Trọng Sinh Làm Đạo Tặc

Chương 589: Tụ Hội

Nhϊếp Ngôn đã dồn Ảnh Sát đến bước đường cùng, khiến Ảnh Sát rơi vào hoàn cảnh bị bạn bè xa lánh. Chờ đến sau một khoảng thời gian nữa, hắn có thể ném cho Ảnh Sát một cành ô-liu , nếu có thể mời chào Ảnh Sát gia nhập tổ chức của hắn, thì đội ngũ đạo tặc của Ngưu Nhân Bộ Lạc sẽ trở nên càng đồ sộ hơn.

Hắn cũng không biết Ảnh Sát có muốn gia nhập Ngưu Nhân Bộ Lạc hay không, Nhϊếp Ngôn đã ép Ảnh Sát rơi vào hoàn cảnh như bây giờ, trong lòng Ảnh Sát chắc chắn đang căm thù hắn vô cùng, nếu như lúc này hắn đề nghị Ảnh Sát gia nhập Ngưu Nhân Bộ Lạc, khẳng định rất khó khăn, muốn dùng một ít kế sách mới được.

Hay là chờ Ảnh Sát liên lạc hắn trước rồi tính, Nhϊếp Ngôn thầm nghĩ, Ảnh Sát đã hoàn thành mục tiêu ám sát thứ nhất, rất nhanh hắn sẽ phải kiếm mục tiêu thứ hai.

Đã đến thời gian logout, Nhϊếp Ngôn theo khoang trò chơi đi ra ngoài, Tạ Dao thoát ra khỏi trò chơi sớm hơn hắn một lúc, đã chuẩn bị xong bữa sáng.

Hai người ngồi xuống bàn ăn cùng nhau dùng bữa sáng, Nhϊếp Ngôn nhìn về phía Tạ Dao, Tạ Dao còn chưa kịp chải tóc, nhìn đầu tóc có vẻ có chút mất trật tự, nhưng không làm vẻ đẹp của nàng bị hư hao chút nào, ngược lại cho nàng có thêm mấy phần khí chất lười biếng.

“Ngày hôm qua người của hội học sinh tới tìm ta, để ta đến hội học sinh làm hội trưởng đội tuyên truyền, nhưng mà bị ta từ chối. Họ liền nhờ vài bạn học khác thuyết phục ta, phiền chết đi được.” Tạ Dao không khỏi oán trách một câu.

Nhϊếp Ngôn có chút bực mình, hội học sinh không phải là tự nguyện gia nhập sao, từ lúc nào còn có cái gọi là bắt buộc người khác làm hội trưởng?

“Nếu như bọn họ làm phiền ngươi một lần nữa thì gọi điện thoại cho ta a.” Nhϊếp Ngôn nói, nếu như những người kia còn làm phiền nàng, hắn liền cho họ biết tay.

Hai người hàn huyên một hồi về những chuyện trong trường Đệ Nhất Quân Đội, Tạ Dao nói hào hứng bừng bừng, nàng vừa mới quen một bạn học nữ. Bọn họ vẫn sát nhập vào cuộc sống ở nơi này tương đối nhanh, có một vài người họ quen biết, điểm duy nhất làm cho Nhϊếp Ngôn cùng Tạ Dao không thích ứng chính là, trong trường Đệ Nhất Quân Đội có rất nhiều câu lạc bộ, chia phe phái vô cùng nghiêm trọng. Nếu suy nghĩ cẩn thận, ngược lại là có thể hiểu lý do vì sao. Trường Đệ Nhất Quân Đội có rất nhiều người có bối cảnh bất phàm, bọn họ ở phe đối lập với nhau, thậm chí còn muốn kéo những người tinh anh về bên cạnh mình, thu về thành cấp dưới của mình, dĩ nhiên là tạo thành rất nhiều đoàn thể nhỏ, những đoàn thể nhỏ này biểu hiện ra trong trường học vẫn tương đối khắc chế, nhưng là thường xuyên âm thầm phân cao thấp.

Đoàn thể của sinh viên đại học năm nhất có thực lực cũng không nhiều, năm hai năm ba năm tư thì lại tương đối nhiều, những nhân vật có thực lực có tiếng tăm thì có mười người, bọn họ nếu không có bối cảnh lớn mạnh thì cũng có tài hoa xuất chúng. Nhưng mà Nhϊếp Ngôn không có cảm tình gì đối với những người này, nhóm người đó hầu hết đều là những kẻ tự cao tự đại.

Tạ Dao nói hết chuyện lý thú này đến chuyện khác, nhìn thấy nàng có vẻ sinh động như thế, Nhϊếp Ngôn không khỏi cười một tiếng.

Tạ Dao với trước kia càng thêm mặn mà đằm thắm, suy nghĩ của Nhϊếp Ngôn bắt đầu bay xa, mấy ngày gần đây nhất, bọn họ mới nếm thử trái cấm, hắn chỉ tiếc hai người không thể dính lấy nhau mỗi ngày.

Hai người cơm nước xong, Tạ Dao đi rửa chén, nhìn thấy bóng lưng của Tạ Dao bận rộn trong phòng bếp, Nhϊếp Ngôn trong lòng có chút xúc động, hắn không nghĩ tới Tạ Dao còn có một chút tiềm chất làm hiền thê lương mẫu.

Tạ Dao mặc một bộ đồ ngủ ở nhà, hơi bó sát người, phụ trợ ra đường cong duyên dáng sau lưng, mông cong cong mượt mà thành hình cầu, nở nang mê người.

Nhϊếp Ngôn ở sau lưng trêu chọc Tạ Dao một chút, bàn tay heo chui vào bên trong vạt áo của nàng, nàng buổi sáng ngủ dậy còn chưa kịp quấn ngực, bên trong không có vật gì, cho nên Nhϊếp Ngôn dễ dàng sờ được một đôi ngọc thỏ đầy đặn, khiến nó ở lòng bàn tay biến ảo thành nhiều hình dạng, một loại cảm giác mềm mại truyền đến từ trong lòng bàn tay.

“Nhϊếp Ngôn, đừng nghịch ngợm.” Tạ Dao hơi nhăn nhó, ngượng ngùng nói, nàng không nghĩ tới Nhϊếp Ngôn đột nhiên xuất hiện từ phía sau, làm nàng bối rối không kịp chuẩn bị, tư thế như vậy cũng làm nàng có chút ngượng ngùng, nhưng nàng giãy dụa càng giống như là đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ Nhϊếp Ngôn, cảm giác được bàn tay của Nhϊếp Ngôn xoa nắn ở trước ngực của nàng, gương mặt của nàng không khỏi đỏ bừng.

Nhϊếp Ngôn nhớ tới hình ảnh kiều diễm khi cùng Tạ Dao triền miên, trong lòng không khỏi nóng lên.

“Tạ Dao, trước để thứ đó xuống đi.”

Tạ Dao cảm giác một dòng điện chạy thẳng đến trái tim, làm cho toàn thân nàng trở nên mềm nhũn không còn chút sức nào, hai gò má của nàng ửng đỏ, nhịn không nổi phát ra“ưm” một tiếng.

Thân thể của Tạ Dao cân xứng đầy đặn, mềm mại không xương, làm cho Nhϊếp Ngôn không khỏi bị mê muội, Nhϊếp Ngôn đưa tay sờ soạng xuống phía dưới, phát hiện chỗ đó đã là một mảnh ướŧ áŧ.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Trải qua Nhϊếp Ngôn mấy ngày nay làm dịu, Tạ Dao càng phong tình quyến rũ, tràn đầy phong vận của một người phụ nữ.

Thực tủy biết vị, nghe được tiếng rêи ɾỉ triền miên đầy hấp dẫn của Tạ Dao, Nhϊếp Ngôn rốt cuộc kìm nén không được.

Hai người điên cuồng mà kích hôn.

“Nhϊếp Ngôn, đừng ở chỗ này.” Tạ Dao có chút bối rối nói, ánh mặt trời xuyên thấu qua thủy tinh chiếu xạ vào nơi này, làm cho nàng có chút khẩn trương.

“Người khác nhìn không tới trong này.” Nhϊếp Ngôn tại bên tai nàng ôn nhu an ủi, bế Tạ Dao lên, thuỷ tinh trong biệt thự này là đặc chế, bên trong có thể xem đi ra bên ngoài, bên ngoài lại nhìn không tới bên trong.

Lo lắng trong lòng Tạ Dao hơi biến mất một tí, nhưng là tất cả những việc xảy ra tiếp sau làm cho trái tim của nàng run lên một hồi.

Nhϊếp Ngôn tay mơn trớn trên tấm lưng hoàn mĩ của Tạ Dao, mỗi tấc làn da trên cơ thể Tạ Dao tựa như son nhẵn nhụi mềm nhẵn, phần đùi thon dài bởi vì luyện Taekwondo mà căng cứng tràn ngập sự co dãn, làm cho Nhϊếp Ngôn si mê, hai tay hắn rơi vào bờ mông đầy đặn của Tạ Dao, mềm mại vô cùng. Hắn ôm chặt Tạ Dao.

Tạ Dao khó chịu hừ một tiếng, ngón tay khảm vào sâu trong thịt của Nhϊếp Ngôn. Trên bàn ở phòng bếp, trên ghế sa lon phòng khách, bị bọn họ va chạm đến mức mất trật tự. Tạ Dao nằm trên ghế sa lon, dáng người kiều mỵ, bờ ngực đầy đặn rung động run run, nàng dùng cánh tay phải che lại, lại vẫn không có thể nào che hết toàn bộ cảnh xuân, ngược lại làm nó bị đè ép, lộ ra khe rãnh thật sâu. Bình thường nàng ở trước mặt người ngoài là một cô gái nhã nhặn lịch sự ưu nhã, tựa như nữ thần thánh khiết, nhưng bây giờ lại có ánh mắt đầy xuân tình, gò má ửng đỏ, như hoa hồng nở rộ, những lúc chịu không nổi sẽ rên lên một ít âm thanh rêи ɾỉ, nhẹ giọng nỉ non, tràn đầy hấp dẫn, giống như là một đoá hoa yếu đuối thẹn thùn không chịu nổi bão tố.

Hai người triền miên hồi lâu.

Âm thanh tất tất tác tác truyền đến, dưới ánh nhìn chăm chú của Nhϊếp Ngôn, Tạ Dao mặc quần áo xong.

Nàng đổi lại một bộ váy dài màu trắng có đai đeo, mặc áo choàng màu hồng phấn, có vẻ duyên dáng yêu kiều, thoạt nhìn ưu nhã động lòng người, trên mặt ửng hồng lại chậm chạp không có thối lui, cho nàng tăng thêm vài phần quyến rũ.

“Nhϊếp Ngôn, chúng ta đi lên trường học a, bằng không bị muộn rồi.” Tạ Dao thấp giọng nói, nhớ tới hình ảnh vừa rồi, nàng không khỏi xấu hổ mà ấm ức, nàng chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ cùng Nhϊếp Ngôn làm chuyện điên cuồng như vậy ở phòng khách cùng phòng bếp, không khỏi oán trách trừng mắt liếc Nhϊếp Ngôn.

Nhϊếp Ngôn cười hắc hắc, nhớ tới tràng cảnh vừa rồi, không khỏi trong lòng nóng rực, Tạ Dao càng kiều diễm động lòng người, trẻ trung còn kèm theo một loại phong vận thành thục, hắn thiếu chút nữa lại kềm nén không được.

Từ trong nhà đi ra, đại khái khoảng năm phút đồng hồ, Nhϊếp Ngôn cùng Tạ Dao đến trường Đệ Nhất Quân Đội.

“Ta đi học.” Tạ Dao nhìn về phía Nhϊếp Ngôn nói.

“Nhanh đi thôi.” Nhϊếp Ngôn nói, bọn họ đã trễ rồi, may là muộn vài phút cũng coi như không có chuyện gì.

Tạ Dao vội vã chạy tới phòng học, Nhϊếp Ngôn vào phòng học hệ chỉ huy, lão sư đã đang giảng bài, hắn ngồi xuống tại chỗ ngồi của mình.

“Hắc, huynh đệ, như thế nào đến muộn như vậy.” Doãn Nham thấp giọng nói.

“Đυ.ng phải kẹt xe.” Nhϊếp Ngôn đáp.

Doãn Nham vẻ mặt khinh bỉ nhìn Nhϊếp Ngôn: “Ngủ chậm chính là ngủ chậm, còn kẹt xe, ai tin a.”

Nhϊếp Ngôn nhún vai, ha ha cười, cũng không giải thích, Doãn Nham ngoại trừ hơi nhiều chuyện một chút, nhưng mà nhân phẩm cũng không tệ, hắn cũng không cùng Doãn Nham so đo nhiều như vậy.

“Vừa rồi người của hội học sinh đến tìm ngươi.” Doãn Nham đột nhiên mở miệng nói.

“Tìm ta? Có chuyện gì?” Nhϊếp Ngôn nghi hoặc hỏi thăm.

“Năm nay hội trưởng hội học sinh có vẻ dã tâm bừng bừng, những người tài giỏi của các lớp năm nhất, hầu hết đều nhận được lời mời từ hội học sinh.” Doãn Nham nói, hắn thật ra rất hâm mộ Nhϊếp Ngôn, vừa mới vào trường Đệ Nhất Quân Đội, hội học sinh liền tìm tới cửa.

Nhϊếp Ngôn cười nhạt một tiếng, theo hắn thấy, hội học sinh từ trước đến nay đều là trò chơi trẻ con, hắn khinh thường tham dự.

“Hội trưởng hội học sinh là ai?” Nhϊếp Ngôn hỏi, tin có giá trị như thế phải chú ý.

“Hội trưởng hội học sinh mới nhậm chức là Phương Như Kiệt, ngươi không biết a?” Doãn Nham kinh ngạc hỏi, theo đạo lý, người phong vân như vậy, Nhϊếp Ngôn hẳn là có nghe thấy mới đúng.

“Không biết.” Nhϊếp Ngôn nói, hắn chưa từng nghe qua, bình thường những chuyện này, hắn một mực không có hứng thú đi tìm hiểu.

Doãn Nham cho hắn một cái liếc mắt, nói: “Hắn mà ngươi cũng không biết, học sinh năm ba có tổng điểm đệ nhất, giống như ngươi, vật lộn rất lợi hại, nghe nói nhiều trận đấu, gần với sinh viên năm bốn Lôi Túc, từng cầm giải ba trong cuộc thi vật lộn giữa các sinh viên trên toàn, đội trưởng đội bóng rỗ. Tuyệt đối khủng bố, không biết ngươi cùng hắn ai lợi hại hơn.”

Nhϊếp Ngôn phẩy tay, đối với Phương Như Kiệt không có một chút hứng thú nào, hắn và Tạ Dao chắc là sẽ không gia nhập hội học sinh, hi vọng tên kia không cần lại đến làm phiền bọn họ.

“Hắn để lại cho ta một số điện thoại, bảo ngươi gọi điện thoại cho hắn.” Doãn Nham nói, cầm danh thϊếp đưa cho Nhϊếp Ngôn.

“Giúp ta gọi điện thoại cho hắn, nói ta không có hứng thú.” Nhϊếp Ngôn nói, hắn tập trung chú ý nghe thầy giáo giảng bài.

“Này!? Được rồi.” Doãn Nham bất đắc dĩ nói, rất nhiều người nghĩ gia nhập hội học sinh còn không có cơ hội, Nhϊếp Ngôn lại không thèm quan tâm cự tuyệt.

“Nhϊếp Ngôn, trong lớp muốn tổ chức họp mặt lần thứ nhất trong Tín Ngưỡng, ngươi tới không?” Phí Triết ngồi đằng sau đập khẽ bả vai của Nhϊếp Ngôn nói.

“Là trưởng lớp đại mỹ nữ tổ chức.”

“Ta chắc là không đi, các ngươi đi đi.” Nhϊếp Ngôn nói, hắn nhớ tới vị lớp trưởng đại mỹ nữ là ai. Lớp trưởng lớp bọn họ gọi Triệu Thơ Ngọc, là một mỹ nữ cấp ngự tỷ, dáng người cao gầy, thường xuyên ăn mặc trang phục vô cùng nóng bỏng gợi cảm, ngược lại có vài phần sắc đẹp, mới có thể được hoan nghênh như vậy. Nhưng mà so sánh với Tạ Dao liền kém xa, so với ngực F6 Tưởng Oánh Ngữ cũng kém rất nhiều. Triệu Thơ Ngọc đi tìm Nhϊếp Ngôn vài lần, bảo là muốn thỉnh giáo một vài vấn đề, nhưng bị Nhϊếp Ngôn cự tuyệt.

“Loại tụ hội như thế này, ngươi mà không đến, liền chán đi rất nhiều.” Phí Triết tiếc nuối địa nói.

“Ta có cũng được mà không có cũng không sao, các ngươi chơi trò chơi của các ngươi.” Nhϊếp Ngôn cười cười, tuy nói hắn cũng muốn làm quen thêm nhiều bạn cùng lớp nữa, nhưng nếu là hắn trở thành nhân vật nổi bật, quá kinh thế hãi tục, phỏng chừng không qua ngày mai, tất cả mọi người của trường Đệ Nhất Quân Đội đều biết hắn là Cuồng Tặc Niết Viêm . Hắn vẫn nên an phận một ít thì hơn.

Doãn Nham nhìn về phía Nhϊếp Ngôn, Nhϊếp Ngôn một mực không muốn lộ ra ID trong Tín Ngưỡng, càng ngày càng làm cho người sinh nghi.