Đều Là Bạn Giường Tranh Làm Gì

Chương 9: Thao chảy sửa

Vị học sinh gương mẫu này thoạt nhìn trước sau như một, lạnh lùng cao ngạo, không thể tưởng được hôm qua hắn lại là người bắn tinh sảng khoái trong âʍ đa͙σ của một bạn học nam.

Khương Viễn ngáp một cái, gãi gãi đầu tóc có chút lộn xộn, áo sơ mi đồng phục của cậu chưa cài hết, từ góc độ này, Lâm Tri Bạch có thể thấy được dấu hôn đỏ sậm trên xương quai xanh của cậu, đồng tử hắn co rụt lại.

Hắn nhớ rõ ngày hôm qua cũng không để lại dấu hôn nào trên người Khương Viễn.

Trên sân thượng trong trường tiểu học, cánh cửa đã sớm hỏng, khóa cửa cũng không khóa được, không khí ở đây có chút ẩm mốc, ướŧ áŧ.

Trên đường đi tới Lâm Tri Bạch không ngừng suy diễn lời nói ở trong đầu, nhưng tới giờ khắc này, tại đây, trước mặt cậu hắn lại không biết mở lời như thế nào.

Mới đầu hắn có chút kinh ngạc và phẫn nộ, dấu vết kia mang ý nghĩa sau khi Khương Viễn rời đi lại làm những hành động cử chỉ thân mật với người khác, người kia còn để lại dấu vết trên người Khương Viễn.

Điều này làm cho Lâm Tri Bạch cảm thấy bản thân đang bị trêu đùa, vừa xấu hổ vừa buồn bực, thậm chí hắn muốn cất lời chất vấn Khương Viễn xem hắn là cái gì, nhưng rất nhanh hắn bình tĩnh lại, hắn biết bản thân không có lập trường đi chất vấn cậu.

Buổi sáng ngày hôm qua giống như là một cuộc tình cờ gặp gỡ vớ vẩn, không có khúc nhạc dạo dư thừa và kết thúc, phảng phất giống như là người trưởng thành muốn tìm chỗ để phát tiết du͙© vọиɠ của bản thân.

Lâm Tri Bạch vốn tưởng cùng Khương Viễn duy trì đoạn quan hệ này, bọn họ sẽ cùng nhau xác định mối quan hệ lâu dài và suy tính về tương lai nhưng bời vì dấu hôn trên người Khương Viễn ngày hôm qua khiến cho tâm trí của hắn trở nên hỗn loạn.

Để phá vỡ bầu không khí trầm lặng này, Khương Viễn dẫn đầu mở lời.

“Về chuyện của ngày hôm qua cậu muốn nói cái gì, cứ việc nói, nếu cậu không có gì để nói thì để tôi nói trước.”

Khương Viễn dựa vào lan can trên sân thượng, vóc dáng cao gầy, hai tay chống đẩy nhẹ nhàng ngồi lên sân nhỏ trên sân thượng, Lâm Tri Bạch thấy vậy khẽ nheo mắt.

Lâm Tri Bạch nhìn về phía Khương Viễn, bày tư thế chăm chú lắng nghe. Nếu có thể biết được chính xác thái độ của Khương Viễn, hắn liền có thể có quyết định sáng suốt về kế hoạch trong tưởng tượng của mình.

“Tôi cảm thấy cậu cũng không tồi, làm bạn tình như thế nào, trừ bỏ lên giường cùng nhau thì những chuyện khác không được can thiệp vào.”

Khương Viễn nhìn Lâm Tri Bạch lười nhác nói, thân thể cậu hơi nghiêng về phía sau để lộ vòng eo màu lúa mì mềm dẻo, sau lưng cậu là bầu trời xanh chót vót, gió thổi mạnh vang lên từng tiếng phần phật.

Cậu hỏi không chút để ý, giống như đang chơi một trò chơi bình thường, lúc nào cũng có thể dừng lại hoặc bỏ đi, mà không phải đang nói chuyện làʍ t̠ìиɦ, cũng giống như thái độ hôm qua của cậu.

Lâm Tri Bạch cũng không vì vậy mà vui vẻ, thậm chí cảm giác bực bội khó tả dần dâng lên, bởi vì dấu hôn kia đã khiến niềm vui vì có được lần đầu của cậu bị dập tắt, như thể tát một cái thật mạnh vào mặt hắn. Bản thân Khương Viễn không chút quan tâm về chuyện ấy, thậm chí cậu còn có thể tìm một người khác cùng làm chuyện tương tự như khi ở với hắn.

“Tôi sẽ không ngăn cậu đi tìm người khác, nếu như cậu có nhu cầu thì lúc nào cũng có thể tới tìm tôi, nhưng tôi có quyền cự tuyệt và trái lại thì cậu cũng vậy. Cậu có thể ngừng lại bất cứ lúc nào, đương nhiên, tôi cũng vậy.”

Khương Viễn không phải người lằng nhằng, cậu không xác định bản thân chỉ biết tìm một người là Lâm Tri Bạch, có lẽ nếu như ham muốn tới, cậu thèm làm chuyện đó thì sẽ tìm người khác cùng lên giường, vậy nên Khương Viễn cũng không thể ép Lâm Tri Bạch chỉ có một người là cậu, đến nỗi quan tâm tới vệ sinh cá nhân, Khương Viễn cảm thấy cậu cũng không cần làm chuyện thừa thãi đi nhắc nhở Lâm Tri Bạch, hắn là một người rất yêu sạch sẽ.

Dựa theo cá tính cao ngạo của Lâm Tri Bạch, hắn đương nhiên không muốn đồng ý chuyện này, hắn thích sinh hoạt có quy luật và khống chế được, nhưng Lâm Tri Bạch hiểu rõ, nếu như hắn từ chối, Khương Viễn và hắn sẽ không còn bất kỳ liên hệ nào, Khương Viễn sẽ không đi tìm hắn, nếu chuyện hôm qua không xảy ra ắt hẳn Lâm tri bạch sẽ đồng ý nhưng.....

Rất nhanh Lâm Tri Bạch đã suy xét xong, hướng về phía Khương Viễn gật gật đầu.

Tâm trạng Khương Viễn không tồi nhảy xuống mặt đất, phủi sạch tro bụi trên tay mình, vừa đi về hướng Lâm Tri Bạch vừa nói: “Vậy thì chút nữa tôi sẽ đưa số điện thoại của tôi cho cậu, muốn làm chuyện ấy thì có thể gọi điện tới.”

Chờ khi Lâm Tri Bạch và Khương Viễn sắp đi ngang qua nhau, hắn từ từ mở miệng nói: “Hiện tại không được ư?”

Khương Viễn có chút ngạc nhiên quay đầu, chạm vào ánh mắt của Lâm Tri Bạch.

Ánh mắt kia trầm lặng u ám, giống như hồ nước sâu không đáy, có vẻ ổn trọng và thông tuệ vượt xa bạn cùng trang lứa.

Khương Viễn đưa ra lời từ chối: “Bên dưới của tôi còn chưa khỏi hẳn, hôm nay không được.”

Lâm Tri Bạch cũng không cảm thấy mất mát, không chút hoang mang hỏi: “Vậy chỗ khác thì sao?”

Vẻ mặt của hắn trước sau như một lạnh nhạt, không khác gì so với lúc lên bảng giải bài tập, nhưng lúc này, giờ phút này, trong miệng của hắn lại phun ra những từ ngữ dâʍ ɖu͙© muốn gian da^ʍ bạn học nam, hai mắt Lâm Tri Bạch giống như nhìn xuyên thấu quần áo Khương Viễn, từ cổ của cậu kéo dài xuống phía dưới.

Khương Viễn nhíu mày, mang theo chút phòng bị lập tức trả lời: “Ở mông không được.”

Thao âʍ ɦộ bởi vì chỗ đó ngứa, hơn nữa làm chuyện ấy cũng cảm thấy rất thoải mái, nhưng trước mắt Khương Viễn còn chưa muốn cho người khác thao c̠úc̠ Ꮒσα của mình, cậu cảm thấy làm ở nơi đó sẽ không thoải mái, hơn nữa còn rất quái dị.

“Là nơi này.”

Lâm Tri Bạch chỉ chỉ vào ngực Khương Viễn, đầu ngón tay cách một lớp vải xoay quanh đầṳ ѵú cậu, miêu tả hình dạng khuôn ngực cậu.

Khương Viễn dùng vẻ mặt hoài nghi nhìn hắn nói: “Tôi nhớ rõ ngày hôm qua cậu nói cậu chưa xem phim người lớn bao giờ.”

Khương Viễn nghĩ nghĩ, không làm chỗ đó bản thân có sướиɠ hay không, nghĩ lại tỷ lệ không lớn, nhưng cậu cũng chưa từng nếu thử, có chút nóng lòng gấp gáp muốn cảm nhận.

Lâm Tri Bạch thản nhiên trả lời: “Tối hôm qua về nhà có tìm hiểu qua.”

“Học sinh gương mẫu muốn trốn học?”

Khương Viễn xoay người lại nhìn thẳng Lâm Tri Bạch, suy nghĩ một lúc sau cậu đã có đáp án, ngẩng cao cằm hỏi.

“Nội dung môn học tôi đều hiểu hết” Lâm Tri Bạch mặt không đổi sắc, hắn nghiêng nghiêng đầu hỏi, “Cậu tự cởi hay là tôi cởi giúp cậu?”

Khương Viễn bởi vì một câu của Lâm Tri Bạch gương mặt có chút vặn vẹo, trong lòng cậu bùng nổ tức giận.

Mẹ nó, thật không biết là đầu óc của học sinh gương mẫu phát triển như thế nào, vài chữ kia Khương Viễn chỉ nhìn đã cảm thấy khó chịu, đến nỗi câu hỏi sau đó, cậu không chút do dự chọn lựa.

“Để tôi tự cởi.”

Lúc bôi thuốc mỡ, ngọn lửa du͙© vọиɠ của cậu lại bốc lên cho nên Khương Viễn đồng ý rất nhanh chóng, bất quá cậu cũng chưa thử qua đầṳ ѵú, không biết sẽ có cảm giác gì.

Khương Viễn cởϊ áσ trên, chuẩn bị vứt đồng phục ở bên cạnh lại bị Lâm Tri Bạch cầm lấy.

Tầm mắt Lâm Tri Bạch đảo quanh cơ thể cậu, nhìn dấu hôn và vết răng loang lổ trên da thịt, ánh mắt hắn tối sầm lại.

Bởi vì giữ một độ cao nhất định, Khương Viễn phải ngồi xổm trên mặt đất, bắt đầu cởϊ qυầи Lâm Tri Bạch.

Vật giữa chân Lâm Tri Bạch còn chưa cương cứng, cây gậy thô to trắng nõn, Khương Viễn đánh giá cự vật ra vào trong cơ thể mình ngày hôm qua cảm thấy còn khá đẹp.

Khương Viễn thuần thục vuốt ve dươиɠ ѵậŧ của Lâm Tri Bạch, hắn dùng tay khẽ vuốt sau cổ cậu, nhìn những vệt đỏ chướng mắt kia, ngón tay dùng sức xoa bóp lau đi.

Chất dịch lỏng ướŧ áŧ từ đầu dươиɠ ѵậŧ chảy ra, lộ ra mùi hương tanh nồng, Khương Viễn búng búng, nở nụ cười vang lên tiếng cười nhẹ.

Dươиɠ ѵậŧ màu da rất nhanh liền nửa cương cứng, qυყ đầυ màu đỏ nhạt rỉ ra chất lỏng khiến cho toàn thể cây gậy đều ướŧ áŧ trơn tru, Khương Viễn dùng chất nhầy như đồ bôi trơn vuốt ve dươиɠ ѵậŧ hắn, ngay cả hai hòn bi cũng không bỏ qua, cảm thấy tạm ổn liền ngăn cách ra một khoảng cách.

Tư thế ngồi xổm này thật khó xử, Khương Viễn đơn giản chỉnh lại tư thế quỳ xuống, nâng đầṳ ѵú của mình kẹp ở giữa hai khe hở.

Cơ ngực có độ đàn hồi tốt ép lại tạo thành một khe rãnh, dưới ánh mặt trời, có thể nhìn thấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c từ từ thấm ướt vùng ngực của cậu, rất nhanh tràn đến đầṳ ѵú và chảy xuống dưới.

Dươиɠ ѵậŧ của Lâm Tri Bạch khi được Khương Viễn nâng lên kẹp giữa hai đầṳ ѵú cũng đã hoàn toàn cương cứng, hắn liếʍ liếʍ đôi môi khô ráo, đỡ dươиɠ ѵậŧ của bản thân theo chiều từ dưới lên trên ở giữa khe ránh nhẹ nhàng rút ra đút vào.

Khe hở tuy nhỏ hẹp nhưng lực hút rất mạnh, Khương Viễn nhớ lại động tác của diễn viên trong phim, chậm chạp đong đưa bộ ngực lấy lòng dươиɠ ѵậŧ nam nhân, bầu ngực màu bánh mật được phô một lớp tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c lan tỏa mùi tanh nồng.

Khương Viễn nhíu lại mi, có lẽ bởi vì động tác này khiến cậu có chút không thoải mái, cậu cúi đầu, dươиɠ ѵậŧ chết tiệt kia suýt chút nữa chọc vào môi cậu, hương vị của hắn nồng nặc tỏa ra dưới ánh nắng mặt trời chói chang làm cậu có chút hoa mắt chóng mặt.

Da thịt quanh đầu ti bao trọn lấy dươиɠ ѵậŧ, rất nhanh màu da nơi ấy bị cọ xát trở nên hồng hồng một mảng lớn, da thịt lây dính một hương vị dâʍ ɖu͙©, viên nhụ bất giác cương cứng lồi ra dưới ánh mắt của Lâm Tri Bạch, hắn nhịn không được duỗi tay nắm lấy rồi nhéo mạnh một cái.

Hành động ấy như dòng điện nhỏ lan tràn khắp cơ thể Khương Viễn, cậu run rẩy hừ nhẹ, dươиɠ ѵậŧ Lâm Tri Bạch cắm ở hai vυ' dâʍ đãиɠ của cậu không chịu được nhảy nhảy. Rất nhỏ điện lưu bò quá run rẩy làm Khương Viễn khẽ hừ một tiếng, Lâm Tri Bạch cắm ở hắn tao vυ' gian dươиɠ ѵậŧ nhảy nhảy.

Duy trì một tư thế trong khoảng thời gian dài sẽ không thoải mái, Khương Viễn có chút mệt mỏi buông lỏng tay ra, bầu vυ' không có bàn tay nâng đỡ lắc lư, đầu ti cũng vung theo đó, ở giữa ngực cậu là một mảnh thịt ướŧ áŧ, kết hợp với vệt đỏ và khuôn mặt hung ác tràn đầy vẻ không kiên nhẫn của cậu trông qua có cảm giác dâʍ đãиɠ tương phản.

Ai có thể nghĩ đến trùm trường yêu thích đánh nhau nổi tiếng hiện giờ ở trên ban công bị người khác thao vυ'?

“Tôi phải làm trong bao lâu, không bằng chính cậu tự xử, thế là xong.”

Tay Khương Viễn chống ở trên mặt đất nhẹ nhàng thở dốc, giữa hai châm thấm ra chất dính dính nhão nhão làm cho cậu cảm thấy khó chịu, không thoải mái.

“Mới mười phút.”

Lâm Tri Bạch nhìn đồng hồ, trên mặt ửng hồng, thanh âm khàn khàn nói.

Hắn nắm dươиɠ ѵậŧ xoay thành vòng tròn trên đầṳ ѵú Khương Viễn, đâm đâm nhũ viên màu hồng trên đó, Khương Viễn không kháng cự, dựa theo động tác của Lâm Tri Bạch nhẹ đung đưa, mặc kệ người trước mặt đùa giỡn đầṳ ѵú của bản thân.

Khương Viễn lười động tay, dựa vào bên cạnh nhìn Lâm Tri Bạch tự xử lý.

“Động tác này của cậu có chút qua loa, quá nhẹ nhàng, không thú vị.”