Công Cụ Người Tiểu Đệ Cảm Thấy Không Được

Chương 8: [Giới giải trí] Bàn về cách một fan hâm mộ trở thành kim chủ

Trên giường lớn lộn xộn, Lữ Nhất Ngôn đỡ trán tỉnh dậy, đầu đau muốn nứt ra. Hạ thân truyền đến đau đớn, hắn hoảng hốt đứng dậy, đánh thức người bên cạnh. Người nọ nắm lấy bả vai hắn, "Bảo bối, tối hôm qua mệt không, đừng vội rời giường, nằm với tôi một lát đi." "Mã, Mã tổng..." Đầu óc Lữ Nhất Ngôn rối bời. "Ừm, ngoan." Mã Hoành mang theo cơn ngái ngủ mơ hồ nói: "Đi theo tôi, sau này muốn cái gì thì nói, tôi sẽ không bạc đãi em.” Hắn nhắm mắt lại ngủ thϊếp đi, không thấy mặt Lữ Nhất Ngôn xanh mét. Hôm qua người đại diện đưa hắn đến một bữa tiệc, đưa cho hắn một thức uống, sau khi uống nó xong thì choáng váng. Những gì xảy ra sau đó là tự hiển nhiên. Nhìn người đàn ông trung niên đầu to tai to trước mắt, nhớ lại chuyện hỗn loạn đêm qua, hắn cảm thấy một trận ghê tởm, vén chăn lên, lảo đảo chạy vào nhà vệ sinh.

"Chị Lý, tại sao chị lại làm như vậy?!" Lữ Nhất Ngôn gọi điện thoại cho người đại diện, trong giọng nói tràn đầy phẫn nộ, "Tối hôm qua chị nói rõ ràng với tôi chỉ là xã giao bình thường!” Bị hắn chất vấn, đối phương không chút áy náy nào, ngược lại cười hỏi ngược lại: "Tối hôm qua Mã tổng rót rượu cho cậu, nhân cơ hội sờ cậu, không phải cậu không cự tuyệt sao?"

"Tôi nghĩ rằng ông ta chỉ là...chỉ là sờ một cái?"

"Tiểu Lữ à, cậu sẽ không thật sự ngây thơ như vậy chứ." Giọng nói của chị Lý đầy giễu cợt, "Cậu là làm bằng vàng sao, Mã tổng sờ cậu một phen, sẽ đem tài nguyên tốt như vậy đưa cho cậu?”

Lữ Nhất Ngôn tức giận nói: "Nếu biết trước, tôi sẽ không đáp ứng! Tôi không muốn đi theo con đường này, tôi có thể tự mình nổi tiếng!”

"Dựa vào chính mình? Dựa vào cái gì, diễn xuất què quặt của cậu sao?" Chị Lý không chút lưu tình chọc thủng da mặt hắn, "Cậu có thể đi tới bước này, còn không phải dựa vào tài nguyên tôi cho cậu sao? Nhưng cậu nhìn lại bản thân mình, quay ra tất cả những gì, đôi khi tôi nghi ngờ cậu có phải học cùng một trường với tôi hay không.”

Lữ Nhất Ngôn tức giận đến phát run, nhưng chị Lý lại dịu giọng, an ủi nói: "Vị trí bên cạnh Mã tổng có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm, hắn ra tay hào phóng, sẽ không bạc đãi cậu. Không phải cậu vẫn muốn tham gia chương trình tạp kỹ rất hot kia sao, Mã tổng chính là nhà đầu tư lớn nhất, ông ta đã giành cho cậu một vị trí ở mùa mới nhất, hơn nữa còn là khách mời thường trú.”

...... Khách mời thường trú? Lữ Nhất Ngôn siết chặt điện thoại trong tay, trầm mặc.

Chị Lý nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Tiểu Lữ à, em đã hai mươi sáu tuổi rồi, còn có thể ăn cơm thanh xuân mấy năm nữa? Khi còn trẻ thì hãy kiếm thêm một chút.”

Trong giọng nói của cô mang theo sự khinh miệt tàn nhẫn, "Nếu đã lựa chọn dựa vào mặt ăn cơm, vì sao không ăn đến cùng?”

Lữ Nhất Ngôn không nói một tiếng cúp điện thoại, sắc mặt so với khóc còn khó coi hơn.

Mọi thứ đã xảy ra và hắn cũng không thể rửa sạch. Cho dù náo loạn, đối phương giàu có quyền lực, hắn cũng không chiếm được cái gì, chỉ có thể rơi vào kết cục thân bại danh liệt.

Hiện tại ít nhất còn có tài nguyên để lấy...

Đây đều là những thứ hắn xứng đáng có được.

Hắn nhìn những dấu vết lộn xộn trên người mình, từ trên xuống dưới, rơi vào vết thương ở mắt cá chân phải. Lần đó không biết Tần Vận Nhiên đã dùng thủ đoạn gì, lúc hắn trở về mới đầu chỉ cảm thấy khớp xương tê dại, đêm đó thế nhưng sưng lên, vừa chạm xuống đất liền đau nhức không thôi. Chậm trễ quá trình quay phim, bởi vậy bị đạo diễn và người đại diện mắng té tát, còn phải chịu đau quay bộ phim văn học. Cho dù hiện tại đã khỏi, vẫn còn đau âm ỉ, không biết là do ảnh hưởng tâm lý hay do căn nguyên của bệnh.

"Dựa vào cái gì Tần Vận Nhiên ngươi bị thương, có thể thoải mái mà tĩnh dưỡng?" Lữ Nhất Ngôn nghĩ đến tin tức nghe được từ nhân viên đoàn làm phim đối phương, trong lòng khó chịu như bị rắn cắn.

Mã Hoành ngủ đến khi mặt trời mọc ba cây sào mới mở mắt. Lữ Nhất Ngôn mặc áo choàng tắm nằm sấp bên gối hắn, lộ ra nửa đầu vai mềm nhũn nói: "Mã tổng, anh nói, tôi đưa ra yêu cầu gì cũng được sao?”

Trong bệnh viện, Tần Vận Nhiên đích xác giống như Lữ Nhất Ngôn nghĩ, đang nhàn nhã nằm trên giường chơi game. Từ khi hắn cùng Thành Khai Hân chơi mấy trò chơi, liền thật sự nổi lên hứng thú, lúc không có việc gì liền luyện cấp.

Trên một chiếc giường khác, Thành Khai Hân nhận được video lục Tấn Anh gọi tới. Lục đại ca dường như trách cứ, kì thực lo lắng trầm mặt, "Làm nhà sản xuất, nếu như an toàn ở đoàn làm phim xảy ra vấn đề, là em thiếu giám sát, bị thương cũng là tự gánh hậu quả." Phê bình xong rồi dặn dò: "Lần sau cẩn thận một chút, đừng để bản thân gặp nguy hiểm.”

Trước kia Thành Khai Hân chưa từng được người thân quan tâm như vậy, đáy lòng có một loại ấm áp mới lạ. Tuy rằng biết quan tâm này không phải là cho cậu, mà là cho Lục Tấn Hoa đã sớm đột tử ở trước máy tính, chỉ sợ đã đầu thai, cậu vẫn phá lệ nghiêm túc, không giống như trước kia ứng phó, kiên nhẫn cùng Lục Tấn Anh trò chuyện một lát.

"Lăng Tinh sẽ trở thành số một trong tay em." Cuối cùng tự tin nói.

Lục Tấn Anh trên mặt hiếm thấy lộ ra ý cười.

Sau khi cúp máy, Tần Vận Nhiên cũng kết thúc một ván, ngẩng đầu nhìn về phía Thành Khai Hân, "Tình cảm anh em cậu thật tốt.”

"Có thể đi." Thành Khai Hân nằm trở lại giường thuận miệng hỏi: "Người nhà anh đâu, sao không thấy có người đến thăm anh?”

"Tôi sợ ba mẹ tôi lo lắng nên sẽ không nói cho họ biết." Tần Vận Nhiên mở hộp cơm trên bàn ra, nói chính mình có thể nuôi sống bản thân, "Có Khúc Văn đưa cơm cho tôi là được.."

Trong hộp cơm, một món mực xào ớt xanh, một món đậu que xào cần tây. Đều là món ăn Tần Vận Nhiên không thích.

Nụ cười trên mặt hắn dần dần biến mất, thu hồi động tác cầm đũa.

Thành Khai Hân nhếch môi cười, cầm lấy điện thoại di động gửi tin nhắn cho dì chăm sóc cậu.

Một lát sau, dì đến đưa cơm cho cậu, theo phân phó của cậu thêm một phần, còn mang theo một miếng bánh mousse từ cửa hàng bánh ngọt.

Tần Vận Nhiên thấy dì vào cửa, ánh mắt liền dời khỏi màn hình điện thoại, nhịn không được liếc mắt sang.

Dì đặt đồ ở trước mặt Thành Khai Hân, lấy ra, nói: "Hôm nay dì hầm canh xương lớn, cái này bổ sung dưỡng chất, con uống nhiều một chút." Bà làm ở Lục gia nhiều năm, cơ hồ là nhìn Lục Tấn Hoa lớn lên, nhịn không được khuyên nhủ: " Con ăn cơm xong lại ăn đồ ngọt, nếu không sẽ không tốt cho dạ dày.”

"Lời này nói với anh ta đi." Thành Khai Hân chỉ chỉ Tần Vận Nhiên.

"A, đúng rồi, cậu Tần, tôi cũng làm một phần cho cậu." Dì dưới ý bảo của Thành Khai Hân đem bánh ngọt cùng một phần đồ ăn đưa cho Tần Vận Nhiên.

"Cho tôi?"

"Của anh." Ánh mắt Tần Vận Nhiên hơi sáng lên, Thành Khai Hân hất cằm lên, "Nhớ rõ dì nói, cơm nước xong lại ăn bánh ngọt.”

Tần Vận Nhiên cười đến giống như mèo nhìn thấy bạc hà, bình thường cao lãnh lạnh nhạt, lúc này ngay cả ánh mắt cũng nheo lại.

Hai người ăn cơm xong, dì thu dọn hộp cơm, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, nói với Thành Khai Hân: "Đúng rồi, có thể là gần đây trời nóng, khẩu vị của Mao Cầu không tốt lắm, cũng không chịu ăn cơm ngon lành.”

"Vậy dì đưa nó đến bệnh viện thăm khám đi." Thành Khai Hân nói: "Gần đây con không về được nhà, dì giúp con chăm sóc nó thật tốt.”

"Dì biết."

"Mao Cầu?" Tần Vận Nhiên bị hấp dẫn lực chú ý.

"Mao Cầu là một con mèo trong nhà cậu Lục." Dì giải thích. Bà rất thích con mèo Ba Tư xinh đẹp này, thấy Tần Vận Nhiên hỏi nhất thời hưng phấn, "Mao Cầu rất ngoan rất đẹp!”

Tần Vận Nhiên cười nói: "Cháu cũng rất thích mèo, chẳng qua chúng nó đều không thích phản ứng với cháu.”

"Mao Cầu đặc biệt dính người, thích nhất là được người ôm. Dì có video trong điện thoại di động." Dì lấy điện thoại di động ra chuẩn bị cho Tần Vận Nhiên xem.

Tần Vận Nhiên hơi ngồi thẳng, biểu hiện ra hứng thú cực lớn.

Dì tìm một lát, nhưng không tìm thấy, nghi hoặc nói thầm: "Sao lại không có, hai ngày trước vừa mới quay video a..." Bà vỗ ót một cái, "Ai nha, bộ nhớ điện thoại di động không đủ, hôm qua để con gái dì giúp dọn dẹp, có thể bị nó xóa rồi.”

"Như vậy a." Tần Vận Nhiên có chút tiếc nuối.

Hắn lớn lên một khuôn mặt ôn nhuận như ngọc, đôi mắt hơi nhắm lại, rất dễ được phụ nữ thương tiếc. Dì thốt lên, "Chờ cháu khỏe mạnh, có thể để cậu Lục dẫn cháu đi xem!”

Nói ra miệng lại cảm thấy không thích hợp, ngượng ngùng nhìn về phía Thành Khai Hân.

Tần Vận Nhiên ý cười trong suốt nhìn sang.

"Đi đi." Thành Khai Hân trả lời, "Mèo nhà tôi sẽ thích anh.”

Sau tất cả, họ trông khá giống nhau.

Dì thu dọn đồ đạc rồi rời đi. Tần Vận Nhiên bắt đầu thưởng thức bánh ngọt, híp mắt liếʍ thìa, thật giống như mèo liếʍ móng vuốt.

Nhưng Mao Cầu không biết chia sẻ thức ăn với người khác, Tần Vận Nhiên lại biết. Hắn xúc đầy một muỗng lớn hỏi Thành Khai Hân: "Cậu ăn không?”

Thành Khai Hân đối với đồ ngọt không có hứng thú gì, vì vậy nhướng khóe mắt, "Ăn như thế nào, anh không ngại phiền?”

Bọn họ ở phòng vip, phòng rộng rãi sáng sủa, tuy rằng bày hai giường bệnh, nhưng cách nhau rất xa.

Tần Vận Nhiên một chút cũng không ngại phiền toái. Hắn bọc bánh ngọt, di chuyển chân bị thương ra khỏi giường, chống nạng và đi qua.

Thành Khai Hân thật không nghĩ tới hắn nói tới liền tới. Cậu không phải là người để mình chịu ủy khuất, lúc này mở miệng cự tuyệt, "Anh ăn đi, tôi không ăn.”

Tần Vận Nhiên đã đi tới, đem nạng dựa vào đầu giường Thành Khai Hân. Nghe thành Khai Hân nói, đáy mắt xẹt qua một tia tiếc nuối.

"Vậy được rồi." Hắn khẽ thở dài, muốn xoay người lấy lại nạng, không nghĩ tới tay áo treo lên, vướng vào nạng của Thành Khai Hân, hai chiếc đều ngã xuống đất vang lên hai tiếng giòn vang.

Tần Vận Nhiên nhìn bánh ngọt trên tay, luyến tiếc buông xuống, lại không tiện khom lưng nhặt đồ. Hướng Thành Khai Hân nháy mắt mấy cái, "Vậy tôi sẽ đi sau khi ăn xong.”

Hắn ngồi xuống bên cạnh Thành Khai Hân, đặt bánh ngọt lên bàn nhỏ trên giường.

Hương thơm ngọt ngào tràn ngập trước mắt.

Thành Khai Hân: "......" Muốn kéo người này vào danh sách đen.

Tần Vận Nhiên bắt đầu ở trước mặt cậu xúc bánh ngọt ăn. Thành Khai Hân nhịn xuống, lấy điện thoại di động ra chơi game.

Cậu kiên nhẫn không được a, thật sự là đều do cái mặt đẹp trước mắt này.

Tần Vận Nhiên vừa ăn vừa nhìn cậu chơi. Hắn không phải loại người tự đắc, thích tùy ý chỉ huy người khác chơi game, chỉ ở một bên yên lặng xem, có khi phát ra tiếng khen ngợi, xem ra là người đồng hành đủ tư cách.

Thành Khai Hân cũng sắp quen với sự tồn tại của hắn.

Thẳng đến khi Tần Vận Nhiên đột nhiên đưa thìa đến bên miệng cậu. Người này không biết vì sao, lại có tinh thần chia sẻ như vậy, "Thật sự đặc biệt ngon, cậu nếm một miếng đi."

Thành Khai Hân sửng sốt một chút, sau đó ngẩng đầu sợ hãi tránh đi, cằm cọ một miếng kem nhô ra.

...... Nó thực sự là màu đen

"Thực xin lỗi, không nên quấy rầy cậu chơi game." Tần Vận Nhiên vội vàng rút khăn giấy.

Tiếng bước chân dồn dập từ ngoài cửa truyền đến, Liên Vi Vi đột nhiên đẩy cửa đi vào, "Không tốt, tin tức Tần Vận Nhiên bị thương truyền ra ngoài, trên mạng..." Đang nhìn thấy Tần Vận Nhiên lau mặt giúp Thành Khai Hân.

Cô sững sờ nói tiếp: "... Đang mắng chửi.”