Với Vãn Thu: “Nếu không đậu thì để cô mời, coi như an ủi em.”
Khương Lan tự cổ vũ chính mình, mang theo đàn xuống xe, “Không cần cô an ủi, cô cứ an tâm chờ xem, em sẽ không để cô mất mặt.”
Có ba cô gái khác cũng tới phỏng vấn, đều đeo đàn trên lưng, Khương Lan không quen biết các cô ấy, nhưng bọn họ thì biết Khương Lan.
Khi nhìn thấy Khương Lan xuất hiện ở đây, các cô liền cảm thấy chính mình không có hy vọng rồi. Con dâu tương lai của Với Vãn Thu đã đến, vậy các cô còn có thể làm gì đây.
Kết quả phỏng vấn như dự đoán của ba người. Trần Ninh Lỗi chỉ cần một người và người đó chính là Khương Lan.
Tuy rằng sớm biết kết quả như vậy, nhưng vẫn nhịn không được khó chịu. Chẳng qua cũng nhờ có người mẹ chồng tốt, liền có thể tới studio Trần Ninh Lỗi làm việc. Vì sao không gia nhập giới giải trí đi, có Với Vãn Thu ở đó còn không phải muốn vai diễn gì mà chả được sao. Tại sao cứ phải chạy tới chỗ này cùng các cô tranh giành một miếng bánh.
“Trần lão sư, nếu đã điều động nội bộ, hà tất còn để chúng em tới đây phỏng vấn.” Người lên tiếng là một nữ sinh mặc váy trắng tóc dài.
Người trẻ tuổi, lại là học âm nhạc, khó tránh khỏi có chút tâm cao khí ngạo so với người khác.
Trần Ninh Lỗi sờ sờ cằm, “Em cảm thấy tôi tuyển cô ấy bởi vì Với Vãn Thu? Tiểu muội muội, đây chỉ là công việc tạm thời, không phải tuyển dụng ở trường, em không phải cũng có người khác giới thiệu tới đây sao? Em cảm thấy quan hệ của mình không bằng người khác hả? Chậc! Khương Lan, em tùy tiện kéo một đoạn cho các cô ấy nghe một chút.”
Khương Lan gật đầu. Vì để có bộ dáng khi kéo đàn đẹp hơn, hôm nay cô cũng mặc váy, chính là bộ váy màu vàng ngày đầu tiên tới tổ chương trình kia. Da cô trắng, hơn nữa một tháng nay mỗi ngày đều luyện yoga, cho nên dáng vẻ bây giờ rất tốt.
Bàn về đàn violon thì Khương Lan không thua bất cứ ai.
Tiếng vĩ cầm của Khương Lan có một loại cảm giác đặc biệt.
Người bình thường có thể nghe không hiểu, nhưng đều là những người chơi violon lâu năm, sao có thể nghe không ra sự khác biệt. Tiếng đàn của Khương Lan hồn hậu hơn, tràn đầy tình cảm, đối với dòng nhạc ost có thể tạo được hiệu quả như “dệt hoa trên gấm.”
Đây là sự chênh lệch.
Nghệ sĩ violon của phòng thu xin nghỉ vài tuần, Trần Ninh Lỗi liền hỏi người quen xem có ai muốn tới làm tạm thời không, vậy mà bây giờ có người lại cảm thấy chính mình không phải không đủ năng lực, mà là quan hệ không đủ lớn.
Khương Lan chơi một đoạn ngắn, Trần Ninh Lỗi nói: “Đừng nói chuyện này có gì mờ ám, phỏng vấn hôm nay đều có ghi hình lại làm chứng.”
Tuy chỉ làm tạm thời nhưng cũng cần ký hợp đồng, ba người đi rồi, Trần Ninh Lỗi đem hợp đồng đưa cho Khương Lan xem, “Lương một ngày 500 tệ, làm xong việc có thể về, nhưng buổi sáng không thể đến trễ, ngày mai đi làm sớm một chút.”
Trần Ninh Lỗi nhìn Khương Lan, đối với người có tài anh luôn luôn khoan dung, “Em có thể xem xét về việc tiếp tục làm ở đây, còn một năm nữa là tốt nghiệp rồi phải không? Không hổ là sinh viên Thanh Đại.”
Khương Lan hướng Trần Ninh Lỗi nói một tiếng cảm ơn, đi ra khỏi tòa nhà, Khương Lan xoa xoa mặt, cố ý làm vẻ mặt buồn bã. Sau khi lên xe, cô trước tiên gọi một tiếng cô Với.
Với Vãn Thu thấy cô như vậy liền nói: “Ai nha không có việc gì, không làm cái này cũng không thiếu tiền, coi như tới đây thăm quan một lần cho biết.”
Khương Lan cúi đầu, “Ò.”
“Được rồi, có gì to tát đâu, không phải muốn ăn cái xiên xiên gì đó sao, cô mang em đi.” Với Vãn Thu thật sự cảm thấy đây không phải chuyện đại sự gì, về sau khẳng định còn có rất nhiều cơ hội.
Khương Lan nói: “Nhưng mà Thẩm Tinh Dao và Trương Lâm đều thử vai thành công, em như vậy chẳng phải vô dụng quá sao!”
“Các cô ấy là thử vai, chuyện này không giống” Với Vãn Thu cũng không biết an ủi như thế nào, dù sao bà vẫn cảm thấy đây không phải chuyện lớn gì, Khương Lan còn chưa có tốt nghiệp, cũng không cần phải nóng nảy kiếm tiền.
Khương Lan đã nhịn không được, “Phốc ha ha, cô Với, có phải em rất có tiềm năng làm diễn viên không? Em vượt qua phỏng vấn rồi, có cô hộ tống, sao em có thể trượt chứ!”
Với Vãn Thu trầm mặc nửa ngày: “…… Thật nhàm chán, tiền lương được bao nhiêu?”
Khương Lan thành thật nói: “Một ngày 500.”
Với Vãn Thu: “Vậy đến nhà hàng đắt nhất thành phố B đi, thật là lãng phí cảm xúc.”
Khương Lan vừa gửi tin nhắn cho Lục Di Trình vừa nói, “Em thấy cô căng thẳng nên đùa cô một chút thôi, nhưng mà phỏng vấn thật sự rất hồi hộp!”
Với Vãn Thu ghé tai sang ý muốn nghe.
Khương Lan khụ khụ, “Trừ em ra còn có ba người tới phỏng vấn. Ban đầu em còn chưa thấy mặt Trần lão sư, chỉ có một người tới nói cho chúng em biết từng người đi vào phỏng vấn, em là người thứ hai. Có vài người đã ngồi bên trong phòng, em đi vào chơi một khúc rồi ra ngoài chờ kết quả. Bốn người phỏng vấn xong, Trần lão sư mới công bố kết quả. Sau đó có một người nữ sinh nói rằng em là nội bộ điều động đến.”
Với Vãn Thu: “Nếu là nội bộ điều động đến thì còn phỏng vấn làm gì, sau đó thì sao?”
Khương Lan: “Trần lão sư bảo em ở trước mặt bọn họ biểu diễn một đoạn, các cô ấy đương nhiên nói không ra lời.”
“Cũng không tệ lắm, đi ăn thịt xiên thôi, còn phải phát sóng trực tiếp nữa, đừng quên.”
Hai người lại để phát sóng trực tiếp lui lại cuối tuần. Khương Lan thầm nghĩ về sau nhất định phải phát sóng sớm một, “Chúng ta phát cái gì đây?”
Với Vãn Thu: “Chơi vương giả đi, cũng sắp hết mùa giải rồi mà cô còn chưa lên vương giả nữa! Hạ Tịnh hỏi cô buổi tối có muốn cùng chơi với mấy tuyển thủ đó nữa không, dù sao mấy người Tranh Vanh cũng thi đấu xong rồi. À, ngàn vạn lần đừng gọi Lục Di Trình a, nó quá cùi bắp!!!”
Với Vãn Thu hiện tại là Tinh Diệu, bình thường bà ít khi chơi một mình, đều là chơi cùng với Khương Lan. Với Vãn Thu hiểu rõ, bà có thể đánh được như vậy là nhờ có Khương Lan lợi hại, nếu để bà chơi một mình chắc chắn sẽ “hố” người ta.
Mùi hương của thịt lan tỏa khắp con hẻm nhỏ. Buổi trưa ở đây khách không nhiều như buổi tối, hai người tìm một chỗ vắng vẻ ngồi xuống. Với Vãn Thu thấy chỗ này giá cả thật rẻ, một xiên thịt chỉ có mấy mao tiền, nhìn tủ đông đựng xiên thịt đủ loại bên cạnh mà ngây người, còn chưa có phản ứng lại, Khương Lan đã chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu, “Thật là ngon, sốt mè, ớt cay cũng không cho quá nhiều.”
Với Vãn Thu gật gật đầu, “Có vẻ rất thơm, cái cửa hàng này cũng thật nhiều khách.”
--------------------------------------
Hố mới: Làm thế nào để cứu vớt cố chấp cuồng
Trọng sinh trở lại cao trung, không cẩn thận đυ.ng phải kẻ điên mà mọi người vừa nghe đến tên của hắn, đều sẽ sợ hãi đến run rẩy, cô nên làm gì bây giờ?
Còn có thể làm gì nữa? Phải dỗ dành!
Dù sao cô biết tên điên này không chịu nổi cô làm nũng, chỉ cần cô làm nũng với hắn thì cái nguyên tắc gì cũng đều không còn.
Tiểu ngọt văn siêu ngọt ngào
Nhân vật chính: Trịnh Thanh Di x Lục Bạc Nghiêu
Một câu tóm tắt: Không cẩn thận trở thành bạch nguyệt quang của cố chấp cuồng.
--------------------------------
Trích đoạn 1:
Cô ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt trông mong nhìn hắn. Trong mắt cô bây giờ toàn bộ đều là sự quyến luyến và ái mộ dành cho người mình yêu. “Thực xin lỗi, chưa có sự cho phép của cậu mà mình đã tưởng tượng lung tung, nhưng mà cái này mình hoàn toàn không thể kiểm soát được. Nghiêu Nghiêu, chắc là cậu không biết, từ khi mình bắt đầu thích cậu, mình đã nghĩ đến chuyện tương lai của hai ta, dự định sinh bao nhiêu đứa con, thậm chí tên con là gì mình đều đã nghĩ ra rồi.”
“……”
Cũng không biết có phải là ảo giác của cô hay không. Cô thấy vẻ mặt của Lục Bạc Nghiêu cứng đờ trong giây lát.
“Lá gan của cô cũng rất lớn? Còn dám tưởng tượng chuyện đó với tôi?”
Trích đoạn 2:
Ngón tay lạnh như băng làm cho cả người Trịnh Thanh Di mất tự nhiên mà run lên một cái. Sau đó cô nghe thấy một thanh âm vừa trầm thấp vừa dịu dàng nói với cô: “Không phải muốn mình đối xử tốt với cậu sao? Như vậy đủ tốt không? Cậu muốn mình đối tốt với cậu, mình liền đối tốt với cậu, mình ngoan như vậy, cậu thích không?”
Trịnh Thanh Di: “……”
Một chút đều không cảm động, ngược lại còn thấy đáng sợ là thế nào?
Thiếu niên dùng ngón tay nâng cằm cô lên một chút, hắn nhìn chằm chằm vào mắt cô rồi nói: “Về sau, đừng có mẹ nó vì cái chuyện vớ vẩn này mà chạy đến chỗ lão tử khóc lóc nữa, hiểu chưa?”
“……”
Hả? Sao đột nhiên lại thay đổi sắc mặt rồi.
“Còn có……” Hắn thu lại nụ cười, nghiến răng nghiến lợi nói, “Cũng đừng tới tìm lão tử làm phiền nữa!” Hắn nói xong liền buông cằm cô, xoay người rời đi, trước khi đi còn không quên để lại cho cô một ánh mắt cảnh cáo.
Quả nhiên bệnh thần kinh chính là bệnh thần kinh, bệnh thần kinh làm sao có thể ôn nhu được chứ.
------------------------------
🍀Nếu mọi người thấy truyện hay, đừng quên vote, bình luận và đề cử nhé!!!! Cảm ơn cả nhà ^^ 😘