Yêu Gia Sư Của Con Gái

Chương 10

Bùi Thành Hiên tăng tốc nắc dồn dập vào l*и của Vương Mỹ Ngọc liên hồi như đang giả gạo vậy làm cho cô quằn quại trên giường cảm giác cái cơ thể này sướиɠ tột đỉnh như không còn là của mình nữa vậy.

Bên dưới Bùi Thành Hiên vẫn đều đặn rút ©ôи ŧɧịt̠ ra rồi đâm vào l*и của Vương Mỹ Ngọc, anh nằm áp trụ lên người cô hôn lên môi cô rồi dời sang dái tai của cô liếʍ láp làm cho cô nổi hết da gà lên vì bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

“Mỹ Ngọc à, anh đυ. em sướиɠ không hả?”

Lúc này tâm trí của Vương Mỹ Ngọc đang trở nên mụ mị vì du͙© vọиɠ rồi nên cô chẳng còn chút lý trí nào nữa cả, cô gật gật đầu đáp “Dạ sướиɠ…chú đυ.…chú đυ. con…sướиɠ lắm ạ…a..aaaaa….a.a.a..l*и con sướиɠ…l*и con sướиɠ quá…chú đυ. mạnh lên đi…cho con nhiều thêm nữa.”

Vương Mỹ Ngọc lúc này cũng cảm thấy bản thân mình quá dâʍ đãиɠ rồi lần đầu tiên làʍ t̠ìиɦ mà lại có thể nói ra những câu da^ʍ tục như thế trước mặt một người đàn ông đáng tuổi cha mình.

Tuy là Bùi Thành Hiên hơn Vương Mỹ Ngọc những hai mươi tuổi nhưng nhìn vẻ bề ngoài của anh rất là trẻ trung năng động còn rất là điển trai nữa nữa nếu không biết tuổi thật thì người ta có thể đoán rằng anh chừng 28 đến 30 là cùng.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy Bùi Thành Hiên ở tọa đàm tại trường thì Vương Mỹ Ngọc đã đem lòng tơ tưởng đến anh rồi nhưng cô biết bản thân mình không thể nào với tới ai ngờ lại có một ngày cô lại nằm dưới thân của anh để anh tha hồ cᏂị©Ꮒ như bây giờ.

“Đang làʍ t̠ìиɦ cùng anh mà vẫn nghĩ đến người yêu của em sao? Có cần gọi điện nói chuyện với cậu ta không hả?”

Vương Mỹ Ngọc khẽ lắc đầu “Dạ không cần đâu ạ, con chỉ đang nhớ lại lần đầu tiên gặp chú là tại hội thảo tọa đàm tại trường, lúc đó con bên lòng ngưỡng mộ chú rồi…aa..aa.a.a…không ngờ có một ngày con lại được cùng chú làʍ t̠ìиɦ như thế này.”

Bùi Thành Hiên cảm thấy con tim khô cằn như hóa đá của mình thời khắc này lại rung động như thiếu niên lần đầu tiên say nắng trong đời vậy.

“Thật ra lần đầu tiên nhìn thấy em thì anh đã bị say nắng rồi, chỉ là em là cô gái ngoan hiền đứng đắn chỉ tập trung vào công việc nên anh không dám bày tỏ mà thôi.”

Vương Mỹ Ngọc nghe vậy thì liền cảm thấy vô cùng hạnh phúc trong lòng “Chú…con yêu chú…aaaaaa….aa…aa…chú làm l*и con sướиɠ hơn nữa đi…aaa….aaaa…a…a…a”

Bùi Thành Hiên như được tiếp thêm động lực liền dập lia lịa làm cho Vương Mỹ Ngọc không kịp thở, qua một lúc anh đột nhiên lại trở nên chậm rãi cắm vào, tuy rằng động tác thật thong thả, nhưng thực sự đã gây cho cô một cơn kɧoáı ©ảʍ khó có thể diễn tả được.

“Chú…con sướиɠ…chú đυ. giỏi quá…làm l*и con sướиɠ chết đi được…a…aaaaaaaaa”.

Mỗi một lần Bùi Thành Hiên dập ©ôи ŧɧịt̠ vào l*и của Vương Mỹ Ngọc anh cố tình lại đong đưa, bên dưới cái âʍ đa͙σ ẩm ướt, phần eo uốn éo của cô bắt đầu truyền đến cho cô một cảm giác khác thường.

Bùi Thành Hiên khoái chí nhìn cử chỉ dâʍ đãиɠ của Vương Mỹ Ngọc, đôi lúc lại cúi xuống bóp ngực, mắt hau háu nhìn ©ôи ŧɧịt̠ cứ đâm ra rút vào bên trong l*и một cách đều đặn.

“Ahh… Thật thoải mái… Con sướиɠ… Mạnh lên, đυ. con đi chú… nhanh lên đi, con không chịu nổi nữa… aaaa….con muốn ©ôи ŧɧịt̠ chú cắm sâu vào l*и con…a.aaaaa…đúng rồi…đã quá…©ôи ŧɧịt̠ chú đâm vào…sướиɠ…sướиɠ lắm…aaaaa”

Vương Mỹ Ngọc tự đưa phần eo làm tăng tốc độ giao hợp, hai mắt nhắm nghiền thưởng thức kɧoáı ©ảʍ, lập tức thân thể hai người như sát lại, Bùi Thành Hiên cảm thấy tầng tầng lớp lớp cơ thịt không ngừng co rút lại mấp máy, hút ©ôи ŧɧịt̠ của anh một cách mạnh mẽ. Vương Mỹ Ngọc cảm thấy đê mê sung sướиɠ như muốn ngất lịm đi, Bùi Thành Hiên cúi người khẽ liếʍ một bên vυ' như quả anh đào, phía dưới ©ôи ŧɧịt̠ không ngừng khuấy đảo trong âʍ đa͙σ của cô làm cho cô cảm thấy tê dại khắp người.

Tiếng kêu “ót… ót…” vang lên khắp căn phòng làm cho cả Bùi Thành Hiên và Vương Mỹ Ngọc càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nên anh dập càng hăng, bản năng không tự chủ được cô cũng không ngừng vặn vẹo cơ thể nõn nà, miệng cô thở dồn dập phát ra những âm thanh rêи ɾỉ trong khi nước nhờn không ngừng trào ra, âʍ đa͙σ co rút lại, hút hắn ©ôи ŧɧịt̠ mạnh mẽ của anh

“Aaaa… ư… Thật thoải mái… con… muốn… muốn… chú… con còn muốn…Á…Á…Á”.

Cả người của Vương Mỹ Ngọc mềm oặt toàn thân lại nổi lên một trận co rút run rẩy, hai tay cô ôm lấy cổ Bùi Thành Hiên để cho cái ©ôи ŧɧịt̠ nóng như lửa không ngừng đâm ra rút vào liên tục.

“Thích không? Em yêu à, đừng có xưng hô là chú với con nữa gọi anh là anh đi, không là anh dừng lại đấy.”

Vương Mỹ Ngọc trở nên vô cùng dâʍ đãиɠ như con đĩ hư hỏng, không biết là thẹn thùng vẫn là rất hưng phấn nhưng chút lý trí còn lại cô lên tiếng “AAA…không được đâu…con còn nhỏ tuổi lắm…xưng anh không quen đâu ạ.”

Bùi Thành Hiên nâng khóe môi lên mỉm cười nhạt “Còn nhỏ tuổi mà l*и ngon quá, làm anh chỉ muốn ăn hoài không muốn ngừng luôn đó.”

“Aaaa…chú…chú kỳ quá…aa….con sướиɠ… ȶᏂασ con… mạnh lên chú.”

Bùi Thành Hiên tiếp tục điên cuồng làm dập ©ôи ŧɧịt̠ làm Vương Mỹ Ngọc không ngừng rêи ɾỉ, anh tăng tốc nắc lia lịa lần nào cũng đâm sâu vào tận tử ©υиɠ làm cho cô ưỡn lên mà tận hưởng sự sung sướиɠ tột cùng mà anh đem lại.

Bùi Thành Hiên thở dốc lên tiếng hỏi “Anh sắp ra rồi… anh muốn bắn, muốn cho anh bắn ở đâu em nói đi?”

Lúc này Vương Mỹ Ngọc bắt đầu sợ hãi mặc dù Bùi Thành Hiên đυ. cô sướиɠ l*и thật nhưng mà cô vẫn đang là sinh viên năm nhất còn cả một tương lai tươi sáng ngộ nhỡ mà có thai thì phiền phức lắm, hơn nữa cô nghĩ có lẽ Bùi Thành Hiên vì quá bấn ©ôи ŧɧịt̠ nên mới đè cô ra mà đυ. thôi sau khi anh bình tỉnh lại sẽ không chịu trách nhiệm với cô đâu.

Tay của Vương Mỹ Ngọc nắm lấy hai bắp tay của Bùi Thành Hiên rồi lên tiếng “Bắn ở ngoài…aaa…a.aa…bắn ở ngoài…chú…a.a.a..ưm…ưm…bắn ở ngoài đi.”

“Pạch…pạch…pạch” Bùi Thành Hiên vẫn đang chạy nước rút đυ. liên tục vào l*и của Vương Mỹ Ngọc.

Bùi Thành Hiên nhếch môi mỉm cười da^ʍ tà rồi lên tiếng nói với Vương Mỹ Ngọc “Không thể bắn ở ngoài được đâu em à…phải bắn vào bên trong l*и em thì mới sướиɠ ©ôи ŧɧịt̠ hiểu không?”

Vương Mỹ Ngọc nhắn nhó mặt mày liên tục lắc đầu với anh mắt sợ hãi “Ưʍ..a….a.a.a.a.a.aa…con xin chú…con xin chú mà….aaa….bắn ở ngoài….bắn ở ngoài…aaaaa…không được bắn bên trong…chú ra ở ngoài đi…aaa…con xin chú mà.”

Bùi Thành Hiên bỏ ngoài tai những lời cầu xin của Vương Mỹ Ngọc, anh lại càng điên cuồng, ©ôи ŧɧịt̠ không ngừng cắm phầm phập vào lỗ l*и của cô, cuối cùng phọt ra một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt lan khắp âʍ đa͙σ của cô, nhễu ra chảy ròng ròng trên cặp đùi trắng nõn.

Vương Mỹ Ngọc hét lên một tiếng thật lớn khi Bùi Thành Hiên nhất quyết bắn hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh vào bên trong l*и của cô “AAAAAAA….AAAA....CHÚ….AAA…ĐỪNG MÀ…ĐỪNG MÀ CHÚ ƠI…ĐỪNG BẮN VÀO TRONG MÀ…AAA”

Tay của Vương Mỹ Ngọc nắm chặt ga giường, kɧoáı ©ảʍ ào ạt ùa đến khiến cô sướиɠ trân mình đến độ gần như là lịm đi không nói được lời nào nữa.

Sau khi bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào l*и của Vương Mỹ Ngọc thì Bùi Thành Hiên vẫn chưa rút ©ôи ŧɧịt̠ của mình ra ngay mà anh vẫn cố tình nắc thêm mấy cái rồi mới từ từ rút ©ôи ŧɧịt̠ của mình ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt bắn ra thật nhiều đến nỗi nhễu xuống giường từng giọt một, cơ thể của cô trở nên trống rỗng chưa quen vẫn còn co giật thêm vài cái.

Bùi Thành Hiên nằm xuống bên cạnh của Vương Mỹ Ngọc hôn hít môi cô rồi lên tiếng “L*и em đυ. sướиɠ lắm đó Mỹ Ngọc à…l*и gái trinh đúng là đυ. sướиɠ ©ôи ŧɧịt̠ thật...em cho anh đυ. thêm một hiệp nữa được không?”

Vừa lúc đó thì điện thoại của Vương Mỹ Ngọc reo lên cô cầm lên xem thì thấy cuộc gọi đến từ Lý Trần, cô đột nhiên cảm thấy bản thân mình vô cùng tội lỗi khi đã trao cho người đàn ông khác lần đầu tiên của mình, cô cảm thấy bản thân mình dơ nhuốc không xứng đáng với tình cảm của Lý Trần nữa.

Bùi Thành Hiên áp sát lại gần Vương Mỹ Ngọc rồi trầm giọng lên tiếng “Mỹ Ngọc cho anh đυ. em thêm một hiệp nữa nha, ©ôи ŧɧịt̠ anh vẫn còn nứиɠ lắm.”

Vương Mỹ Ngọc nghe vậy liền vội vàng ngồi dậy, mặc dù giữa hai chân cô đang rất đau nhưng mà cô vẫn cố gắng bước từng bước đi ra phía của phòng.

“Nhiêu đó đủ rồi con không muốn nữa, chú bị người ta hạ thuốc nên con giúp chú thôi…con có bạn trai rồi con không thể tiếp tục làm chuyện có lỗi với Lý Trần nữa…”

Vương Mỹ Ngọc vừa đặt tay lên nắm đấm cửa phòng chuẩn bị mở ra thì một lực đẩy mạnh từ đằng sau tới khiến cánh cửa sắp mở ra nay lại đống sầm lại.

Bùi Thành Hiên xoay người của Vương Mỹ Ngọc lại để cô dựa lưng vào cánh cửa, tay anh ôm lấy tấm thân mềm mại ẻo lả của cô và xiết chặt, anh đặt lên đôi môi hồng tươi thắm của cô một nụ hôn nóng bỏng đầy ham muốn mà cô không có cách nào tránh né được hết.

Bùi Thành Hiên ngậm lấy môi của Vương Mỹ Ngọc, bú lưỡi cô một cách say sưa, thèm muốn tưởng chừng như muốn nuốt chửng lấy cô vậy.

Từ miệng của Vương Mỹ Ngọc nước miếng chảy ra đầy cả, anh cứ nút cứ nuốt ừng ực, đến khi cô khô cả miệng anh mới chịu buông cô ra.

“Em biết gì không thân thể này của em như ma túy vậy…anh đυ. được một lần rồi thì lại càng muốn đυ. thêm lần nữa…em đừng từ chối anh nữa mà Mỹ Ngọc.”

Vương Mỹ Ngọc khẽ lắc đầu vẻ mặt đầy khổ sở “Chú à con không thể tiếp tục sai lầm làm chuyện có lỗi với Lý Trần được, chú làm ơn tha cho con đi mà.”

“Em thất thân với anh một lần cũng là thất thân rồi, anh đυ. em một lần hay mười cũng đều như nhau cả thôi, ngay từ lúc em đồng ý mở chân ra cho anh cắm ©ôи ŧɧịt̠ vào l*и thì có nghĩa là em đã phản bội lại tên nhóc kia rồi.”

Vẻ mặt của Vương Mỹ Ngọc tràn đầy tội lỗi cô vừa cảm thấy có lỗi với Lý Trần mà vừa còn cảm thấy có lỗi với Nhã Đan nữa bởi vì cô đang làʍ t̠ìиɦ cùng phụ huynh của học sinh mà mình dạy kèm.