Khi Cá Nhỏ Gặp Cầm Thú

Chương 131- 140

Tuy rằng số lần gặp nhau của Tang Hiểu Du và Tần Dịch Niên không nhiều nhưng vẫn cảm thấy anh ấy khác với hai người anh em còn lại trong nhà họ Tần. Có thể vì anh ấy là quân nhân, nên trên người Tần Dịch Niên còn toát ra một cảm giác chính nghĩa, lẫm liệt rất đỗi tự nhiên. Nếu anh ấy sinh ra ở thời cổ đại, tuyệt đối sẽ là kiểu đại tướng quân chính nghĩa thống lĩnh ngàn quân vạn mã!

Tần Tư Niên gõ nhẹ bụng ngón tay lên vô lăng, lên tiếng vẻ trầm ngâm: "Tuy rằng anh không biết giữa anh cả và cô Lý đã xảy ra chuyện gì, nhưng có một điểm anh dám đảm bảo, anh cả tuyệt đối không phải kiểu người vô trách nhiệm!"

"Anh cả trầm tính, ít nói, từ nhỏ đã rất nghiêm khắc với bản thân mình. Anh ấy học trường quân sự, sau khi tốt nghiệp xong cũng vào thẳng bộ đội, bao năm qua đã lập vô số các công lao lớn nhỏ, cuộc sống cũng chưa bao giờ xảy ra vấn đề! Trong ba anh em bọn anh, anh cả là người kết hôn sớm nhất, anh từng kể với em rồi đấy, là một cuộc liên hôn vì gia tộc. Chỉ là cảnh đẹp chẳng dài lâu, còn chưa kịp đi tuần trăng mật, chị dâu đã qua đời vì một tai nạn máy bay. Những năm sau này anh cả một lòng tập trung vào công việc của mình, bên ngoài ngoài lính cần vụ ra thì chưa từng thấy anh ấy tiếp xúc với người khác giới nào! Cô Lý là người đầu tiên!"

Tang Hiểu Du chậm rãi gật đầu: "Ừm..."

Bây giờ cô cũng chỉ đang suy đoán với tư cách người ngoài cuộc, lần sau phải tìm cơ hội hỏi Lý Tương Tư cho rõ mới được!

Chỉ có điều, giống như lúc đầu cô nghĩ về Tần Hoài Niên và Hách Yến vậy, cô bỗng cảm thấy anh cả Tần Dịch Niên và Lý Tương Tư đứng chung cũng có sự xứng đôi quái lạ, một cặp đại thúc loli tiêu chuẩn...

Khi cô ngẩng đầu lên mới phát hiện ô tô đã dừng dưới tòa nhà.

Hai người họ trở về nhà, Tang Hiểu Du thay giày sau lưng anh. Đi tới trước cửa phòng ăn, lúc đón lấy cốc nước ấm của anh, cô bất giác nói: "Cầm thú, tối qua trực ban, anh về phòng ngủ bù một chút đi!"

Tuy rằng tối qua cô ngủ rất yên bình nhưng trong mơ vẫn có cảm giác anh mấy lần phải thức giấc đi kiểm tra tình hình bệnh nhân.

"Nhưng Tần Tư Niên lại nhướng mày với cô: "Bây giờ anh không muốn ngủ bù."

"Vậy anh muốn làm gì?" Tang Hiểu Du nghi hoặc.

Tần Tư Niên đợi cô uống xong để lấy lại cốc nhưng không lập tức buông tay ngay mà nắm lấy tay cô cùng với cốc, lớp chai mỏng trên bụng ngón tay cọ qua mu bàn tay cô: "Muốn làm lại lần nữa chuyện tối qua chưa đã đời."

Đầu tiên Tang Hiểu Du nghi hoặc, sau đó lập tức hiểu ra, mặt bỗng như xuất hiện hai vầng mây đỏ rực: "Lưu manh!"

Khung cảnh tối qua đến nhớ lại cô cũng không dám nhớ, anh còn dám nhắc...

Shit! Được nước lần tới!

Bây giờ cô vẫn cảm thấy hương vị ấy đọng lại trong miệng, Tang Hiểu Du xấu hổ rút tay ra, muốn quay người rời đi, ai ngờ một bàn tay buông thõng còn lại tiếp tục bị anh giữ rịt.

Cô còn chưa kịp phản ứng gì, cả người đã rơi vào vòng tay anh.

Tần Tư Niên trở tay đặt cốc nước lên bàn, ôm lấy cô, kéo một chiếc ghế ra ngồi xuống, đôi mắt hoa đào đã trở nên nóng rực, trong hơi thở toàn mùi nguy hiểm: "Vậy hãy để lưu manh này dạy dỗ em thật tử tế, làm sao để càng lưu manh hơn!"

Hơi thở của Tang Hiểu Du run rẩy, màu đỏ trên gương mặt lan ra tận vành tai và sau cổ, cô xấu hổ giãy giụa.

"Cầm thú, anh buông em ra! Đừng hòng..."

Những âm thanh phía sau đã bị nụ hôn của anh nhấn chìm.

Tần Tư Niên cố tình hôn rất có kỹ thuật, từ từ dẫn dắt, một tay ôm eo cô, một tay nâng mặt cô lên, hôn đến khi cô ý loạn tình mê, hô hấp hỗn loạn.

Tang Hiểu Du thiếu khí nghiêm trọng, đầu óc choáng váng ngất ngây.

Đến khi cô phản ứng lại được thì không biết từ lúc nào đã bị anh đặt lên ghế, còn anh thì phủ người xuống phía trước cô, thân hình cao lớn che đi quá nửa khoảng nắng, bóng tối bao trùm lên gương mặt cô.

Cảm nhận được sự mát mẻ, cô rùng mình, khẽ gọi tên: "Này, sao anh lại cởi đồ của em ra!"

Chỉ trong nháy mắt, cô gần như sắp bị anh lột trần.

"Đừng!" Tang Hiểu Du giơ tay kháng cự, nuốt nước bọt xuống cổ họng khô khốc: "Tối qua là ngoại lệ, chuyện đó... em không rành!"

Nói tới cuối cùng, giọng cô cũng hơi run rẩy, ngượng đến mức ngón chân bên trong chiếc dép lê cũng co quắp lại.

"Không sao, một lần lạ, hai lần quen!" Tần Tư Niên nhếch môi cười gian.

"..." Tang Hiểu Du sụp đổ.

Tối qua không ngờ cô lại làm ra được chuyện bạo dạn như thế, khiến anh đến tận bây giờ vẫn còn hồi tưởng lại. Hơn nữa tối qua nói gì thì nói cũng là hoàn cảnh đặc biệt, cần để ý khá nhiều thứ, nhưng bây giờ ở nhà sẽ khác, anh muốn giày vò cô thế nào thì giày vò!

Dọc đường trở về, thật ra trong lòng anh vẫn mong được tiếp tục chuyện này. Lúc cửa thang máy mở ra, anh đã sốt ruột lắm rồi.

Tang Hiểu Du dùng cánh tay cố gắng ôm quanh người mình. Khi vẫn đang cố gắng che chắn cho bản thân thì một tay của anh đã bắt đầu cởi thắt lưng rồi, còn tay kia thì vươn tới, giữ lấy gáy cô!

Biếи ŧɦái...

Cô bỗng nhiên rất hối hận, hình như mình đã vô tình mở khóa nhu cầu mới của anh!

Thấy khó mà né tránh, chuyện tối qua lại một lần nữa tiếp diễn, Tang Hiểu Du trợn trừng mắt, bỗng nhiên nghe thấy một loạt tiếng gõ cửa vọng vào, cô nghĩ là ảo giác nhưng nghe kỹ thì đúng là thật.

Cô cứng người: "Cầm thú, hình như có người gõ cửa..."

Tất cả các giác quan của Tần Tư Niên đều đang tập trung vào một điểm, làm sao còn quan tâm được tới chuyện khác, chỉ nghĩ cô đang tìm cớ muốn trốn tránh. Bàn tay sau gáy cô của anh hơi dùng sức, kéo khoảng cách lại gần hơn.

Tang Hiểu Du muốn khóc mà không ra nước mắt: "Hình như có người gõ cửa thật đấy, anh nghe đi!"

"Cộc cộc cộc..."

Tần Tư Niên nhíu mày, hình như cũng đã loáng thoáng nghe thấy.

Tối qua ở trong bệnh viện không có cô y tá nào không biết điều tới quấy rầy, những tưởng về nhà đóng cửa lại là có thể thoải mái đã đời một lần, không ngờ ngược lại lại có người tới phá!

Tang Hiểu Du cúi đầu tự nhìn lại bản thân, quần áo đã bị lột xuống đất, cô xấu hổ nói: "Cầm thú, anh ra mở cửa đi!"

Gương mặt Tần Tư Niên hơi méo đi. Anh nhắm mắt lại, cố gắng kìm nén khao khát đang sục sôi trong người, cơ hàm gần như căng ra, giận dữ lắm rồi. Hai giây sau anh mới chỉnh trang xong xuôi để ra mở cửa.

Đợi anh đi khỏi, Tang Hiểu Du cũng nhặt quần áo bừa bãi dưới đất lên, rảo bước chui vào trong phòng ngủ.

Trong tình thế cấp bách, cô không chú ý thấy chiếc áσ ɭóŧ bị rơi lại ngay dưới bàn ăn.

Tần Tư Niên nắm tay lại thành nắm đấm, mặt mày sa sầm, dường như rất muốn biết ai lại đáng hận, phá hỏng chuyện vui của mình. Nhưng sau khi mở cửa ra, anh chợt sững lại.

Nắm đấm lập tức được mở ra, anh ngượng ngập ho một tiếng rồi chào: "Dì nhỏ, San San!"

"Anh rể!" Tưởng San San gọi to.

Người gõ cửa không phải ai khác mà là hai mẹ con Tưởng San San. Họ lúc này đang cười tít mắt nhìn anh. Dì nhỏ tay cầm túi hành lý, người có vẻ bụi bặm, có vẻ như mới chỉ vừa xuống khỏi tàu hỏa...

Màn hiểu lầm kết thúc thì cũng là lúc đón chuyện vui, bầu không khí trong phút chốc trở nên rất rộn ràng.

Lần này dì nhỏ sẽ ở lại mấy hôm thế nên cũng không vội đi làm việc của mình ngay mà Tần Tư Niên lái xe, hùng hùng hổ hổ kéo họ tới siêu thị, mua thêm không ít đồ bổ, làm cả một bàn thức ăn thịnh soạn.

Sắc trời ngoài cửa sổ đã tối xuống từ lúc nào.

Tưởng San San kìm nén cả một ngày trời, cuối cùng cũng tìm được cơ hội, ghé sát vào bên cạnh cô, thì thầm: "Chị, chị và anh rể làm hòa rồi sao?"

"Ừm..." Tang Hiểu Du đánh mắt nhìn Tần Tư Niên đang chăm chú gọt táo ở bên cạnh, khẽ đỏ mặt gật đầu.

Nghe xong, hai mắt Tưởng San San sáng rực lên, con bé đang tính hóng hớt thêm một chút thì dì nhỏ thu dọn xong phòng bếp bất ngờ đi tới, nói với con gái của mình: "San San, tối nay mẹ không qua chỗ con ngủ nữa, mẹ ở đây với Cá nhỏ!"

Lời này vừa buông ra, tất cả mọi người đều ngẩn ngơ.

Tưởng San San kinh ngạc lên tiếng: "Hả? Mẹ, tối nay mẹ định ngủ ở nhà anh chị? Vì sao ạ?"

"Còn cần hỏi vì sao? Cá nhỏ giờ đang mang thai, dĩ nhiên mẹ phải ở lại chăm sóc cho chị con! Lát nữa con cũng về nhà sớm đi, đừng về muộn quá!" Dì nhỏ nói xong bèn cười ha ha nhìn về phía Tần Tư Niên: "Tư Niên, dì thấy chỗ con có hai phòng, con không ngại để dì ở lại một đêm chứ?"

"Đương nhiên là không ngại ạ!" Tần Tư Niên vội vàng trả lời.

Dì nhỏ gật đầu cực kỳ hài lòng, sau đó lại bật ra một câu đầy bất ngờ: "Vậy thì tốt rồi, Cá nhỏ, hôm nay con ngủ với dì!"

Tang Hiểu Du: "..."

Tần Tư Niên: "..."

Tưởng San San cũng suýt nữa sặc nước. Nuốt ngụm nước xuống, con bé hỏi dò với vẻ mặt không mấy chắc chắn: "Mẹ, mẹ chắc chắn muốn ở lại chứ?"

"Con nhỏ chết tiệt này, mày không nghe hiểu tiếng Trung từ khi nào thế hả?" Dì nhỏ bực dọc nạt, thật ra trong lòng đã có dự tính của mình.

Tưởng San San âm thầm lau mồ hôi.

Không phải nó không nghe hiểu tiếng Trung mà là vì mặt anh rể xanh mét lại rồi...

Thế này nào có phải muốn ở lại chăm sóc, rõ ràng là phá hoại mà!

Ăn xong hoa quả, em họ Tưởng San San cũng ra về. Không để con bé bắt xe, Tần Tư Niên lái xe đưa nó về một đoạn. Lúc anh trở lại, tivi ngoài phòng khách đã tắt, đèn phòng ngủ bật sáng, bóng dì nhỏ đang trải lại ga giường.

Tang Hiểu Du tắm rửa xong đã thay đồ ngủ, đang bê cốc nước từ trong phòng ăn đi ra ngoài.

Nhìn thấy anh cầm chìa khóa xe đi vào, cô bất giác tiến lên: "Anh đưa San San về rồi à?"

"Ừm, nhìn thấy con bé đi vào tòa nhà rồi!" Tần Tư Niên mỉm cười, nhưng tầm mắt lại vượt qua cô, hướng về phía dì nhỏ trong phòng ngủ.

Ngay sau đó, giọng dì nhỏ bèn vọng ra ngoài: "Cá nhỏ, dì đã trải xong ga giường rồi, mau vào ngủ đi con!"

"Dạ, con biết rồi!" Tang Hiểu Du vội vàng nói to đáp lại.

Nhìn ánh mắt rầu rĩ của Tần Tư Niên, cô huých nhẹ vào tay anh: "Vậy anh cũng nghỉ ngơi sớm đi, em vào nha!"

Nói xong rồi nhưng bước chân của cô chưa dịch chuyển.

Bởi vì Tần Tư Niên giữ lấy tay cô, không có ý buông ra.

"Cầm thú, dì nhỏ gọi em vào ngủ rồi!" Tang Hiểu Du cắn môi.

Nhưng Tần Tư Niên không buồn quan tâm, chỉ nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt hoa đào u ám.

Tang Hiểu Du cố rút mãi, cuối cùng không còn cách nào khác, đành kiễng chân lên, ghé vào anh tai, thì thầm một câu gì đó, gương mặt điển trai của anh mới tươi tỉnh trở lại, buông tay cô ra.

Vầng trăng dần dần sáng trên bầu trời đêm cũng là lúc rất nhiều ô cửa sổ của các nhà tắt dần.

Tang Hiểu Du lặng lẽ lật người. Trong bóng tối, cô mở tròn hai mắt nhìn dì nhỏ nằm bên đã say giấc nồng, giơ tay múa múa lên không trung mấy cái. Sau khi chắc chắn dì nhỏ đã ngủ say, cô mới lén lén lút lút vén chăn bước xuống giường.

Cô nín thở, xách đôi dép lê đi ra khỏi phòng ngủ.

Sau khi nhẹ nhàng đóng cửa lại, cô mới đặt dép lê xuống đất, chạy thẳng vào phòng sách ở đối diện. Nửa đêm lén la lén lút đột nhập vào phòng người khác đã sắp trở thành một loại kỹ năng của cô rồi!

Lúc đó Tần Tư Niên chịu buông cô ra là vì cô đã nói thầm một câu vào tai anh: Lát nữa đợi dì nhỏ ngủ say, cô sẽ qua ngủ với anh...

Đẩy mở cửa phòng ngủ, Tang Hiểu Du nhìn thấy người đàn ông đang nằm quay lưng lại.

Cô lần sờ trong bóng tối bò lên giường. Vào lúc cô nghĩ anh đã ngủ say như dì nhỏ rồi thì Tần Tư Niên đột ngột quay người lại, kéo tuột cô vào lòng, một nụ hôn như trời sập rơi xuống.

Tang Hiểu Du ư hừ một tiếng, mềm nhũn ở trong lòng anh.

Trong mơ hồ, mấy chiếc cúc áo ngủ cứ thế bị anh cởi ra. Cô vội vàng giữ lấy bàn tay nghịch ngợm của anh, run rẩy cất giọng nhắc nhở: "Anh nhỏ tiếng một chút, cẩn thận làm dì nhỏ thức giấc!"

Tần Tư Niên xoay tay lại giữ lấy cô, kéo tay cô lên bên môi, cắn lên từng ngón tay: "Nếu sợ dì nhỏ thức giấc thì lát nữa em phải ngoan ngoãn phối hợp."

Thế này là ý gì?

Khi Tang Hiểu Du còn chưa kịp hiểu rõ đã thấy anh kéo tay mình xuống. Cô bỗng chốc có một dự cảm chẳng lành, đầu óc tê rần lên hỏi: "Cầm thú, anh định làm gì?"

"Tiếp tục chuyện ban ngày chưa làm xong!" Trong đôi mắt hoa đào của Tần Tư Niên đầy tà khí.

"Đừng mà..." Tang Hiểu Du hoang mang kêu.

Nhưng một giây sau, chiếc chăn đã bị kéo cao lên quá đầu.

Nhiệt độ trong phòng không ngừng tăng lên...

Nửa tiếng sau, cuối cùng Tang Hiểu Du cũng thò được đầu ra khỏi chăn, mặt đỏ như sắp chảy máu tới nơi. Cô bụm miệng, mùi hương khó tả trong miệng còn chưa tan hết, cô xấu hổ trừng mắt nhìn tên "hung thủ" nào đó.

Hoàn toàn khác biệt một trời một vực với cô, Tần Tư Niên tỏ thái độ thoải mái sau khi được thỏa mãn. Cho dù ở trong bóng tối, anh vẫn giống như một con báo ăn vụng mồi đến no, đang liếʍ nanh vuốt hồi tưởng.

Tang Hiểu Du nghiến răng kèn kẹt.

Cô thề, đây chắc chắn là lần cuối cùng!

Thấy cô vẫn đang bực dọc nhìn mình, Tần Tư Niên chậm rãi nhướng mày: "Bà Tần, còn muốn nữa à?"

"..." Tang Hiểu Du giơ móng tay lên.

Cuối cùng dưới ánh mắt toát ra sự nguy hiểm của anh, cô hèn nhát cuộn chăn lại, lật người gối đầu nằm xuống gối.

Thôi bỏ đi, hảo hán không chấp cái thiệt trước mắt...

...

Sáng hôm sau trong giấc mơ ngọt ngào, cô cảm giác có một con muỗi liên tục vo ve xung quanh làm tan đi giấc mơ đẹp.

Cô giơ tay xua đuổi cũng chẳng ích gì, đành phải gượng mở mắt ra. Trong lúc mơ màng, cô nhìn thấy gương mặt điển trai của Tần Tư Niên ngược ánh nắng.

Có lẽ vì bóng ma tâm lý tối qua quá to lớn, Tang Hiểu Du những tưởng anh vẫn chưa thôi, bất giác nói mê: "Em không muốn nữa, có đánh chết em cũng không dùng miệng nữa!"

"Ồ, Cá vàng, hóa ra trong mơ em vẫn còn hồi tưởng!" Nghe thấy vậy, Tần Tư Niên nhếch môi cười gian manh.

Tiếng cười trầm thấp vọng tới, Tang Hiểu Du mới ý thức được mình đã nói gì, bỗng chốc vừa xấu hổ vừa ngượng ngập. Cô thẳng thừng kéo chăn lên che kín đầu, muốn tiếp tục giả vờ chết.

Tần Tư Niên giơ tay kéo kéo, từ tốn nhắc nhở: "Hơn bảy giờ rồi, em mà còn không dậy là dì nhỏ dậy đấy!"

Nghe thấy vậy, Tang Hiểu Du lập tức ngồi bật dậy. Cô suýt nữa quên mất chuyện chính này, vội vàng vén chăn ra bước xuống giường, bực dọc trừng mắt nhìn anh lần cuối rồi loẹt quẹt dép rời khỏi phòng sách. Khi cô đang định lần theo đường cũ trở về phòng ngủ thì khựng lại ngay trước cửa phòng bếp.

Dì nhỏ eo quấn tạp dề đang cầm hai cốc sữa bò nóng hổi đứng trước bàn ăn, cùng với cô bốn mắt nhìn nhau.

Lần này thì mất mặt rồi...

"Khụ... Dì nhỏ, dì dậy rồi ạ!" Tang Hiểu Du đứng đó như hóa thạch, vuốt vuốt mái tóc dài với vẻ chột dạ: "À còn dậy khá là sớm, thấy dì còn ngủ say nên không gọi dì..."

Dì nhỏ cũng không vạch trần, chỉ gật đầu nói: "Con vào đánh răng rửa mặt đi rồi ra ăn sáng!"

Tang Hiểu Du đáp lại, rồi vội vàng chạy nhanh về phòng ngủ.

Mười phút sau, ba người họ lần lượt ngồi trước bàn ăn, dì nhỏ ngồi đối diện họ, trên bàn là một bữa sáng thịnh soạn.

Mượn động tác cúi đầu húp cháo, Tang Hiểu Du giận dữ trừng mắt sang nhìn Tần Tư Niên bên cạnh.

Anh nhất định đã biết dì nhỏ dậy từ sớm rồi, để cô vừa từ phòng sách ra là bị bắt tại trận, cố ý hại cô bị mất mặt!

Khi ngẩng đầu lên, dì nhỏ ở đối diện cũng vừa hay đặt chiếc bát trong tay xuống, có vẻ như ngẫm nghĩ rất kỹ rồi mới lên tiếng nói: "Khụ... Cá nhỏ, Tư Niên này! Dì biết tình cảm vợ chồng hai đứa rất tốt, lại đều đang ở độ tuổi tinh lực dồi dào. Dì cũng là người từng trải, dì hiểu chứ! Nhưng dù gì bây giờ cũng đang là thời kỳ đặc biệt, nhất là ba tháng đầu khá nguy hiểm, nhất định phải hết sức chú ý, thế nên về một số phương diện cần tiết chế một chút..."

Tang Hiểu Du nghe mà mặt mũi đỏ rần, một lần nữa chột dạ cúi thấp mặt xuống.

Cô hơi đánh mắt liếc sang bên cạnh, Tần Tư Niên vẫn có thể thản nhiên gật đầu đáp lại.

Về sau dì nhỏ lại tiếp tục nói gì đó, chẳng qua là mấy lời khuyên nhủ của trưởng bối, đầu mũi Tang Hiểu Du như sắp chạm xuống bát cháo tới nơi rồi. Cô xấu hổ trong lòng, đôi chân dưới bàn bất giác đá sang kẻ đầu sỏ bên cạnh để trút giận.

Dường như Tần Tư Niên đã đoán ra từ trước. Khi cô đá chân sang, anh bèn đưa tay bắt lấy. Qua lớp tất, cảm nhận được ngón tay anh cọ qua cọ lại, mặt Tang Hiểu Du càng đỏ hơn. Nhưng dì nhỏ đang ở đối diện, cô không thể nổi đóa, đành nhịn xuống, cưỡng ép rút bàn chân của mình lại. Khi cô đang âm thầm nghiến răng thì dì nhỏ bất ngờ buông một câu: "Thế nên, chị định bảo Cá nhỏ theo dì về thị trấn dưỡng thai!"

Động tác tay của Tần Tư Niên khựng lại.

Tang Hiểu Du cũng ngẩn ra: "Dạ?"

"Dạ cái gì mà dạ? Sao con giống hệt San San vậy, cứ giật lên đùng đùng!" Thấy vậy, dì nhỏ nhíu mày nạt: "Đừng quên bây giờ con sắp làm mẹ rồi, dạy dỗ con cái là việc rất quan trọng!"

Tang Hiểu Du có phần ngơ ngác, cô nuốt nước bọt: "Dì nhỏ, chuyện về thị trấn dưỡng thai con nghĩ là không cần thiết đâu ạ... Con còn phải đi làm mà!"

"Còn đi làm gì nữa, so với công việc con cái vẫn quan trọng hơn! Vả lại, không vội một tháng. Con nói với lãnh đạo của con một tiếng, xin nghỉ phép, không được thì dì tới nói!" Dì nhỏ có vẻ không vui cho lắm.

Bà không quên sáng hôm qua khi hai mẹ con bà tới đây, con gái Tưởng San San còn nhặt được áσ ɭóŧ rơi dưới đất. Giống như bà nói lúc trước, bà là người từng trải, thế nên dĩ nhiên có thể đoán được trước khi hai người họ tới đã có chuyện gì xảy ra trong nhà và bị ngắt ngang, cộng thêm tối qua...

...

Hai đứa tình cảm mặn nồng, với tư cách là trưởng bối, dì nhỏ dĩ nhiên rất vui, chỉ có điều bây giờ là thời kỳ đặc biệt, bà sợ chúng nó không kiểm soát được mình. Để đảm bảo an toàn, dì nhỏ mới nghĩ ra quyết định này!

Ngừng một chút, dì nhỏ lại tiếp tục khuyên nhủ chân thành: "Dì làm vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho hai đứa thôi, quyết định như vậy nhé! Lát nữa dì ra ngoài có chút việc, Cá nhỏ, con ở nhà thu dọn đồ đạc, chập tối chúng ta cùng về!"

"..." Tang Hiểu Du ngớ người.

Đợi dì nhỏ thu dọn bát đĩa đi vào bếp, cô sốt ruột đi loanh quanh, kéo Tần Tư Niên ra trước cửa sổ, trừng mắt oán trách: "Cầm thú, sao ban nãy anh không nói gì!"

Ban nãy trên bàn ăn, đối diện với những lời tâm tình của dì, anh luôn bày ra vẻ mặt ngoan ngoãn nghe lời. Khi dì đề nghị đưa cô về thị trấn, anh cũng không hề phản đối một chút nào.

"Anh phải nói gì?" Tần Tư Niên uể oải hỏi.

Tang Hiểu Du cắn môi: "Dì nhỏ nói muốn đưa em về thị trấn dưỡng thai..."

Không phải cô không muốn về, mà cô cảm thấy hơi nghiêm trọng hóa vấn đề quá. Cộng thêm việc cô mới quay lại làm được vài hôm, tổng biên tập đã nhiều lần dọa nạt cô rồi, làm sao cô dám mở miệng xin nghỉ phép nữa, nghỉ thai sản cũng phải đợi đến tháng thứ bảy, thứ tám...

Tần Tư Niên đánh mắt nhìn về phía cô, chậm rãi nói: "Trưởng bối đã đưa ra quyết định, sao anh dám cãi lời!"

"..." Tang Hiểu Du á khẩu.

Chập tối, chiếc ô tô đen chạy tới ga tàu như lịch trình.

Cũng may hôm nay là ngày nghỉ, bằng không cô chẳng biết phải mở lời với biên tập thế nào. Tang Hiểu Du mệt mỏi dựa vào ghế lái phụ, âu sầu nhìn khoảng cách mỗi lúc một gần ga tàu.

Khi họ đi là giờ cao điểm, thường rất tắc đường, cô thầm tính nhẩm, nếu như tắc đường đủ lâu, có thể sẽ lỡ được tàu...

So với khuôn mặt như mưa mù của cô, Tần Tư Niên ở bên vẫn rất điềm nhiên, thậm chí có phần thoải mái.

Ban ngày sau khi kết thúc buổi khám bệnh, anh bèn về nhà đón họ ra ga. Sau khi anh cho xe đi vào bãi đậu, cả nhóm người lần lượt bước xuống.

Tần Tư Niên cầm hành lý cho dì nhỏ, sau đó đi tới bên cạnh cô: "Bà Tần, để anh cầm hộ em!"

Tang Hiểu Du chỉ đeo một chiếc ba lô, bên trong đựng một số đồ để cô thay giặt. Nói theo lời của Tần Tư Niên thì cô không cần mang theo quá nhiều đồ, khi nào về thăm anh sẽ mang thêm.

Cô liếc nhìn anh thật nhanh, bực dọc đẩy ba lô qua.

Họ đi thang máy lên sảnh đợi ở tầng một, tiếng loa phát thanh và tiếng người rất hỗn tạp, dì nhỏ bất giác thở phào nhẹ nhõm: "Cũng may là vẫn kịp, qua lấy vé thôi nhỉ?"

"Dì nhỏ, để con đi cho!" Tần Tư Niên chủ động.

Dì nhỏ cười hài lòng rồi gật đầu, lấy chứng minh thư trong túi ra đưa cho anh, sau đó nhìn sang Tang Hiểu Du.

Thấy vậy, Tang Hiểu Du đành mở ba lô ra. Việc đến nước này, cô đã từ bỏ việc cố gắng. Cô kéo ngăn lót bên trong ra, khi định tìm chứng minh thư thì nét mặt chợt thảng thốt.

"Ấy, chứng minh thư của em đâu nhỉ?"

Tang Hiểu Du tự lẩm bẩm, vừa rồi cô kiếm một lượt nhưng không thấy chứng minh thư đâu, thật là kỳ lạ. Cô còn nhớ lúc thu dọn đồ đạc, rõ ràng cô đã bỏ vào ngăn lót, sao giờ lại không thấy nữa?

Tưởng San San đứng bên bất giác sốt sắng nói: "Chị, không có chứng minh thư làm sao lấy được vé lên tàu? Còn hơn mười phút nữa là đến giờ vào trong rồi!"

Tần Tư Niên nhíu mày nhìn đồng hồ, cất giọng trầm ngâm: "Giờ này tắc đường, về lấy e là không kịp nữa!"

Tang Hiểu Du nheo mắt lại, nghi hoặc nhìn anh.

Lúc đó anh đòi cầm ba lô giúp mình...

Thế nhưng trên gương mặt Tần Tư Niên chỉ có sự thản nhiên. Anh nhìn lại cô, ánh mắt cũng rất đường hoàng, nghiêm túc...

Màn hiểu lầm kết thúc thì cũng là lúc đón chuyện vui, bầu không khí trong phút chốc trở nên rất rộn ràng.

Lần này dì nhỏ sẽ ở lại mấy hôm thế nên cũng không vội đi làm việc của mình ngay mà Tần Tư Niên lái xe, hùng hùng hổ hổ kéo họ tới siêu thị, mua thêm không ít đồ bổ, làm cả một bàn thức ăn thịnh soạn.

Sắc trời ngoài cửa sổ đã tối xuống từ lúc nào.

Tưởng San San kìm nén cả một ngày trời, cuối cùng cũng tìm được cơ hội, ghé sát vào bên cạnh cô, thì thầm: "Chị, chị và anh rể làm hòa rồi sao?"

"Ừm..." Tang Hiểu Du đánh mắt nhìn Tần Tư Niên đang chăm chú gọt táo ở bên cạnh, khẽ đỏ mặt gật đầu.

Nghe xong, hai mắt Tưởng San San sáng rực lên, con bé đang tính hóng hớt thêm một chút thì dì nhỏ thu dọn xong phòng bếp bất ngờ đi tới, nói với con gái của mình: "San San, tối nay mẹ không qua chỗ con ngủ nữa, mẹ ở đây với Cá nhỏ!"

Lời này vừa buông ra, tất cả mọi người đều ngẩn ngơ.

Tưởng San San kinh ngạc lên tiếng: "Hả? Mẹ, tối nay mẹ định ngủ ở nhà anh chị? Vì sao ạ?"

"Còn cần hỏi vì sao? Cá nhỏ giờ đang mang thai, dĩ nhiên mẹ phải ở lại chăm sóc cho chị con! Lát nữa con cũng về nhà sớm đi, đừng về muộn quá!" Dì nhỏ nói xong bèn cười ha ha nhìn về phía Tần Tư Niên: "Tư Niên, dì thấy chỗ con có hai phòng, con không ngại để dì ở lại một đêm chứ?"

"Đương nhiên là không ngại ạ!" Tần Tư Niên vội vàng trả lời.

Dì nhỏ gật đầu cực kỳ hài lòng, sau đó lại bật ra một câu đầy bất ngờ: "Vậy thì tốt rồi, Cá nhỏ, hôm nay con ngủ với dì!"

Tang Hiểu Du: "..."

Tần Tư Niên: "..."

Tưởng San San cũng suýt nữa sặc nước. Nuốt ngụm nước xuống, con bé hỏi dò với vẻ mặt không mấy chắc chắn: "Mẹ, mẹ chắc chắn muốn ở lại chứ?"

"Con nhỏ chết tiệt này, mày không nghe hiểu tiếng Trung từ khi nào thế hả?" Dì nhỏ bực dọc nạt, thật ra trong lòng đã có dự tính của mình.

Tưởng San San âm thầm lau mồ hôi.

Không phải nó không nghe hiểu tiếng Trung mà là vì mặt anh rể xanh mét lại rồi...

Thế này nào có phải muốn ở lại chăm sóc, rõ ràng là phá hoại mà!

Ăn xong hoa quả, em họ Tưởng San San cũng ra về. Không để con bé bắt xe, Tần Tư Niên lái xe đưa nó về một đoạn. Lúc anh trở lại, tivi ngoài phòng khách đã tắt, đèn phòng ngủ bật sáng, bóng dì nhỏ đang trải lại ga giường.

Tang Hiểu Du tắm rửa xong đã thay đồ ngủ, đang bê cốc nước từ trong phòng ăn đi ra ngoài.

Nhìn thấy anh cầm chìa khóa xe đi vào, cô bất giác tiến lên: "Anh đưa San San về rồi à?"

"Ừm, nhìn thấy con bé đi vào tòa nhà rồi!" Tần Tư Niên mỉm cười, nhưng tầm mắt lại vượt qua cô, hướng về phía dì nhỏ trong phòng ngủ.

Ngay sau đó, giọng dì nhỏ bèn vọng ra ngoài: "Cá nhỏ, dì đã trải xong ga giường rồi, mau vào ngủ đi con!"

"Dạ, con biết rồi!" Tang Hiểu Du vội vàng nói to đáp lại.

Nhìn ánh mắt rầu rĩ của Tần Tư Niên, cô huých nhẹ vào tay anh: "Vậy anh cũng nghỉ ngơi sớm đi, em vào nha!"

Nói xong rồi nhưng bước chân của cô chưa dịch chuyển.

Bởi vì Tần Tư Niên giữ lấy tay cô, không có ý buông ra.

"Cầm thú, dì nhỏ gọi em vào ngủ rồi!" Tang Hiểu Du cắn môi.

Nhưng Tần Tư Niên không buồn quan tâm, chỉ nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt hoa đào u ám.

Tang Hiểu Du cố rút mãi, cuối cùng không còn cách nào khác, đành kiễng chân lên, ghé vào anh tai, thì thầm một câu gì đó, gương mặt điển trai của anh mới tươi tỉnh trở lại, buông tay cô ra.

Vầng trăng dần dần sáng trên bầu trời đêm cũng là lúc rất nhiều ô cửa sổ của các nhà tắt dần.

Tang Hiểu Du lặng lẽ lật người. Trong bóng tối, cô mở tròn hai mắt nhìn dì nhỏ nằm bên đã say giấc nồng, giơ tay múa múa lên không trung mấy cái. Sau khi chắc chắn dì nhỏ đã ngủ say, cô mới lén lén lút lút vén chăn bước xuống giường.

Cô nín thở, xách đôi dép lê đi ra khỏi phòng ngủ.

Sau khi nhẹ nhàng đóng cửa lại, cô mới đặt dép lê xuống đất, chạy thẳng vào phòng sách ở đối diện. Nửa đêm lén la lén lút đột nhập vào phòng người khác đã sắp trở thành một loại kỹ năng của cô rồi!

Lúc đó Tần Tư Niên chịu buông cô ra là vì cô đã nói thầm một câu vào tai anh: Lát nữa đợi dì nhỏ ngủ say, cô sẽ qua ngủ với anh...

Đẩy mở cửa phòng ngủ, Tang Hiểu Du nhìn thấy người đàn ông đang nằm quay lưng lại.

Cô lần sờ trong bóng tối bò lên giường. Vào lúc cô nghĩ anh đã ngủ say như dì nhỏ rồi thì Tần Tư Niên đột ngột quay người lại, kéo tuột cô vào lòng, một nụ hôn như trời sập rơi xuống.

Tang Hiểu Du ư hừ một tiếng, mềm nhũn ở trong lòng anh.

Trong mơ hồ, mấy chiếc cúc áo ngủ cứ thế bị anh cởi ra. Cô vội vàng giữ lấy bàn tay nghịch ngợm của anh, run rẩy cất giọng nhắc nhở: "Anh nhỏ tiếng một chút, cẩn thận làm dì nhỏ thức giấc!"

Tần Tư Niên xoay tay lại giữ lấy cô, kéo tay cô lên bên môi, cắn lên từng ngón tay: "Nếu sợ dì nhỏ thức giấc thì lát nữa em phải ngoan ngoãn phối hợp."

Thế này là ý gì?

Khi Tang Hiểu Du còn chưa kịp hiểu rõ đã thấy anh kéo tay mình xuống. Cô bỗng chốc có một dự cảm chẳng lành, đầu óc tê rần lên hỏi: "Cầm thú, anh định làm gì?"

"Tiếp tục chuyện ban ngày chưa làm xong!" Trong đôi mắt hoa đào của Tần Tư Niên đầy tà khí.

"Đừng mà..." Tang Hiểu Du hoang mang kêu.

Nhưng một giây sau, chiếc chăn đã bị kéo cao lên quá đầu.

Nhiệt độ trong phòng không ngừng tăng lên...

Nửa tiếng sau, cuối cùng Tang Hiểu Du cũng thò được đầu ra khỏi chăn, mặt đỏ như sắp chảy máu tới nơi. Cô bụm miệng, mùi hương khó tả trong miệng còn chưa tan hết, cô xấu hổ trừng mắt nhìn tên "hung thủ" nào đó.

Hoàn toàn khác biệt một trời một vực với cô, Tần Tư Niên tỏ thái độ thoải mái sau khi được thỏa mãn. Cho dù ở trong bóng tối, anh vẫn giống như một con báo ăn vụng mồi đến no, đang liếʍ nanh vuốt hồi tưởng.

Tang Hiểu Du nghiến răng kèn kẹt.

Cô thề, đây chắc chắn là lần cuối cùng!

Thấy cô vẫn đang bực dọc nhìn mình, Tần Tư Niên chậm rãi nhướng mày: "Bà Tần, còn muốn nữa à?"

"..." Tang Hiểu Du giơ móng tay lên.

Cuối cùng dưới ánh mắt toát ra sự nguy hiểm của anh, cô hèn nhát cuộn chăn lại, lật người gối đầu nằm xuống gối.

Thôi bỏ đi, hảo hán không chấp cái thiệt trước mắt...

...

Sáng hôm sau trong giấc mơ ngọt ngào, cô cảm giác có một con muỗi liên tục vo ve xung quanh làm tan đi giấc mơ đẹp.

Cô giơ tay xua đuổi cũng chẳng ích gì, đành phải gượng mở mắt ra. Trong lúc mơ màng, cô nhìn thấy gương mặt điển trai của Tần Tư Niên ngược ánh nắng.

Có lẽ vì bóng ma tâm lý tối qua quá to lớn, Tang Hiểu Du những tưởng anh vẫn chưa thôi, bất giác nói mê: "Em không muốn nữa, có đánh chết em cũng không dùng miệng nữa!"

"Ồ, Cá vàng, hóa ra trong mơ em vẫn còn hồi tưởng!" Nghe thấy vậy, Tần Tư Niên nhếch môi cười gian manh.

Tiếng cười trầm thấp vọng tới, Tang Hiểu Du mới ý thức được mình đã nói gì, bỗng chốc vừa xấu hổ vừa ngượng ngập. Cô thẳng thừng kéo chăn lên che kín đầu, muốn tiếp tục giả vờ chết.

Tần Tư Niên giơ tay kéo kéo, từ tốn nhắc nhở: "Hơn bảy giờ rồi, em mà còn không dậy là dì nhỏ dậy đấy!"

Nghe thấy vậy, Tang Hiểu Du lập tức ngồi bật dậy. Cô suýt nữa quên mất chuyện chính này, vội vàng vén chăn ra bước xuống giường, bực dọc trừng mắt nhìn anh lần cuối rồi loẹt quẹt dép rời khỏi phòng sách. Khi cô đang định lần theo đường cũ trở về phòng ngủ thì khựng lại ngay trước cửa phòng bếp.

Dì nhỏ eo quấn tạp dề đang cầm hai cốc sữa bò nóng hổi đứng trước bàn ăn, cùng với cô bốn mắt nhìn nhau.

Lần này thì mất mặt rồi...

"Khụ... Dì nhỏ, dì dậy rồi ạ!" Tang Hiểu Du đứng đó như hóa thạch, vuốt vuốt mái tóc dài với vẻ chột dạ: "À còn dậy khá là sớm, thấy dì còn ngủ say nên không gọi dì..."

Dì nhỏ cũng không vạch trần, chỉ gật đầu nói: "Con vào đánh răng rửa mặt đi rồi ra ăn sáng!"

Tang Hiểu Du đáp lại, rồi vội vàng chạy nhanh về phòng ngủ.

Mười phút sau, ba người họ lần lượt ngồi trước bàn ăn, dì nhỏ ngồi đối diện họ, trên bàn là một bữa sáng thịnh soạn.

Mượn động tác cúi đầu húp cháo, Tang Hiểu Du giận dữ trừng mắt sang nhìn Tần Tư Niên bên cạnh.

Anh nhất định đã biết dì nhỏ dậy từ sớm rồi, để cô vừa từ phòng sách ra là bị bắt tại trận, cố ý hại cô bị mất mặt!

Khi ngẩng đầu lên, dì nhỏ ở đối diện cũng vừa hay đặt chiếc bát trong tay xuống, có vẻ như ngẫm nghĩ rất kỹ rồi mới lên tiếng nói: "Khụ... Cá nhỏ, Tư Niên này! Dì biết tình cảm vợ chồng hai đứa rất tốt, lại đều đang ở độ tuổi tinh lực dồi dào. Dì cũng là người từng trải, dì hiểu chứ! Nhưng dù gì bây giờ cũng đang là thời kỳ đặc biệt, nhất là ba tháng đầu khá nguy hiểm, nhất định phải hết sức chú ý, thế nên về một số phương diện cần tiết chế một chút..."

Tang Hiểu Du nghe mà mặt mũi đỏ rần, một lần nữa chột dạ cúi thấp mặt xuống.

Cô hơi đánh mắt liếc sang bên cạnh, Tần Tư Niên vẫn có thể thản nhiên gật đầu đáp lại.

Về sau dì nhỏ lại tiếp tục nói gì đó, chẳng qua là mấy lời khuyên nhủ của trưởng bối, đầu mũi Tang Hiểu Du như sắp chạm xuống bát cháo tới nơi rồi. Cô xấu hổ trong lòng, đôi chân dưới bàn bất giác đá sang kẻ đầu sỏ bên cạnh để trút giận.

Dường như Tần Tư Niên đã đoán ra từ trước. Khi cô đá chân sang, anh bèn đưa tay bắt lấy. Qua lớp tất, cảm nhận được ngón tay anh cọ qua cọ lại, mặt Tang Hiểu Du càng đỏ hơn. Nhưng dì nhỏ đang ở đối diện, cô không thể nổi đóa, đành nhịn xuống, cưỡng ép rút bàn chân của mình lại. Khi cô đang âm thầm nghiến răng thì dì nhỏ bất ngờ buông một câu: "Thế nên, chị định bảo Cá nhỏ theo dì về thị trấn dưỡng thai!"

Động tác tay của Tần Tư Niên khựng lại.

Tang Hiểu Du cũng ngẩn ra: "Dạ?"

"Dạ cái gì mà dạ? Sao con giống hệt San San vậy, cứ giật lên đùng đùng!" Thấy vậy, dì nhỏ nhíu mày nạt: "Đừng quên bây giờ con sắp làm mẹ rồi, dạy dỗ con cái là việc rất quan trọng!"

Tang Hiểu Du có phần ngơ ngác, cô nuốt nước bọt: "Dì nhỏ, chuyện về thị trấn dưỡng thai con nghĩ là không cần thiết đâu ạ... Con còn phải đi làm mà!"

"Còn đi làm gì nữa, so với công việc con cái vẫn quan trọng hơn! Vả lại, không vội một tháng. Con nói với lãnh đạo của con một tiếng, xin nghỉ phép, không được thì dì tới nói!" Dì nhỏ có vẻ không vui cho lắm.

Bà không quên sáng hôm qua khi hai mẹ con bà tới đây, con gái Tưởng San San còn nhặt được áσ ɭóŧ rơi dưới đất. Giống như bà nói lúc trước, bà là người từng trải, thế nên dĩ nhiên có thể đoán được trước khi hai người họ tới đã có chuyện gì xảy ra trong nhà và bị ngắt ngang, cộng thêm tối qua...

...

Hai đứa tình cảm mặn nồng, với tư cách là trưởng bối, dì nhỏ dĩ nhiên rất vui, chỉ có điều bây giờ là thời kỳ đặc biệt, bà sợ chúng nó không kiểm soát được mình. Để đảm bảo an toàn, dì nhỏ mới nghĩ ra quyết định này!

Ngừng một chút, dì nhỏ lại tiếp tục khuyên nhủ chân thành: "Dì làm vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho hai đứa thôi, quyết định như vậy nhé! Lát nữa dì ra ngoài có chút việc, Cá nhỏ, con ở nhà thu dọn đồ đạc, chập tối chúng ta cùng về!"

"..." Tang Hiểu Du ngớ người.

Đợi dì nhỏ thu dọn bát đĩa đi vào bếp, cô sốt ruột đi loanh quanh, kéo Tần Tư Niên ra trước cửa sổ, trừng mắt oán trách: "Cầm thú, sao ban nãy anh không nói gì!"

Ban nãy trên bàn ăn, đối diện với những lời tâm tình của dì, anh luôn bày ra vẻ mặt ngoan ngoãn nghe lời. Khi dì đề nghị đưa cô về thị trấn, anh cũng không hề phản đối một chút nào.

"Anh phải nói gì?" Tần Tư Niên uể oải hỏi.

Tang Hiểu Du cắn môi: "Dì nhỏ nói muốn đưa em về thị trấn dưỡng thai..."

Không phải cô không muốn về, mà cô cảm thấy hơi nghiêm trọng hóa vấn đề quá. Cộng thêm việc cô mới quay lại làm được vài hôm, tổng biên tập đã nhiều lần dọa nạt cô rồi, làm sao cô dám mở miệng xin nghỉ phép nữa, nghỉ thai sản cũng phải đợi đến tháng thứ bảy, thứ tám...

Tần Tư Niên đánh mắt nhìn về phía cô, chậm rãi nói: "Trưởng bối đã đưa ra quyết định, sao anh dám cãi lời!"

"..." Tang Hiểu Du á khẩu.

Chập tối, chiếc ô tô đen chạy tới ga tàu như lịch trình.

Cũng may hôm nay là ngày nghỉ, bằng không cô chẳng biết phải mở lời với biên tập thế nào. Tang Hiểu Du mệt mỏi dựa vào ghế lái phụ, âu sầu nhìn khoảng cách mỗi lúc một gần ga tàu.

Khi họ đi là giờ cao điểm, thường rất tắc đường, cô thầm tính nhẩm, nếu như tắc đường đủ lâu, có thể sẽ lỡ được tàu...

So với khuôn mặt như mưa mù của cô, Tần Tư Niên ở bên vẫn rất điềm nhiên, thậm chí có phần thoải mái.

Ban ngày sau khi kết thúc buổi khám bệnh, anh bèn về nhà đón họ ra ga. Sau khi anh cho xe đi vào bãi đậu, cả nhóm người lần lượt bước xuống.

Tần Tư Niên cầm hành lý cho dì nhỏ, sau đó đi tới bên cạnh cô: "Bà Tần, để anh cầm hộ em!"

Tang Hiểu Du chỉ đeo một chiếc ba lô, bên trong đựng một số đồ để cô thay giặt. Nói theo lời của Tần Tư Niên thì cô không cần mang theo quá nhiều đồ, khi nào về thăm anh sẽ mang thêm.

Cô liếc nhìn anh thật nhanh, bực dọc đẩy ba lô qua.

Họ đi thang máy lên sảnh đợi ở tầng một, tiếng loa phát thanh và tiếng người rất hỗn tạp, dì nhỏ bất giác thở phào nhẹ nhõm: "Cũng may là vẫn kịp, qua lấy vé thôi nhỉ?"

"Dì nhỏ, để con đi cho!" Tần Tư Niên chủ động.

Dì nhỏ cười hài lòng rồi gật đầu, lấy chứng minh thư trong túi ra đưa cho anh, sau đó nhìn sang Tang Hiểu Du.

Thấy vậy, Tang Hiểu Du đành mở ba lô ra. Việc đến nước này, cô đã từ bỏ việc cố gắng. Cô kéo ngăn lót bên trong ra, khi định tìm chứng minh thư thì nét mặt chợt thảng thốt.

"Ấy, chứng minh thư của em đâu nhỉ?"

Tang Hiểu Du tự lẩm bẩm, vừa rồi cô kiếm một lượt nhưng không thấy chứng minh thư đâu, thật là kỳ lạ. Cô còn nhớ lúc thu dọn đồ đạc, rõ ràng cô đã bỏ vào ngăn lót, sao giờ lại không thấy nữa?

Tưởng San San đứng bên bất giác sốt sắng nói: "Chị, không có chứng minh thư làm sao lấy được vé lên tàu? Còn hơn mười phút nữa là đến giờ vào trong rồi!"

Tần Tư Niên nhíu mày nhìn đồng hồ, cất giọng trầm ngâm: "Giờ này tắc đường, về lấy e là không kịp nữa!"

Tang Hiểu Du nheo mắt lại, nghi hoặc nhìn anh.

Lúc đó anh đòi cầm ba lô giúp mình...

Thế nhưng trên gương mặt Tần Tư Niên chỉ có sự thản nhiên. Anh nhìn lại cô, ánh mắt cũng rất đường hoàng, nghiêm túc...

"Ừm." Tần Tư Niên nhếch môi.

Đôi mắt hoa đào của anh liếc xéo về phía cô qua không trung, anh cất giọng uể oải: "Nếu em không yên tâm thì có thể đi cùng anh."

"Ai không yên tâm chứ!" Tang Hiểu Du buột miệng phủ nhận, giống như bị giẫm phải đuôi vậy.

Tần Tư Niên nhướng mày, cầm chìa khóa xe và di động sải bước đi ra phía cửa ra vào, vừa cúi người xuống đi giày, anh vừa không quên hỏi cô: "Cá vàng, em chắc chắn không đi cùng anh chứ?"

"Em chắc chắn!" Tang Hiểu Du kiêu hãnh vênh mặt lên.

Chỉ có điều tuy là như vậy nhưng cô vẫn không kiềm chế được lòng mình, âm thầm liếc theo.

Ở ngoài cửa, Tần Tư Niên đã đứng thẳng người dậy, tay chạm lên nắm đấm cửa, chậm rãi buông một câu: "Vậy anh đi đây!"

Vào khoảnh khắc anh vặn mở khóa cửa, bóng dáng cao lớn sắp sửa biến mất, Tang Hiểu Du hèn mọn đứng lên: "... Đợi chút!"

Dưới ánh nắng ấm áp, chiếc ô tô màu đen dừng trước cửa một nhà hàng đồ Quảng Tây.

Khi tháo dây an toàn bước xuống xe, Tang Hiểu Du vẫn cảm nhận được ánh mắt trêu chọc của Tần Tư Niên phóng tới. Cô hơi xấu hổ cắn môi lại, bị anh đan tay anh vào tay mình, đưa lên bờ môi mỏng, hôn nhẹ.

Cảnh này bị người bảo vệ ngoài cửa nhìn thấy, gò má cô đỏ ửng lên vì xấu hổ, suốt cả quá trình chỉ cụp mắt xuống theo anh đi vào trong nhà hàng.

Giống như lần trước, Tống Giai Nhân đã đến từ sớm, đang khoanh hai tay ngồi trước bàn, trước mặt là một cốc trà sữa trân châu, đẹp tới mức gương mặt với ngũ quan vượt trội thu hút không ít ánh nhìn, nhưng cô ấy vẫn hoàn toàn không hay biết, đôi mắt chỉ thất thần nhìn xuống cốc trà sữa, không có tiêu cự.

Đợi tiếng bước chân tới gần, Tống Giai Nhân mới ngẩng đầu lên mỉm cười: "Hai người tới rồi à!"

Sau khi lần lượt cúi đầu chào, Tang Hiểu Du và Tần Tư Niên ngồi cạnh nhau phía đối diện.