Đều Là Bạn Giường Tranh Làm Gì

Chương 2: phá trinh (H)

Khương Viễn đi trước, Lâm Tri Bạch theo sau, bước chân dẫm lên bóng của người trước, hình ảnh này cơ hồ làm chấn động cả khu dạy học, ai nấy đều tỏ vẻ khϊếp sợ.

Không ít người khe khẽ thì thầm, suy đoán bọn họ rốt cục muốn đi đâu, làm gì, có phải là Khương Viễn muốn đánh Lâm Tri Bạch hay không.

Lâm Tri Bạch cũng không rõ lắm, rốt cuộc người này muốn dẫn hắn đi đâu, hắn bắt đầu suy nghĩ lại, phải chăng quyết định đáp ứng cậu là sai lầm lãng phí thời gian, là nhàm chán vô bổ.

“Còn có năm phút nữa là bắt đầu tiết học.”

Lâm Tri Bạch nhìn nhìn đồng hồ trên tay, giọng nói lạnh nhạt nhắc nhở Khương Viễn.

Ý của hắn là đi tới nơi này mất tận năm phút, như vậy khi trở về cũng phải mất ngần ấy thời gian, hắn không muốn lãng phí thêm thời gian.

Nhưng Khương Viễn lại không rõ lằm ngụ ý của hắn, nhanh chân đi đến phòng y tế nhỏ cạnh sân thể dục.

Nơi này là dành cho những học sinh trong giờ thể dục bị cảm hoặc là trẹo chân, chỉ khi đến tiết thể dục mới có thể mở.

Khương Viễn dùng chân đá đá ván cửa đóng chặt, cậu lấy chìa khóa từ trong túi lắc lắc nói: “Chẳng phải tới rồi sao?”

Lâm Tri Bạch nhíu mày, hắn không rõ Khương Viễn đang bày trò gì.

Hắn không đáp lại, chỉ dùng ánh mắt chăm chú quan sát từng động tác của cậu.

Khương Viễn vừa mở cửa vừa nghĩ thầm, cậu chọn thật đúng người, chìa khóa này chỉ có thầy giáo có, học sinh bình thường vốn không thể lấy được, đây là cậu trộm đánh thêm một chìa, vốn là để thường xuyên đến nơi này ngủ, Lâm Tri Bạch thấy cậu có chìa khóa nhưng một câu cũng không thắc mắc.

Cửa bị đóng lại, Lâm Tri Bạch nhìn không gian nhỏ hẹp được trang trí đơn giản gọn gàng, chờ Khương Viễn mở lời.

Hắn càng thêm tò mò không biết chuyện thú vị gì theo lời cậu nói.

Khương Viễn đặt tay lên quần, chuẩn bị kéo xuống thì chợt nhớ ra một chuyện, cậu vội vàng hỏi Lâm Tri Bạch: “Cậu không thích người đồng giới có phải hay không?”

Cậu phải chứng thực trước, không thể loại trừ khả năng Lâm Tri Bạch thích đàn ông, thấy cảnh tượng phía dưới của cậu cảm thấy khinh tởm thì làm thế nào bây giờ.

Lông mày Lâm Tri Bạch giật giật hai cái, cảm giác đây là vấn đề vớ vẩn nhàm chán.

Nhưng theo khuynh hướng của người trước mắt này dò hỏi hắn, cậu hẳn là hy vọng hắn trả lời đáp án phủ định.

Lời này có chút thú vị, hắn còn tưởng rằng ác bá trong lời đồn cũng giống những người khác, gọi hắn đến nơi này chỉ là vì muốn tỏ tình với hắn, nhưng suy xét trong tình huống này, cậu có lẽ không giống với những kẻ khác.

Lâm Tri Bạch kiệm chữ như vàng ngắn gọn súc tích trả lời: “Không phải.”

Khương Viễn thở dài nhẹ nhõm một hơi, cậu kéo quần xuống, ngồi lên ngăn tủ có cùng độ cao với mông mình, cúi người kéo quần xuống dưới.

Lâm Tri Bạch vốn là bởi vì động tác thở phào nhẹ nhõm của Khương Viễn mà cảm thấy hoang mang, nhưng nhìn đến hành động kế tiếp của cậu hắn càng cảm thấy ngạc nhiên hơn. Biểu hiện trên gương mặt mà việc cậu làm đang mâu thuẫn trái ngược nhau, bây giờ Lâm Tri Bạch cảm thấy chán ghét hành vi mời gọi lộ liễu của thiếu niên xa lạ trước mắt này.

Đương lúc hắn chuẩn bị lên tiếng lần nữa, Khương Viễn đã ngồi trên ngăn tủ, hai chân dạng ra hình chữ M, Lâm Tri Bạch bỗng nhiên trợn to mắt.

Làn da màu bánh mật của thiếu niên kết hợp với cặp đùi được rèn luyện rắn chắc trông tràn đầy sức sống, cảnh sắc giữa chân cậu đan chéo lên càng trở nên hài hòa lạ thường.

Giường như phía dưới dươиɠ ѵậŧ của cậu còn có một khe hở, chung quanh lông mao thưa thớt mọc quanh âʍ ɦộ, trông gợϊ ȶìиᏂ lạ kỳ.

“Nếu như nhìn không quen đồ vật kia, cậu có thể nhắm mắt lại, giống như vậy.”

Khương Viễn duỗi ra cánh tay dài, túm lấy quần áo của Lâm Tri Bạch kéo hắn gần sát về phía mình, một tay cậu che lại đôi mắt Lâm Tri Bạch, một tay khác cầm lấy tay Lâm Tri Bạch sờ soạng cơ thể cậu.

Lâm Tri Bạch cả người cứng đơ như khúc gỗ, hắn từ bé đến lớn đều được giáo dục theo khuôn phép cũ chưa bao giờ làm chuyện khác người như thế này ở bên ngoài.

Thiếu niên tới gần hắn mang theo hơi thở nóng rực như ánh mặt trời, giống như là cỏ dại lớn lên tươi tốt không sợ hãi bất cứ điều gì, chuyện kinh thế hại tục này được cho là hiển nhiên, dường như ở trong phòng y tế chật hẹp này, mời một bạn học chưa từng quen biết sờ soạng hạ thể của mình là chuyện chẳng có gì hiếm lạ.

Lâm Tri Bạch cảm giác được lòng bàn tay của Khương Viễn có chút thô ráp, nhưng so với ngón tay của cậu, nơi mà hắn chạm vào thì lại hoàn toàn đối lập, chỗ ấy quá mức non mềm ẩm ướt.

Đầu ngón tay của hắn tựa hồ đυ.ng phải nơi nào đó, chạm vào thịt mềm ấm áp làm hắn theo bản năng rút ngón tay lại.

“Cậu còn có thời gian để hối hận.”

Khương Viễn buông lỏng bàn tay đang che đôi mắt của Lâm Tri Bạch, cậu dựa vào vách tường, nghiêng đầu nhìn Lâm Tri Bạch nói.

Cậu tựa như dã thú đang thăm dò cơ thể mình không chút giao động, không có liêm sỉ, thản nhiên phóng đãng phơi bày bản tính.

Lâm Tri Bạch nhìn ngón tay ướŧ áŧ của chính mình, ánh sáng len lỏi từ ngoài cửa sổ chiếu vào tro bụi bay múa trong không khí, ngay cả nước dính trên đầu ngón tay cũng sáng lên lấp lánh.

Lâm Tri Bạch không rời đi, Khương Viễn cười một tiếng, cậu đã rõ ràng câu trả lời của hắn.

“Nếu cậu không có ý kiến gì, tôi sẽ kiểm hàng trước.”

Khương Viễn nhảy xuống từ trên ngăn tủ, cậu hoàn toàn không quan tâm tro bụi dính ở hạ thể, ngồi xổm trước mặt của Lâm Tri Bạch duỗi tay sờ lên nơi chốn không hề có phản ứng của hắn, cởi xuống quần đồng phục của Lâm Tri Bạch ra.

Khi nhìn thấy dươиɠ ѵậŧ đang ngủ đông nằm gói gọn trong lông mao, Khương Viễn không nhịn được cau mày.

Điều này có vẻ ngoài dự đoán của cậu, đáng ra loại nam sinh trắng nõn sạch sẽ như Lâm Tri Bạch thì phía dưới của hắn ắt hẳn sẽ không lớn, nhưng khi tận mắt chứng kiến kích cỡ này giống như không thích hợp cho lắm.

Chuyện đã đến bước này, Khương Viễn cũng không tính toán ném người đi tìm kẻ khác, cậu sờ sờ dươиɠ ѵậŧ của Lâm Tri Bạch rồi vuốt ve như khi cậu vẫn tự sướиɠ.

Khương Viễn không có ý định dùng miệng, phía dưới của cậu muốn ăn dươиɠ ѵậŧ đàn ông chứ không phải miệng của cậu thèm dươиɠ ѵậŧ.

Lâm Tri Bạch trời sinh có chút lãnh cảm, nhưng rốt cuộc vẫn là thanh niên trai tráng, sao có thể chịu được dục hỏa cậu đem đến, ngón tay có kén ma sát qua qυყ đầυ mẫn cảm khiến hắn vừa khó chịu vừa thoải mái, cậu nhỏ ngay lập tức cương cứng.

Hắn từ trên cao nhìn xuống Khương Viễn đang giúp chính mình tự sướиɠ, trong mắt những người khác cậu vốn là hung thần phản nghịch mà hiện giờ lại ngoan ngoãn chủ động khao khát dươиɠ ѵậŧ của hắn, Lâm Tri Bạch nhéo nhéo lòng bàn tay, khắc chế cảm xúc lạ thường trong lòng, đôi mắt càng thêm thâm trầm.

“Được rồi, đến đây thôi, nhớ rõ mở rộng ra cho tôi nhé.”

Khương Viễn qua loa xoa nhẹ vài cái, dạng chân ra gọi mời.

“Mở rộng như thế nào?”

Học bá đạo đức cao thượng như thể chạm vào điểm mù tri thức, hắn im lặng trọng phút chốc rồi dò hỏi.

Đêm qua cậu có một giấc mộng xuân, không giống như những lần trước, lần này cậu bị người không nhìn thấy mặt chơi, âʍ ɦộ bên dưới đang vội vàng nuốt lấy dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông, trong vô cùng cuồng nhiệt và háo hức.

Khương Viễn đi giặt sạch quần và cũng chính vào lúc này trong đầu bất ngờ hiện lên một ý tưởng.

Lừa gạt con gái rồi lên giường là kẻ cặn bã, có cố gắng nhiều cũng không thể đạt được, nhưng tìm một chàng trai để chơi âʍ ɦộ của mình, chắc sẽ dễ dàng hơn nhiều, vì chắc chắn sẽ chẳng chàng trai nào từ chối đúng không?

Một khi ý tưởng này được hình thành, Khương Viễn dự định sẽ thực hiện.

Nhưng mà tìm ai để chơi đây?

Khương Viễn tính toán trong lòng, bản thân cậu cũng có kén chọn, không được xấu xí, phía dưới của cậu còn chưa bị phá trinh đâu, phải tìm người có kiên nhẫn để làm màn dạo đầu, hơn nữa người đó phải kín miệng một chút, sẽ không đi khắp nơi bêu rếu nói lung tung, hơn nữa nên là người có tính cách lạnh lùng, lăn giường xong rồi thôi, khi xuống giường sẽ không có bất cứ liên hệ nào nữa, không làm ba cái chuyện yêu đương nhớ thương linh ta linh tinh dùng dằn.

Cứ như thế kén cá chọn canh, nhưng khương viễn là thật lòng nghĩ tìm một người như vậy.

Lâm Tri Bạch, trong miệng Khương Viễn bất giác đọc ra cái tên này, tràn đầy háo hức muốn thử.

Hầu hết mọi người trong trường đều biết đến cái tên Lâm Tri Bạch, hắn là người có thể nói là quen mặt với các mục trao cho người đứng đầu học sinh đạt thành tích tốt, các cúp phần thưởng… hắn đều cầm đến mỏi tay, hắn liên tiếp được mọi người bầu là lớp trưởng trong hai năm liền, tính cách của hắn cũng không tốt để thân cận ở chung, hắn đúng là mỹ nam lạnh lùng trong truyền thuyết.

Khương Viễn học cùng lớp với hắn, nhưng bọn họ chưa bao giờ nói chuyện với nhau.

Khương Viễn khoan thai tới muộn đứng ở trước cửa lớp hét lên báo cáo, nhưng lại bị hiệu trưởng với vẻ mặt nghiêm nghị giận tím mặt đuổi ra khỏi cửa, còn bảo cậu đứng ở cửa.

Khương Viễn từ bên ngoài liếc mắt nhìn người thiếu niên ngồi ở hàng đầu tiên, cà lơ phất phơ đứng dựa ở cửa, cúi đầu xuống, trong lòng nhớ lại dung mạo và hình dáng mình mới thấy.

Lớn lên nhìn thật đẹp trai, lại còn văn nhã lạnh lùng nữa chứ, không biết có thành công không.

Nếu không thành công cũng không sao, cùng lắm thì đổi gió một chút mà thôi.

Khương Viễn đứng đến gần hết tiết rồi bước vào lớp sau khi tiếng chuông tan học vang lên, đi đến hàng ghế đầu tiên.

Mọi người trong lớp đều nhìn về phía này, và khi bóng đen che khuất trước mặt hắn, thì Lâm Tri Bạch người ngồi cùng bàn với cậu cũng phải vô thức mà nín thở.

Trên thực tế thì Khương Viễn nổi tiếng ở trường hơn Lâm Tri Bạch, cậu là một học sinh cá biệt lì lợm và vô cùng bạt mạng, đánh đấm trốn học thường xuyên, đã từng là kẻ đứng đầu của nhóm học sinh cá biệt, nhưng cậu không có thu nhận đàn em, cậu là kẻ thích đơn độc một mình, bởi vì khuôn mặt của cậu rất có khí khái và vóc dáng người cũng cao lớn tráng kiện, nên được một bộ phận học sinh xưng là “Khốc ca.”

Nhưng không ai dám gọi thẳng mặt cậu như vậy, vì họ sợ cậu.

“Ra ngoài, tôi có chuyện tìm cậu.”

Khương Viễn gõ lên bàn của Lâm Tri Bạch, ánh mắt của cậu đối diện với một đôi mắt bình tĩnh.

Lâm Tri Bạch không có ý định để ý đến nó, hắn đã nghe nói về người trước mặt, và cậu cũng không phải là người cùng thế giới với hắn, Lâm Tri Bạch nhủ thầm trong lòng sẽ nói với cậu rằng hắn không cảm thấy hứng thú.

Nhưng ngay khi Lâm tri Bạch định nói ra lời từ chối, thì liền nhìn thấy khuôn mặt của người kia đang cúi xuống hướng về phía hắn, đôi mắt nâu mang theo hứng thú dạt dào.

Cậu nói: “Nó rất thú vị.”

Đôi mắt cậu giống như dã thú với những ham muốn nguyên thủy, sáng ngời và mãnh liệt, ác độc và sâu thẳm.

Lâm Tri Bạch giật mình, bước theo bước chân của Khương Viễn rời đi.

“Không phải chứ, cậu chưa từng xem phim người lớn ư, chỉ cần tiện tay cắm vào, chọc thêm vài cái, ít nhất khi nuốt ba ngón tay cậu lại cắm thêm vào.”

Khương Viễn giật mình, sau đó ngay lập tức tiến hành giảng giải bổ sung kiến thức.

Lâm Tri Bạch đúng là trước nay chưa từng xem phim người lớn, nhưng qua lời miêu tả của Khương Viễn, hắn liên lập tức ngầm hiểu.

Chân Khương Viễn bấu vào eo Lâm Tri Bạch, ngón tay cậu nắm chặt góc tủ.

Cảm giác người khác sờ cùng với chính mình sờ quả nhiên không giống nhau, Khương Viễn chịu đựng cảm giác vừa quái lạ vừa thoải mái này, l*иg ngực cậu phập phồng thở dốc.

Lâm Tri Bạch là một người rất kiên nhẫn đi từng bước một, trong lòng có chút kinh ngạc, miệng huyệt chỉ cắm vào một ngón tay đã có chút miễn cưỡng kia thế nhưng dần dần có thể ăn vào hai, thậm chí là a ngón tay, tự do hoạt động bên trong, thọc vào rút ra liền có từng tiếng nước phọt phọt vang lên.

Lâm Tri Bạch mặt không đổi sắc, nhìn bề ngoài không chút động tình, tựa như hắn không phải đang làm một chuyện khiến người thẹn thùng mà là đùa nghịch thiết bị trong phòng thí nghiệm. Nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm không chớp mắt vào dươиɠ ѵậŧ đang cương cứng giữa hai đùi của Khương Viễn bại lộ cảm xúc lúc này của hắn.

“Ưm…… Được chưa…… Mau tiến vào đi……”

Khương Viễn bị ngón tay Lâm Tri Bạch cắm vào bên dưới không ngừng trào ra dòng nước sền sệt, âʍ ɦộ càng ngày càng ngứa cùng với cảm giác trống rỗng chưa thỏa mãn làm cho cậu không kiên nhẫn thúc dục hắn nhanh lên chút.

“Bao đâu?”

Lâm Tri Bạch tuy rằng là trai tân, không có bất cứ kinh nghiệm gì nhưng là hắn vẫn có kiến thức sinh lý lành mạnh cơ bản.

Khương Viễn sửng sốt hắn đã quên chuyện này.

“Không có việc gì, trực tiếp đút vào là được, đây là lần đầu tiên của tôi, khẳng định không có bệnh gì.”

Tên đều đặt trên dây cung, lúc này ai rảnh mà kiếm bαo ©αo sυ cho được.

Lâm Tri Bạch khi nghe thấy Khương Viễn nói đây là lần đầu tiên, trong mắt hắn càng thêm sâu thẳm, dươиɠ ѵậŧ thô to đang chuẩn bị cắm vào thân thể cậu nhảy lên vài cái.

Khe hở nhỏ hẹp chẳng sợ có thể thọc vào rút ra bằng ba ngón tay nhưng khi đầu dươиɠ ѵậŧ tho to đi vào lại có chút miễn cưỡng.

“Ưm……”

Tiếng rêи ɾỉ khó nhịn vang lên từ trong cổ họng Khương Viễn, vì giảm bớt cảm giác khó chịu này, cậu đứng thẳng lên, dựa vào người Lâm Tri Bạch.

Khi dươиɠ ѵậŧ của Lâm Tri Bạch hoàn toàn cắm vào, cả người cậu đều bị bao bọc bởi một lớp mồ hôi mỏng.

“Tôi muốn đi vào.”

Thanh âm lãnh đạm của Lâm Tri Bạch vang lên, giống như vẻ ngoài của hắn vậy, lạnh lùng khó có thể tiếp cận.

Nhưng lúc này hắn lại đang làm ra động tác hạ lưu, đem dươиɠ ѵậŧ của chính mình nhét vào âʍ đa͙σ của bạn học nam lần đầu khai trai.

“Cái gì…… A……”

Khương Viễn nghe lời này của hắn nhất thời chưa phản ứng kịp nhưng khi vật cứng thô to đột nhiên thẳng tiến vào liền nhận ra có gì không đúng, cậu rên lên một tiếng đau đớn thở nhẹ.

Lỗ âʍ đa͙σ không thể nuốt trọn dươиɠ ѵậŧ tiến vào, chỉ có thể bị mạnh mẽ xỏ xuyên.

Hắn đã cướp lấy trinh tiết của Khương Viễn.

Lâm Tri Bạch trong lòng nghĩ như thế, cảm giác tươi đép khiên cho toàn cơ thể hắn run rẩy, khóe miệng hắn cũng hiện lên ý cười.

“Đau?”

Lâm Tri Bạch dừng động tác có tâm làm dịu cơn đau của Khương Viễn, cho cậu thời gian thích nghi, ngón tay hắn mơn trớn lưng trần đang run rẩy của cậu.

Thiếu niên chó hoang dựa vào trên người hắn cười khẽ một tiếng tràn ngập khinh thường, hàm răng trắng tinh dưới ánh sáng lóe lên vẻ lạnh lẽo.

“Chỉ có thế này thôi ư?” Khương Viễn khinh miệt nói.

Cậu chưa bao giờ chịu khuất phục dù có đau đớn cỡ nào, thịt âʍ đa͙σ đau đến chết lặng run rẩy vài cái, cậu ngả ngớn tiếp tục nói: “Dùng thêm lực đi lớp trưởng, chưa ăn cơm sao?”