Xuyên Thành Mối Tình Đầu Của Nam Chủ, Ta Cùng Mẹ Chồng Trở Thành CP Bạo Đỏ

Chương 27: Con muốn gặp cô ấy

Cuối cùng là rất nhiều trái tim được vẽ ở cuối bức thư.

Thẩm Tinh Dao ngơ ngác mà nhìn lá thư, ngẩn người quá lâu, Trần Hạo ngồi xổm xuống, hỏi: “Làm sao vậy?”

Thẩm Tinh Dao lấy lại tinh thần, hướng Trần Hạo cười cười, “Không có việc gì, fans viết thư, buổi tối lại xem đi, giờ xem còn có quà gì.”

Những món quà từ bạn bè đắt tiền hơn một ít, có túi xách, đồ trang sức, Thẩm Tinh Dao mở quà xong cũng đã 11 giờ rưỡi.

Quà chất đống như một ngọn núi nhỏ, dì Triệu vừa nhìn vừa kinh ngạc, nhất định đã tốn rất nhiều tiền, đại minh tinh ăn sinh nhật thế nhưng có nhiều người tặng quà như vậy.

Thẩm Tinh Dao dùng di động phát sóng trực tiếp, cô ở trước điện thoại nói: “Cảm ơn quà của mọi người, cũng cảm ơn…… thư của các fan rất nhiều, buổi tối tôi sẽ chậm rãi xem, bây giờ tôi sẽ chuẩn bị cắt bánh kem.”

Đỗ Vạn Thuyền: “Bữa trưa hôm nay là mời đầu bếp nhà hàng làm, nếu là có điểm nào không hợp khẩu vị, mong mọi người thông cảm.”

Đỗ Vạn Thuyền còn mang theo hai bình rượu vang đỏ lại đây, một bàn đồ ăn này, cũng đến mấy vạn.

Trần Hạo đi đẩy bánh kem tới, không nhiều người lắm, bánh kem liền năm tầng, cắt xong còn sẽ cho đạo diễn và tổ chương trình.

Trần Hạo cắm nến lên bánh kem, “Dao Dao mau ước đi!”

Thẩm Tinh Dao nhắm mắt lại, ở trong lòng yên lặng nói: “Hy vọng vai diễn tiếp theo có thể khiến tôi hài lòng.”

Ước xong, Thẩm Tinh Dao thổi ngọn nến.

Đỗ Vạn Thuyền ánh mắt nhu hòa, hỏi: “Niếp Niếp, con ước cái gì vậy?”

Trần Hạo: “Mẹ, cái này nói ra sẽ không linh.”

Đỗ Vạn Thuyền trêu ghẹo nói: “Mẹ hy vọng con và Niếp Niếp nhanh nhanh sinh tiểu bảo bảo, như thế nào một chút cũng không biết sốt ruột, Niếp Niếp đã sắp 30 rồi, hiện tại là thời điểm sinh con tốt nhất.”

Thẩm Tinh Dao không nói chuyện, Trần Hạo nói: “Việc này phải xem duyên phận, con đóng phim, Dao Dao cũng bận, làm sao có thời gian sinh con.”

Đỗ Vạn Thuyền vừa muốn mở miệng, Trần Hạo liền đẩy bà ngồi xuống, “Nhanh ăn cơm đi, con sắp chết đói rồi.”

Thẩm Tinh Dao ở trong lòng nói xin lỗi, Trần Hạo nói nguyện vọng nói ra liền không linh, mẹ, cái này cũng không trách con a.

Đỗ Vạn Thuyền cau mày nói: “Được rồi được rồi, mẹ mới nói vài câu liền không kiên nhẫn, nhanh ăn cơm đi.”

Tài nghệ của đầu bếp đặc biệt tốt, đồ ăn rất ngon, còn có tôm hùm lớn, cua lớn.

Khương Lan tối hôm qua ăn cơm Tây, buổi sáng sandwich, hiện tại đã đói bụng không chịu được. Buổi chiều có lẽ còn phải tập yoga, luyện cầm, cô ăn nhiều một chút không thành vấn đề.

Ngày hôm qua sau khi trở về, Khương Lan liền mang cái váy đi giặt, thay áo ngắn tay và quần đùi, cô cảm thấy như vậy mới vui vẻ thoải mái.

Cơm đều có thể ăn nhiều một chén.

Thời điểm ăn cơm Đỗ Vạn Thuyền vẫn luôn tìm đề tài nói chuyện, hỏi một chút về phim mới của Với Vãn Thu,, cùng Trương Lâm chia sẻ về kinh nghiệm nuôi dạy con, lại cùng Trần Thục Vân nói chuyện công việc.

Thứ năm tuần trước Trần Thục Vân đã bàn giao công việc xong xuôi, về sau hằng ngày liền ở trong biệt thự cùng dì Triệu.

Quét tước vệ sinh, nghiên cứu thực đơn, xem ra là thật sự muốn trở thành người phụ nữ của gia đình.

Đỗ Vạn Thuyền nói: “Cô làm công việc này lâu như vậy, hẳn là có không ít mối quan hệ nhỉ, vậy sau khi nghỉ việc những mối quan hệ đó sẽ ra sao?”

Chồng của Lý Giai, Lục Thiên Tựu làm kinh doanh bất động sản, phòng ở đều là được những người làm công việc tiêu thụ bán đi.

Một người làm gần 20 năm công việc tiêu thụ thì mối quan hệ trong tay cũng không ít. Mặc dù nhà Lý Giai rất giàu, nhưng luận về năng lực công tác, Lý Giai không có thể không so được với Trần Thục Vân.

Hơn nữa gia đình Trần Thục Vân cũng không phải có gia cảnh đặc biệt bình thường, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, hẳn là so với nhà Khương Lan có tiền hơn.

Trần Thục Vân làm công việc này một tháng kiếm được ít nhất ba bốn vạn, nhiều nhất thì có thể gần mười vạn.

Một năm 5-60 vạn là nhiều hơn thu nhập của một gia đình trung lưu.

Trần Thục Vân: “Trước kia tôi có vài người đi theo học việc, nghỉ việc rồi liền để lại cho bọn họ.”

Lý Giai nhướng mày, tiếc nuối nói: “Vậy thì thật là đáng tiếc.”

Dì Triệu không hiểu chuyện này, càng không hiểu công việc của Trần Thục Vân, dù sao Trần Thục Vân kiếm tiền cũng không đưa cho bà.

Hỏi con trai Trần Thục Vân một tháng kiếm bao nhiêu tiền, nó cũng không nói.

Nhưng nghe Đỗ Vạn Thuyền và Lý Giai nói, có vẻ như từ chức là ăn lỗ nặng.

Bà đời này cái gì cũng ăn chỉ là không có ăn thiệt về mình.

Dì Triệu lo lắng hại: “Sao lại đáng tiếc?”

Lý Giai cười nói: “Chị Triệu, nếu em có một cô con dâu có thể kiếm tiền như vậy, em khẳng định sẽ tạo điều kiện cho nó.”

Trương Lâm sắc mặt thay đổi, dì Triệu vẻ mặt nghi hoặc, Trần Thục Vân nói: “Đều đã từ chức rồi, lại nói điều này cũng đã muộn rồi, mẹ đừng hỏi nữa, nhanh ăn cơm đi.”

Những đề tài này Khương Lan chẹn miệng không vào, liền yên lặng ăn hai chén cơm. Với Vãn Thu cảm thấy một bữa này Khương Lan không nói gì, giống như tâm trạng không tốt lắm.

Nhưng cô lại ăn không ít, điều này thật khó hiểu.

Tiệc sinh nhật kết thúc, Với Vãn Thu về phòng gọi điện thoại cho Tiểu Hứa, “Sắp tới có ngày gì đặc biệt không? Sinh nhật của Khương Lan là ngày nào?”

Tiểu Hứa nói: “Sinh nhật của Khương Lan là ngày 16 tháng 9. Ngày lễ gần nhất có ngày thành lập quân đội vào mùng 1 tháng sau, ngày 14 là Thất Tịch và ngày 10 là ngày nhà giáo.”

Với Vãn Thu nói: “Hết rồi?”

Cũng quá xa, hôm nay mới có 21, còn vào tháng sau.

Tiểu Hứa lại nhìn nhìn, nhỏ giọng nói: “Tỷ… 22 Tháng sau là tết Trung Nguyên*.”

*Tết Trung Nguyên là một ngày tết của người Hán được tổ chức vào ngày rằm tháng Bảy (15/07) Âm lịch hằng năm. Ngày Tết Trung Nguyên còn trùng với ngày xá tội vong nhân và Lễ Vu Lan báo hiếu.

Tết Trung Nguyên, rằm tháng bảy.

Với Vãn Thu: “…… Ngày này cũng tính?.”

Tiểu Hứa hôm nay cũng xem phát sóng trực tiếp, cô cũng đã đoán được Với Vãn Thu suy nghĩ cái gì, “Tỷ, Trần Hạo từ trong hộp quà xuất hiện làm cho Thẩm Tinh Dao rất ngạc nhiên mà mừng rỡ, nhưng cái trò này cũng quá cũ rồi.”

Với Vãn Thu cũng không muốn bắt chước người khác, “Quên đi, là Lục Di Trình không có cái phúc khí* này.”

*Phúc khí là sự may mắn, biến nguy thành an, gặp giữ hoá lành. Ở đời, ai cũng mong muốn mình phúc dày, được thành công, trở thành người nổi bật, ngồi không cũng có “sung rơi trúng đầu”. Nhưng phúc khí không phải tự nhiên mà có, không phải cứ cầu sẽ được.

Sau khi cúp điện thoại, Với Vãn Thu thay đổi nước cho lọ hoa, hoa nở rất đẹp, hẳn là có thể giữ trong một tuần.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Với Vãn Thu liếc mắt nhìn di động, thấy một người gọi.

Là đứa con trai không có phúc khí kia của bà.

Với Vãn Thu tiếp điện thoại, “Có việc?”

Lục Di Trình: “…… Hoa Lan Nam Phi ngày hôm qua rất đẹp.”

Với Vãn Thu giật giật khóe miệng, “Nói đi, chuyện gì.”