Trọng Sinh Làm Đạo Tặc

Chương 591: Gian Lận

Tại phòng tập thể thao của hệ chỉ huy.

Phòng tập thể thao của trường Đệ Nhất Quân Đội chuẩn bị các loại thiết bị đều vô cùng đầy đủ, hai bên có đầy các loại dụng cụ kiểm tra đo lường cùng dụng cụ rèn luyện, khu vực rộng đến hơn hai ngàn thước vuông, có thể thoái mái chứa hơn hai ba trăm người, nhìn có vẻ cực kỳ khoáng đạt.

Chỗ đất trống ở trung ương phòng tập thể thao hiện đang bị một đám người vây quanh, đều là học sinh của hệ chỉ huy, trên cơ bản tất cả mọi người trong lớp đều đến xem cuộc chiến .

Trịnh Húc cùng Nhϊếp Ngôn xa xa đứng đối diện nhau, cách xa nhau khoảng năm thước, hai người đều đổi thành trang phục vật lộn.

“Hôm nay chúng ta không quan tâm đến thắng thua, cũng chỉ là luận bàn, nếu bị thương, ta cũng chỉ có thể tự mình chịu đựng một chút.” Trịnh Húc nói, hắn vừa tiến lên đến liền đem bản thân đặt vào vị trí của kẻ yếu. Ý tứ trong lời nói của hắn rất rõ ràng, Nhϊếp Ngôn nếu bị thương, cũng chỉ có thể chịu đựng, không cần phải tìm cách trả thù, đến khi hắn thua, đó là điều tất nhiên, Nhϊếp Ngôn tổng điểm đứng thứ nhất, đương nhiên mạnh hơn hắn mới là bình thường.

“Ta sẽ cố gắng nhẹ tay.” Nhϊếp Ngôn lạnh lùng xem kỹ Trịnh Húc, người này quá có tâm kế, làm người chán ghét.

Trịnh Húc sau khi nghe, biểu lộ cực khó coi, trong nội tâm cười lạnh một tiếng, đến lúc đó ai khóc còn nói không biết rõ đây.

“Các ngươi nói Nhϊếp Ngôn cùng Trịnh Húc ai sẽ thắng?”

“Nhϊếp Ngôn phần thắng nhiều hơn thôi, nhưng là cũng không chắc, dù sao thì số liệu về sức quyền, sức chân đá của bọn họ, chỉ kém một hai trăm kg mà thôi, hoàn toàn có thể dùng kỹ xảo cách đấu để đền bù.” Bên cạnh các học sinh nghị luận, nói chuyện đều khá phân vân.

Bọn họ không biết, kỹ xảo cách đấu của Trịnh Húc cùng Nhϊếp Ngôn không nằm cùng một đẳng cấp, Nhϊếp Ngôn từng làm sát thủ, căn bản không phải những chiêu thức giơ tay múa chân của bọn họ có thể so sánh được.

“Bắt đầu đi.” Trịnh Húc nói, thi lễ với Nhϊếp Ngôn.

Thi lễ đáp trả.

Bên cạnh mọi người đứng vây xem vụt một tiếng, lui về sau một đoạn khoảng cách, tránh cho vô ý bị ảnh hưởng.

Bắt đầu rồi!

Trịnh Húc gầm nhẹ một tiếng, đánh về phía Nhϊếp Ngôn, thế tấn công phi thường hung mãnh, một tay chém xuống.

Nhϊếp Ngôn nhấc ngang cánh tay đón đỡ, cử động nhanh như thỏ, bùm một tiếng, một cái khuỷu tay kích công đánh trúng bụng của Trịnh Húc, động tác nhanh như sét đánh.

Trong nháy mắt, Nhϊếp Ngôn cùng Trịnh Húc giao thủ mấy chiêu, hoàn toàn là chiêu số cứng đối cứng. Người vây xem bên ngoài đều thấy trái tim nhảy lên cổ họng, bọn họ cảm giác được khi Nhϊếp Ngôn cùng Trịnh Húc ra chiêu, những chỗ như nắm tay, khuỷu tay, đầu gối ẩn chứa lực lượng rất mạnh mẽ, phỏng chừng nếu như bọn hắn là những người chịu đòn tấn công này, nói không chừng xương cốt sẽ bị đá gãy.

Trịnh Húc cứng ngắc đã trúng vài chiêu, trong nội tâm âm thầm kêu khổ, tuy những vị trí như khớp xương đều bỏ thêm phòng hộ đặc thù nhưng công kích của Nhϊếp Ngôn thật sự quá mãnh liệt, làm cho khí huyết trong ngực hắn quay cuồng, các bộ phận trên toàn thân đều truyền đến từng đợt đau nhức. Công kích thật cường đại, nếu như không phải hắn đang gian lận, sợ rằng chịu trúng hai chiêu của Nhϊếp Ngôn liền phải quỳ rạp trên mặt đất.

Nhϊếp Ngôn quá mạnh mẽ, trên người lộ ra một loại khí thế quả quyết sát phạt, làm hắn không hề có lực chống cự.

Nhϊếp Ngôn cũng âm thầm kinh hãi, cánh tay của hắn, những vị trí nơi chân, đều truyền đến những trận đau nhức kịch liệt, mấy chiêu này tựa như đánh vào trên tảng đá, cứng rắn vô cùng, lực bắn ngược rất lớn làm cho chân tay hắn cảm thấy vô cùng nhức mỏi. Vừa rồi vào chiêu đầu tiên khi hắn đánh bằng khuỷu tay, hắn căn bản không thể tưởng được, Trịnh Húc dám dùng ngực đi đón, dựa theo lực lượng kích của khuỷu tay của hắn, Trịnh Húc ít nhất phải bị cắt đứt hai cây xương sườn. Nhưng mà người Trịnh Húc lại như không có việc gì, Nhϊếp Ngôn trước tiên liền nhận ra, Trịnh Húc gian lận.

Hiện tại khoa học kỹ thuật phát đạt như vậy, chỉ cần có tiền, có thể mua được loại tài liệu kim loại siêu mỏng tạo thành, mặc trên thân thể có thể phòng ngự hầu hết các lực lượng có tính công kích.

Nếu bây giờ Nhϊếp Ngôn vạch trần Trịnh Húc, Trịnh Húc có lẽ sẽ không tránh được bị trường Đệ Nhất Quân Đội xử phạt, hành vi gia lận trong trận đấu là sẽ bị thông báo cho tất cả mọi người đều biết, nếu không sẽ bị coi là không tuân theo quy định, nếu như sử dụng những thứ cấm này mà không tuân theo quy định, khi đánh nhau lại ra tay rất nặng, sẽ bị định chỉ vì tội cố ý định mưu sát.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Nếu nói đến thực lực chân thật, Trịnh Húc căn bản không phải đối thủ của Nhϊếp Ngôn, phỏng chừng liền hai ba chiêu đều không đỡ được, sau khi đeo phòng hộ, cũng chỉ có thể chọn lựa thếthủ, căn bản không có cơ hội phản kích.

Nhϊếp Ngôn nhìn về phía Trịnh Húc ở đối diện, trong lòng cười lạnh một tiếng, người này đeo phòng hộ nghĩ bẫy hắn, hắn cũng muốn cùng Trịnh Húc chơi đùa thoải mái một phen.

“Những lời nói lúc nãy của Trịnh Húc đồng học thật sự quá khiêm nhường, không nghĩ tới năng lực kháng đòn của ngươi lại mạnh như vậy, trên ngực đã trúng một kích khuỷu tay của ta mà còn có thể như không có việc gì, xem ra Trịnh Húc đồng học còn chưa dùng hết thực lực, ta đây đành dùng hết toàn lực, xin chỉ giáo.” Nhϊếp Ngôn nói, một câu đem đường lui của Trịnh Húc phá hỏng, đồng thời cũng cho mình tìm một lý do hạ nặng tay.

Trịnh Húc âm thầm kêu khổ, vừa rồi giao thủ, hắn liền cảm thấy lực áp bách cường đại, hắn thật ra nghĩ né tránh cú đánh khuỷu tay của Nhϊếp Ngôn, nhưng động tác của Nhϊếp Ngôn quá nhanh, tốc độ của hắn căn bản không theo kịp. Nghe được lời nói của Nhϊếp Ngôn, gò má của Trịnh Húc nóng lên, không biết Nhϊếp Ngôn có phát hiện hắn đeo phòng hộ hay không.

Mặc kệ, trên người đeo phòng hộ thì sợ gì, dùng cách chiến đấu hai người cùng chết, hắn không tin Nhϊếp Ngôn có thể chịu đựng nổi, hắn chỉ cần bảo vệ đầu sẽ không sợ bị đánh.

“Như nhau thôi, Nhϊếp đồng học cũng rất mạnh.” Trịnh Húc lúc này vẫn duy trì phong độ, chung quanh nhiều mỹ nữ đang vây xem, hắn cũng không thể mất thể diện.

Trịnh Húc lại lần nữa đánh tới một quyền thẳng nhằm trúng ngực Nhϊếp Ngôn, Nhϊếp Ngôn thân thể hơi nghiêng, trốn mất đòn tấn công của hắn.

Hắn lại lần nữa vọt chân đá thẳng, đánh thẳng eo Nhϊếp Ngôn.

Chết tiệt!

Nhϊếp Ngôn lắc mình một cái, tránh né công kích của hắn, tay trái bắt lấy mắt cá chân của Trịnh Húc, bàn tay tựa như kìm sắt, một mực kìm lại ở trong tay.

Trịnh Húc quất mấy lần, lại không có biện pháp rút chân về, trên mắt cá chân truyền đến một hồi đau nhức kịch liệt, xương cốt của hắn như muốn bị xoay nát vậy.

Cái này mới chỉ là sức nắm mà thôi, thật quá kinh khủng.

Nhϊếp Ngôn nâng lên chân phải, đá ngang, hung hăng công kích tại ngực Trịnh Húc.

Bùm một tiếng, Trịnh Húc cảm giác một cỗ lực lượng cường đại đánh thẳng vào ngực hắn, cho dù có kim loại siêu mỏng ở ngực giúp giảm bớt hơn một nửa sức mạnh, vẫn hung mãnh vô cùng.

Cổ lực lượng mạnh mẽ này làm hắn bay ngược ra năm sáu thước, rơi trên mặt đất, một đường lăn ra ngoài.

Toàn trường yên tĩnh không tiếng động, một cước này uy thế quá kinh khủng, một cước đem người đá bay ra năm sáu thước, không biết dùng lực mạnh tới mức nào!

Mặc cho ai chịu một cước như vậy, phỏng chừng không chết cũng phải mất nửa cái mạng.

Trịnh Húc xong rồi, bọn họ thầm nghĩ.

Triệu Thơ Ngọc sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, mặc dù nàng biết rõ Trịnh Húc đeo phòng hộ, nhưng lại không nghĩ tới Nhϊếp Ngôn mạnh như thế, Trịnh Húc ở trong tay hắn, thậm chí còn không có năng lực phản đòn, nàng hiện tại mới thấy rõ sự chênh lệch thực lực giữa hai người. Cho dù Trịnh Húc đeo phòng hộ, vẫn không phải đối thủ của Nhϊếp Ngôn.

Nhϊếp Ngôn so với tưởng tượng của tất cả mọi người mạnh hơn nhiều lắm.

“Ta phỏng chừng cả trường Đệ Nhất Quân Đội, chỉ có Lôi Túc có thể giao thủ cùng Nhϊếp Ngôn.” Bên ngoài mọi người vây xem có chút sợ hãi nói.

Lần đầu tiên chật vật như vậy trước mặt người khác, Trịnh Húc rất không cam lòng, nhất là hắn đã đáp ứng Triệu Thơ Ngọc, nếu như hắn thắng, Triệu Thơ Ngọc liền làm bạn gái hắn, nghĩ tới đây, hắn cắn răng đứng lên. Bởi vì có phòng hộ, Trịnh Húc cũng không chịu tổn thương quá nghiêm trọng, chỉ là đau nhức toàn thân, xương cốt đều muốn rời ra từng mảnh.

Trịnh Húc thế mà còn có thể đứng lên, lập tức làm cho toàn trường xôn xao.

“Không có khả năng, năng lực kháng đòn của một người tuyệt đối không thể đạt tới loại trình độ này! Hắn chắc chắnđang gian lận!”

“Trịnh Húc gian lận!”

Những người vây xem trong lòng đầy căm phẫn, khiêu chiến thi đấu cần phải công chính, tuyệt không cho phép những chuyện gian lận như thế này.

Trịnh Húc vừa đứng lên đến liền phát hiện, hắn sai rồi, hắn hẳn là nằm không nên cử động, lúc này chỉ cần là người sáng suốt thì sẽ biết hắn đeo phòng hộ, hắn thẹn quá hoá giận, gầm rống một tiếng, nhào hướng Nhϊếp Ngôn.

Tới đúng lắm!

Nhϊếp Ngôn lạnh lùng âm trầm cười, nhanh chóng lui về phía sau, nhanh nhẹn tránh né công kích của Trịnh Húc, tay trái đột nhiên ra tay, bắt lấy khuỷu tay Trịnh Húc, thân thể nghiên qua bên cạnh, nhanh chóng xoáy một cái, phần eo dùng sức, lực lượng toàn thân tất cả đều dồn vào cánh tay phải, dũng mãnh lao tới, một quyền oanh ra.

Bùm một tiếng vang thật lớn, một sức quyền cực kỳ mạnh mẽ đâm thẳng vào ngực của Trịnh Húc, phù một tiếng, Trịnh Húc phun ra một ngụm máu tươi.

Nhϊếp Ngôn cũng không chấm dứt ở đó, với những tên giống như Trịnh Húc, hôm nay nếu tha cho hắn một lần, từ nay về sau ngược lại sẽ bị hắn kịch liệt trả thù, ít nhất phải làm cho hắn nằm trên giường mấy tháng, khiến hắn nhớ lâu một chút, làm cho hắn từ nay về sau nhìn thấy chính mình liền lập tức lùi lại tránh xa mới được!

Nhϊếp Ngôn nhảy lên không, tung ra một cú đá xoáy, một cước hung hăng đạp trúng trên mặt Trịnh Húc, Trịnh Húc kêu thảm thiết một tiếng, bay ngược ra ngoài, ngã trên mặt đất.

Cho dù có đặc thù phòng hộ, Trịnh Húc cũng không thể mang phòng hộ lên mặt.

Nhϊếp Ngôn dừng bước chân, Trịnh Húc té trên mặt đất không đứng dậy được, càng không ngừng rên hừ hừ, một cước này hắn phải chịu sức rất nặng của đôi bàn chân, hắn muốn khôi phục lại ít nhất phải mất mấy tháng. Có lẽ cho dù Trịnh Húc có khôi phục lại, cũng không dám tìm Nhϊếp Ngôn gây phiền toái.

Sự tình lần này Trịnh Húc trước tiên đã không tuân theo quy định, Nhϊếp Ngôn là người có lý, trường học nếu truy cứu cũng sẽ chỉ truy cứu trách nhiệm của Trịnh húc, nói không chừng còn ghi tội cho Trịnh Húc, mà Nhϊếp Ngôn không gặp bất kỳ chuyện gì. Bởi vì hết thảy hành vi của Nhϊếp Ngôn đều hợp quy định, khi luận bàn đánh nhau bị thương là bình thường, chỉ cần không chết người cũng sẽ không gây ra phiền toái gì.

Triệu Thơ Ngọc gọi theo người của Giáo Y, một lát sau, Trịnh Húc bị khiêng đi trị thương.

Các học sinh trong lớp đều kính sợ nhìn Nhϊếp Ngôn, tất cả những chuyện mới xảy ra vừa rồi để lại trong đầu bọn họ ấn tượng không thể phai mờ, người như Nhϊếp Ngôn không thể trêu chọc!

Doãn Nham, Phí Triết cùng Hạ Thiên Vũ ngơ ngác nhìn Nhϊếp Ngôn, bọn họ thật sự không nghĩ tới, Nhϊếp Ngôn cường hã nnhư thế này. Trịnh Húc đeo phòng hộ, nhưng dưới tay của Nhϊếp Ngôn thậm chí vài chục giây đều không chịu được, đúng là một tên biếи ŧɦái!

“Ngươi quá đỉnh, ta quyết định, từ nay về sau ngươi chính là lão đại của ta.” Doãn Nham kích động nói, vừa rồi Nhϊếp Ngôn giao thủ cùng Trịnh Húc, thật sự quá uy vũ.

“Huynh đệ, khi nào thì chỉ dạy chúng ta một chút kỹ thuật vật lộn chứ?” Phí Triết nói, hắn rất hâm mộ Nhϊếp Ngôn vì có thân thủ như vậy, Nhϊếp Ngôn nếu là có thể truyền thụ cho bọn họ một ít, nhất định là có trợ giúp đối với bọn họ.

“Không có vấn đề.” Nhϊếp Ngôn sảng khoái nói, hắn không phải người hẹp hòi.

Tâm lí của Hạ Thiên Vũ vốn còn có điểm tự ngạo, muốn cùng Nhϊếp Ngôn chiến đấu một lần, nhưng hiện tại, hắn đem tâm tư đều thu lại, so sánh với tên biếи ŧɦái như Nhϊếp Ngôn, đây không phải chính là đưa lên chịu đòn sao.

Mấy người vừa trò chuyện vừa rời đi.

Triệu Thơ Ngọc nhìn bóng lưng Nhϊếp Ngôn rời đi, hiện ra biểu lộ phức tạp, một màn vừa rồi, làm nàng không dám trêu chọc Nhϊếp Ngôn nữa, nếu như thật sự chọc giận Nhϊếp Ngôn, nàng sẽ chết cực kỳ thảm.