Yêu Gia Sư Của Con Gái

Chương 57

Đuổi Dung Hồng đi rời thì Bùi Thành Hiên liền quay vào trong nhà xem Vương Mỹ Ngọc có bị làm sao hay không, anh quan tâm lên tiếng hỏi han cô “Mỹ Ngọc em có bị làm sao không hả? Hay là anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra nha.”

Vương Mỹ Ngọc xua tay “Không cần đâu anh à, em chỉ là hoảng sợ quá mà thôi, anh đừng có lo lắng nữa.”

Vương Mỹ Ngọc nhìn quay Nhã Đan rồi lên tiếng “Nhã Đan à, mẹ rất là yêu thương con nhưng mà cô Dung Hồng mới là mẹ ruột của con nến như con muốn cô ấy và ba con tái hợp thì con cứ nói đừng vì mẹ mà chịu đựng nha con.”

Nhã Đan liền lắc đầu “Không đâu, con chỉ có một người mẹ duy nhất là mẹ Mỹ Ngọc mà thôi con không muốn gặp lại người phụ nữ đó nữa.”

Bùi Thành Hiên ôm Vương Mỹ Ngọc và Nhã Đan vào lòng “Yên tâm đi anh sẽ không để Dung Hồng làm hại em và Nhã Đan đâu.”

Bùi Thành Hiên dặn dò má Lê không mở cổng cho bất kỳ người lạ mặt nào đến biệt thự của Bùi gia nữa chẳng những vậy còn thuê thêm hẳn 10 vệ sĩ bảo vệ tuần tra quanh nhà để tránh những trường hợp xấu xảy ra.

Mỗi lúc Vương Mỹ Ngọc và Bùi Nhã Đan đi ra ngoài anh đều sẽ sắp xếp đi cùng và có vệ sĩ đi cùng để đảm bảo anh toàn.

Từ hôm đến nhà của Bùi Thành Hiên thì tâm lý Dung Hồng vô cùng bất ổn, tối đó cô ta gọi điện kêu tên quản lý khách sạn mập mạp hôm trước mang rượu đến uống cùng mình rồi tâm sự rằng cô ta buồn vì bị chồng phản bội các kiểu.

Dung Hồng tuy đã gần bước sang tuổi tứ tuần rồi nhưng mà vẫn giữ được nét đẹp mặn mà khiến tên quản lý khách sạn si mê từ lâu rồi nhưng hắn vẫn chẳng dám làm càng đến hôm nay mới có dịp gần gũi với cô như thế.

Nhân lúc Dung Hồng say thì tên quản lý kia đã nhìn cô bằng ánh mắt thèm thuồng rồi, hôm nay cô mặc áo cúp ngực nên lúc gục người xuống bàn thì cảnh xuân lộ rõ mồn một trước con mắt dâʍ ɖu͙© của hắn.

Quản lý tên là Trung Bảo hắn giả vờ đỡ Dung Hồng về giường ngủ nhưng thật ra là đang thăm dò xem cô thế nào thôi, hắn cạ cánh tay vào bộ ngực mềm mại của cô mà chẳng thấy cô có phản ứng gì hết thì mỉm cười da^ʍ tà trên môi.

Dung Hồng đã say lắm rồi nên chẳng còn biết trời đất gì nữa cả, cô ta bị Trung Bảo bế lên giường nằm ngửa và chờ đợi hắn đến cᏂị©Ꮒ cô mà thôi.

Trung Bảo khóa cửa phòng cẩn thận rồi vội vàng chạy vào trong thưởng thức cơ thể của Dung Hồng, nhìn người đàn bà xinh đẹp nằm trên giường hắn cảm thấy vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, ông ta lấy một cái camera để lên bàn chỗ có thể quay lại toàn bộ quá trình đêm nay mình làm với Dung Hồng.

Sau khi chỉnh góc máy ổn định hướng về phía giường ngủ rồi thì Trung Bảo liền cởi bỏ hết quần áo trên người mình xuống, ông ta vừa đi về phía giường ngủ vừa lẩm bẩm “Bùi tổng đúng là cho mình quá nhiều đặt ân rồi, cho mình đυ. gái đẹp còn cho mình thêm tiền nữa, mình nhất định không thể làm Bùi tổng thất vọng được.”

Trung Bảo ngồi lên giường đưa tay vuốt ve gương mặt xinh đẹp của Dung Hồng rồi lẩm bẩm “Em đẹp quá Dung Hồng ơi, tối nay anh nhất định sẽ đυ. em cho thật đã ©ôи ŧɧịt̠ mới thôi.”

Nói rồi Trung Bảo liền cúi đầu xuống hôn lên đôi môi của Dung Hồng, ông ta dễ dàng dùng lưỡi xâm nhập vào trong khoang miệng của cô nút lưỡi cô hồi lâu rồi dời xuống hôn hít trên vùng cổ trắng trẽo của cô ta.

Tay của ông ta kéo phần áo cúp ngực của Dung Hồng xuống, vì áo có mυ'ŧ đệm nên Dung Hồng không có mặc thêm áσ ɭóŧ nên khi kéo đầm xuống thì đã lộ ra hai bầu vυ' to tròn rồi.

Trung Bảo đưa tay lên khều khều đầu núʍ ѵú to như cây nấm có mày hơi sẫm của Dung Hồng vài cái thì nó liền cứng lên một cách vô thức, ông lẩm bẩm “Đầu núʍ ѵú như thế này thì chắc là thường xuyên cho đàn ông đυ. lắm nè, em đúng là tiểu dâʍ đãиɠ mà Dung Hồng, tối nay anh đυ. chết em luôn.”

Trung Bảo không chần chừ nhiều mà liền lao đến như con sói đói dùng cả hai tay xoa bóp hai cái vυ' của Dung Hồng méo mó thành đủ loại hình dạng rồi hắn tham lam bú ɭϊếʍ núʍ ѵú cô hồi lâu cho đến khi nó sưng đỏ lên.

Trung Bảo tuột hết cái đầm trên người của Dung Hồng xuống rồi vứt nó xuống đất luôn, ông ta đẩy chân cô thành chữ M rồi lách người vào giữ, nhìn thấy cái l*и của Dung Hồng thì nhất thời cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ vô cùng “Người thì đẹp mà l*и cũng đẹp quá chắc là cho người ta đυ. nhiều lắm rồi nhưng thôi kệ có l*и chơi là vui rồi.”

Trung Bảo cũng không chờ lâu nữa là hắn kê ngay ©ôи ŧɧịt̠ mập ú của mình vào ngay cửa l*и của Dung Hồng rồi đóng thật mạnh vào l*и cô một cái khiến cho cô mơ hồ thức giấc.

“Pạch pạch pạch.”

Trung Bảo thấy Dung Hồng có phản ứng nhưng vẫn ngang nhiên đυ. cô ta luôn chứ không dừng lại vì ông ta biết một khi phụ nữ đã bị đυ. rồi thì chỉ có thể rêи ɾỉ sung sướиɠ thôi chứ chẳng còn sức mà phản kháng nữa.

Dung Hồng từ từ mở mắt ra đập vào mắt cô ta là hình ảnh Trung Bảo đang chen người vào giữ hai chân cô rồi cắm ©ôи ŧɧịt̠ vào l*и cô đυ. tới tấp thì nhất thời tỉnh rượu luôn.

Dung Hồng muốn dùng sức chống cự nhưng vô ít dáng người Trung Bảo mập mạp nên cô ta căn bản không thể làm được gì hết.

Dung Hồng hoảng loạn gào lên “Anh đang làm cái gì vậy hả?”

Trung Bảo nhếch môi mỉm cười da^ʍ tà rồi khàn giọng đáp “Em nhìn không biết sao mà còn hỏi anh đang đυ. em nè Dung Hồng…đυ. em…đυ. chết em nè…cái l*и này đυ. đúng là sướиɠ ©ôи ŧɧịt̠ quá mà.”

Dung Hồng lắc đầu cố sức chống cự “Không được mau dừng lại đi…mau dừng lại đi mà…tôi không muốn.”

“Pạch…pạch…pạch” Trung Bảo không những không dừng lại mà còn nắc càng hăng hơn vào l*и của Dung Hồng khiến cho cơ thể của cô ta trượt dài trên giường đến lúc đυ.ng đầu vào thành giường mới thôi.

Trung Bảo muốn đổi tư thế nên rút ©ôи ŧɧịt̠ ra khỏi l*и của Dung Hồng cô ta liền lật người lại lồm cồm bò dậy tính bỏ chạy nhưng cô ta chưa kịp làm gì hết thì đã Trung Bảo nắm lấy hai chân kéo ngược trở lại.

Dung Hồng dùng cả hai tay cô nắm lấy một thứ gì đó để bám trụ lại nhưng cô ta đang nằm trên giường nên chẳng có thứ gì bám vào cả, chỉ mất vài giây Trung Bảo đã kéo cô ta nằm lại vị trí giữa giường.

“Đừng mà…xin anh dừng lại đi…tôi không muốn đâu…không muốn đâu mà…tôi van xin anh đó.”Dung Hồng gào lên.

Trung Bảo là một kẻ dâʍ ɖu͙© ngay từ lúc đầu gặp gỡ hắn đã muốn đè Dung Hồng ra đυ. vào l*и cho sướиɠ ©ôи ŧɧịt̠ rồi hôm nay có cơ hội dễ gì hắn bỏ qua cho nên mặc kệ Dung Hồng kêu la van xin hắn vẫn đâm ©ôи ŧɧịt̠ to béo của mình vào l*и cô từ phía sau, trong tư thế nằm sắp nên Dung Hồng không thể phán kháng được.

“Pạch…pạch…pạch” tiếng va chạm giữa hai bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© lại vang lên tiếng rêи ɾỉ nỉ non của Dung Hồng cũng bật ra từ miệng cô “A…aaa…đừng mà…tôi không muốn…aaa…chết tôi mất anh vào sâu rồi…aaa…aaa.”

Trung Bảo cúi người xuống dừng cái lưỡi tinh quái của mình liếʍ dọc trên lưng của Dung Hồng khiến cho người cô ta run rẩy từng chập “Anh đυ. em sướиɠ không hả?”

Dung Hồng liên tục lắc đầu “Tôi không muốn mà.”

Giọng của Trung Bảo lại vang lên “Em đúng là đồ ngốc mà Dung Hồng, em xinh đẹp thế này có khối gì người theo đuổi mắc mớ gì phải một lòng chạy theo cái tên khốn Thẩm Minh đó chứ.”

Dung Hồng nghe Trung Bảo nhắc đến tên của Thẩm Minh liền mở to mắt lên “Anh rốt cuộc là ai? Tại sao lại biết Thẩm Minh chứ? Thẩm Minh chưa từng đến đây mà.”

“Đúng là Thẩm Minh chưa từng đến chỗ này nhưng hắn đã liên lạc với anh qua mạng, em biết không hôm video call cho anh hắn còn đang làʍ t̠ìиɦ với cô gái người ngoại quốc tuổi đời còn rất trẻ hình như tên là Anna thì phải.”

Dung Hồng nghe Trung Bảo nhắc đến Thẩm Minh làʍ t̠ìиɦ với Anna thì không nghi ngờ là anh ta đang nói dối nữa “Thẩm Minh liên lạc với anh làm gì hả?”

Trung Bảo liền mỉm cười đáp “Thì hắn ta bảo anh hãy cưỡиɠ ɧϊếp em chứ còn gì nữa, hắn trả cho anh một số tiền lớn và nói rằng chỉ cần anh cưỡиɠ ɧϊếp em để hắn có lý do bỏ em thôi là được rồi.”

Dung Hồng ngây người ta không dám tin vào những gì mà mình vừa nghe thấy “Không thể nào…sao hắn có thể tàn nhẫn như thế chứ…cái thân thể này của tôi chưa từng cho người khác đυ.ng qua ngoài hắn và người đó…tại sao hắn lại đối xử với tôi như thế chứ.”

“Bởi vậy anh nói em ngốc, em có thân thể đẹp thì nên tận dụng triệt để như vậy mới có cuộc sống giàu sang hà tất phải đi theo một tên khốn như thế…anh thấy em tội nghiệp nên nói cho em nghe rõ bộ mặt của thằng khốn đó luôn…anh thích em Dung Hồng à nếu em đồng ý theo anh thì anh sẽ chăm lo cho em cả đời về sau chịu không.”

Trung Bảo nhìn tấm lưng trần gợi cảm của Dung Hồng thì nhớ đến những lời mà Bùi Thành Hiên đã nói “Cưỡиɠ ɧϊếp cô ta sau đó đổ tội cho Thẩm Minh đã sai ông làm như thế” thì khẽ nhếch môi mỉm cười.

Giây phút này Dung Hồng căm hận Thẩm Minh đến tận xương tủy cô quyết tâm phải khiến sống không bằng chết mới thôi.

Dung Hồng đột nhiên lên tiếng nói với Trung Bảo “Chúng ta đổi tư thế đi, em thấy mỏi quá…em muốn được cưỡi ngựa…”

Trung Bảo nghe thấy như thế liền phấn khích nằm xuống giường, Dung Hồng nhanh chóng leo lên người ông ta hai người làʍ t̠ìиɦ kiểu cưỡi ngựa, vậy là cả một đêm hôm đó Dung Hồng từ bị cưỡиɠ ɧϊếp đã chuyển sang hưởng thụ khi được Trung Bảo đυ. dồn dập, lâu nay cô ta cũng thiếu thốn tìиɧ ɖu͙© nên hôm nay như cá gặp nước vậy.

“Anh đυ. em sướиɠ quá…aaa…tê hết l*и em rồi…đυ. tiếp đi anh ơi…©ôи ŧɧịt̠ anh đυ. em sướиɠ muốn chết luôn à…aa.a…aaaaa.”