Thiếu Niên Chiếm Hữu

Chương 5: Lại hủy hoại

Tần Kiều ngồi yên sau một lúc lâu, đỡ lấy mặt bàn run run đứng lên, đi được vài bước, suýt nữa té ngã.

Lý ma ma vội đi lên đỡ nàng.

Tần Kiều cầm chặt cánh tay Lý ma ma, hít thật sâu mấy hơi, ngực vẫn kịch liệt mà đập như muốn nhảy ra.

Lý ma ma đem nàng đưa đến cửa phòng, Tần Túng liền ra đón.

Bà sợ thiếu gia lại lao vào mà làm cô nương, cố ý muốn khuyên vài câu, chỉ thấy sắc mặt hắn không tốt, lại sợ lòng tốt làm sai việc, ngược lại không dám mở miệng.

Tần Túng không vào phòng, chỉ nâng nàng để phía sau cửa, đem nàng ôm trong lòng ngực.

Tần Kiều nhìn mặt hắn hung ác nham hiểm, nghĩ mà sợ sệt, chậm rãi đánh bờ vai của hắn.

"Đệ điên rồi có phải hay không! Đồ điên! Đồ điên......"

May mà thím tính tình đơn giản, hôm nay nếu ở đây là người tâm cơ thâm trầm, hắn nói mấy câu nói đó là có thể nhìn ra chuyện gì.

Hắn không cần con đường làm quan, gia tộc cũng không cần.

Hắn điên rồi mới muốn chiếm nàng làm của riêng, có người hỏi một chút cũng không được!

Tần Túng đè nặng ánh mắt du͙© vọиɠ: "Tỷ tỷ muốn thành thân? Gả cho ai, tên thư sinh vô năng kia?"

"Không có! Không có!"

Tần Kiều hốc mắt hồng cả lên: "Ta cả đời không gả."

"Tỷ tỷ từ nhỏ dạy ta nói là làm" Tần Túng dùng ngón tay cái giúp nàng lau nước mắt, nâng mặt nàng lên, "Ngày sau tỷ tỷ nếu nuốt lời, ta liền đem tỷ nhốt lại."

Âm cuối biến mất ở giữa cánh môi hai người.

Tần Kiều thấy hắn không tự trọng, gắt gao cắn răng lại.

Nàng không cho hắn hôn, hắn càng phải làm.

Bàn tay nam nhân nắm chặt hàm dưới của nàng cường ngạnh xông vào, tới lui liếʍ láp bên trong khoang miệng, câu lấy đầu lưỡi nàng mà mυ'ŧ mạnh vào.

Tất cả đều ngọt.

Tần Túng từ năm mười sáu tuổi đã muốn nàng, thời gian qua ba năm, hôm qua mới thực hiện nguyện vọng bấy lâu nay.

Nhưng mãi vẫn không thấy đủ, tìиɧ ɖu͙© tích góp nhiều năm chẳng qua vừa mới được giải tỏa.

Lúc này nàng ở trong ngực, trước ngực mềm mại dán ở trên người hắn, đêm qua hàm chứa chút tư vị ngọt thanh, hắn tùy ý tưởng tượng lập tức miệng khô lưỡi đắng.

Hít một hơi, chiếc mũi ngửi trên người nàng mùi hương thanh khiết.

Tần Túng xấu xa cởi bỏ xiêm y nàng, hương vị tình ái càng thêm nồng đậm.

Tần Kiều mau chóng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hắn đã dâng cao, giữa bụng chống một cây gậy thịt cứng rắn.

Nàng liền cuống quít đẩy hắn.

"Kiều Kiều......"

Tần Túng áp eo nàng trên người mình, bộ dáng hơi kí©ɧ ŧɧí©ɧ, dươиɠ ѵậŧ chống lên bụng nhỏ nàng mà va chạm, ý loạn tình mê mà gọi ở bên tai nàng.

Tần Kiều toàn thân tê dại, giữa bụng thoáng chốc đau lên.

Hôm qua bị hắn mạnh mẽ làm rách, vết thương vẫn chưa tốt lên.

Nàng khó khăn mở miệng: "A Túng, đệ dừng lại, ta, ta không thoải mái......"

"Tiểu huyệt tỷ còn đau?"

Tần Kiều nghe hắn nói lộ liễu như thế liền cảm thấy xấu hổ: "...... A."

Tần Túng thuận thế vùi vào cổ nàng, thanh âm khàn khàn: "Ta thật là khó chịu, tỷ tỷ giúp ta."

Nói rồi nắm tay nàng vói vào tiết khố, cầm vật đang căng cứng nóng bỏng.

Tần Kiều nhất thời không biết làm sao.

Tần Túng chỉ cảm thấy hạ thân muốn nứt ra, nôn nóng mà dẫn dắt tay nàng vuốt lên, liếʍ mυ'ŧ rồi lại cắn bả vai nàng.

Tim Tần Kiều đập thình thịch, vừa khẩn trương vừa ngây ngô.

Ngoài cửa ánh nắng đã tắt, nàng lại cùng người có chung quan hệ huyết thống ở trong góc làm việc dâʍ ɭσạи.

Tâm trí nàng không yên, chợt nghe thấy hắn thấp giọng khàn khàn mà rêи ɾỉ một tiếng, tựa hồ rất khó chịu, nhưng âm cuối lại lưu luyến câu dẫn.

Tần Kiều toàn thân mềm mại, cố nén giọng hỏi hắn: "A Túng, đệ, đệ có phải khó chịu hay không?"

Nàng cho là mới vừa rồi thất thần làm đau hắn, nơi này của hắn nhạy cảm chịu không nổi đau đớn.

Tần Kiều càng nghĩ càng sợ hãi, muốn buông ra tay đi kêu người gọi ngự y.

Lúc này Tần Túng không nghe thấy thanh âm gì nữa, tâm trí đều ở trên tay nàng, bụng căng thẳng chờ đợi kɧoáı cảm ập tới.

Cảm giác được nàng muốn nắm chặt, gắt gao đè lại, vuốt càng lúc càng nhanh, rốt cuộc ở trong tay nàng bắn ra.

Tần Kiều bất chấp trong tay dính chất lỏng nhớp nháp, vội vàng cúi đầu hỏi hắn: "A Túng, đệ có phải bị thương hay không?"

"Không phải." Tần Túng thở gấp nói.

"Đệ thành thật trả lời ta." Nàng sợ hắn tôn nghiêm ngại nam tử không chịu nói.

Hắn ngẩng đầu lên, mí mắt lông mày tất cả đều là xuân tình, ánh mắt thoả mãn sung sướиɠ lại lười biếng, dán lên trán của nàng sủng nịch nói: "Tỷ tỷ thật khờ, thanh âm nam tử sảng khoái đến cực điểm cũng không phân biệt được."

Tần Kiều ngơ ngác mà không nói nên lời.