Mỗi Ngày Đều Bị Thao

Chương 47: Tôi cảm thấy rất xấu hổ vì ý nghĩ của mình

Chương 47: Tôi cảm thấy rất xấu hổ vì ý nghĩ của mình

Sau khi tiễn đi Lục Nhiên, Tô Duyệt mở máy tính ra, chuẩn bị làm chút chuyện.

Kết quả, lại nghe thấy tiếng nhắc nhở của Wechat.

Mở ra điện thoại ra xem, thấy là tin nhắn của Lục Nhiên.

Nguyên lai, đối phương đã về đến nhà. Gửi tin nhắn để cảm ơn cô.

Tô Duyệt trả lời một câu không có gì liền chuẩn bị kết thúc cuộc trò chuyện.

Ai ngờ Lục Nhiên lại gửi tin nhắn mới tới, hơn nữa còn có dự định tiếp tục nói chuyện phiếm với cô.

Nghĩ nghĩ, Tô Duyệt vẫn là tắt máy tính đi.

Lần này nói chuyện phiếm, nội dung liền tương đối nhiều.

Sinh hoạt, theo đuổi, lý tưởng, nói chung là rất nhiều.

Tô Duyệt có ít bạn bè, bình thường cũng rất ít khi giao tiếp với người khác. Nhưng lại nói chuyện phiếm rất nhiều với Lục Nhiên.

Điều này, hai người không chỉ là bạn bè, mà còn có giao tình nhất định.

Thế là, khi cả hai nói về công việc của Tô Duyệt ở cửa hàng thể nghiệm tình thú.

Tô Duyệt đem ý nghĩ trong lòng mình nói ra.

“Kỳ thật, tôi cảm thấy rất xấu hổ vì ý nghĩ của mình.”

“A? Vì sao lại cảm thấy xấu hổ?”

“Vì...... Cảm thấy các khách hàng của cửa hàng thể nghiệm đều...... Rất lợi hại...... Mặc kệ là đơn độc cùng một người, vẫn là đồng thời cùng hai người......”

“Đều...... Làm cho tôi cảm thấy rất thoải mái.”

Nghĩ đến cái gì, Tô Duyệt lại tiếp tục ngượng ngùng gửi đi một đoạn giọng nói.

“Đặc biệt là hai vị khách hàng sáng hôm nay.”

Nghĩ đến Lục Nhiên chính là một người trong đó, trong mắt Tô Duyệt một mảnh xuân tình.

Trêu chọc anh trai nhỏ gì đó, cô cũng hiểu.

Quả nhiên, Lục Nhiên nghe được giọng nói Tô Duyệt gửi tới, trái tim liền run lên.

Có người đàn ông nào sẽ không thích nghe được khen ngợi như thế này đâu?

"Thật sao? Hai vị khách kia là khách quen của cửa hàng thể nghiệm chúng tôi, bọn họ cũng vô cùng hài lòng sự phục vụ của cô.”

“Đúng rồi, bọn họ trước đó còn nói, nói sau này sẽ thường xuyên tìm cô a.” Nói xong câu đó, Lục Nhiên có chút mặt mày hớn hở.

Anh cùng em trai họ đương nhiên sẽ tiếp tục tìm cô.

Tiểu huyệt của cô, cho dù lại làm bọn anh thao cắm mười năm, cũng sẽ không cảm thấy đủ.

Nghe được câu này, Tô Duyệt rất vui vẻ.

“Ha ha, tôi thích loại khách hàng làʍ t̠ìиɦ tốt, lại hào phóng như thế.” Cô nghịch ngợm trả lời.

Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là hào phóng.

Nếu như có thể, cô muốn nói cho Lục Nhiên.

Loại khách hàng một giờ có thể cho 2000 tệ này, cho cô một tá cô cũng vui vẻ.

Mỗi ngày nếu có thể cho cô cơ hội kiếm một vạn tệ. Trừ bỏ kỳ kinh nguyệt, không đến nửa năm, cô liền có thể để dành đủ tiền mua phòng ở hiện tại.

Sự hưởng thụ của thể xác rất quan trọng, nhưng sao có thể đáng tin cậy bằng phòng ở chứ?

Đương nhiên, lời này, cô lại không thể nói thẳng với Lục Nhiên.

Đặc biệt là khi cô đã hoài nghi, Lục Nhiên cũng là một trong những vị khách hàng của mình.

Hiện tại, việc cô phải làm, hẳn là hống tốt vị khách hàng hào phóng này của mình, đồng thời, cũng lấy lòng tốt vị quản lý cấp cao này.

Mối quan hệ ngày càng thân thiết, vấn đề nguồn khách hàng, tiếp theo mới tiện giải quyết.

Nguyên bản tâm tình Lục Nhiên rất tốt.

Nhưng sau khi nghe được Tô Duyệt nói lên hai chữ hào phóng, liền nhíu mày một cái.

Anh ta là ai, lại tiếp xúc với rất nhiều loại người khác nhau, làm sao có thể nghe không ra chút tiểu tâm tư trong lời nói của người khác.

Nhưng chỉ trong chốc lát, Lục Nhiên liền lựa chọn xem nhẹ. Chỉ xem như là chính mình suy nghĩ nhiều.

Tô Duyệt khen anh cùng em trai họ làʍ t̠ìиɦ tốt, nguyên nhân hẳn không phải là bởi vì tiền.

Sau khi tiếp xúc với Tô Duyệt, anh cũng không có phát hiện, cô gái này có bao nhiêu ham giàu.

Ít nhất...... Khác với những người phụ nữ anh từng quen biết trước đây.

Ngay cả khi cô kiếm được tiền, cũng không thấy cô thay đổi cách ăn mặc của mình, vẫn là mua sắm quần áo đồ trang sức túi xách đắt tiền.

Lúc trước anh cho người điều tra, cô sở dĩ tiếp công việc này, là vì kiếm tiền để sống sót ở thành phố này.

Ngoài ra, Tô Duyệt vẫn là một người hiếu thảo.

Giống như đang để dành tiền để mua nhà, muốn đón bà ngoại ở nông thôn đến thành phố này sống cùng cô.