗ bạn, chỉ là do chính mình sinh trưởng tự do, không có ai sở hữu, gặp gỡ đều là người qua đường.
Nếu nó nguyện ý, liền có thể cho bạn một đóa hoa, còn nếu nó không muốn, có thể dùng gai đâm bạn đến chảy máu đầm đìa.
Bàn tay Chu Mạn như đang chạm vào một đóa hoa nhẹ nhàng xoa bóp, mang theo chút đùa giỡn di chuyển từ trên xuống dưới.
Bàn tay hắn rất nhanh liền ướt đẫm, dươиɠ ѵậŧ phía dưới nằm yên không có gì thay đổi, còn nhục huyệt lại chảy ra rất nhiều nước, nhìn qua vô cùng nhiệt tình.
Ánh mắt Chu Mạn nhìn chăm chú vào mặt Khương Viễn, nhìn l*иg ngực phập phồng cực kỳ có quy luật của hắn, lẩm bẩm nói: “Nhìn ngủ thật là ngon a.”
Thuốc cảm mạo pha với nước uống ban nãy tác dụng thật là nhanh, tác dụng vô cùng mạnh nhưng cũng đồng thời làm cho người ta buồn ngủ mệt mỏi rã rời, Chu Mạn vốn là muốn làm cho Khương Viễn nhanh khỏe lại. Hiện tại lại thấy thực ra hắn cũng được hời.
Chu Mạn ngửi mùi của vệt nước trên bàn tay, này là dịch ở trên bắp đùi của thiếu niên, dính trên da thịt uốn lượn chảy xuống dưới.
Da thịt của thiếu niên bởi vì vận đồng rèn luyện nhiều mà vô cùng đàn hồi, cảm giác ấm áp. Chu Mạn thong thả vuốt ve da thịt cậu, đồng thời cũng chú ý đến động tĩnh của Khương Viễn, cảm giác mình giống như một người to gan lớn mật, thừa dịp con báo ngủ mà vuốt ve da lông của nó.
Sự so sánh này làm Chu Mạn tự chọc cười chính mình. Hắn nhìn chăm chú vào nhục huyệt phía trước hai chân của Khương Viễn, tràn ngập tiếc nuối cùng đáng tiếc.
Hắn tạm thời chưa thể được, không thể phá hư hình tượng của mình ở trong lòng Khương Viễn được. Hơn nữa, Chu Mạn không phải là người không quan tâm đến cảm nhận của người khác. Hắn còn muốn suy nghĩ tính toán rất nhiều, nên hắn cũng không sốt ruột.
Chu Mạn dùng ngón tay thay cho tăm bông chạm vào tiểu huyệt ấm áp kia, thịt non nhanh chóng bao vây lấy ngón tay làm hắn nhỏ giọng “tê” một tiếng, thanh âm tỏ vẻ vô cùng tiếc nuối.
Hắn dùng tăm bông cuốn đi chất lỏng dính nhớp, sau đó bôi thuốc cho Khương Viễn.
Mặc dù bên ngoài đã bôi tiêu sưng rồi, nhưng Chu Mạn vẫn bôi thêm ở trên cửa huyệt một lớp mỏng nữa.
Xong xuôi, hắn rời khỏi mép giường, kéo ghế dựa mượn được lặng lẽ không một tiếng động kéo đến bên cạnh giường bệnh, sau đó ngồi lên.
Thuốc mỡ màu trắng ngà bôi trên nhục huyệt, nhìn qua giống như bộ dáng bị người bắn vào. Chu Mạn kéo khóa quần, dưới tình huống học sinh đang ngủ yên, vừa nhìn hắn vừa tự sướиɠ.