Khi Cá Nhỏ Gặp Cầm Thú

Chương 103

Tang Hiểu Du hiểu rõ, bây giờ Trì Đông đã biết chừng mực hơn, nếu không có việc gì chắc chắn không tới đây, thế nên cô quay đầu nhìn về phía em họ: "San San, em lên nhà trước đi!"

Vẫn giống như lần trước, cô em họ tới ở nhà đi lên với vẻ rất không tình nguyện, vừa đi còn vừa ngoái lại nhìn.

Hai người họ không ngồi vào trong xe mà đứng ở ngay đầu xe. Tang Hiểu Du chủ động hỏi: "Trì Đông, muộn vậy rồi, anh có việc gì sao?"

Nghe thấy vậy, Trì Đông ngừng một chút mới nói: "Cá nhỏ, anh tới định tạm biệt em!"

"Tạm biệt ư?" Tang Hiểu Du hơi bất ngờ.

"Đúng vậy!" Trì Đông gật đầu, từ từ rồi mới tiếp tục nói: "Anh định rời khỏi Băng Thành, muốn di dân qua Úc! Em cũng biết đây, lúc trước anh nửa ép buộc nửa bị dụ dỗ mà kết hôn cùng Từ Vũ Nhu, mấy năm qua thật ra cũng đều dựa vào bố vợ cũ mới đi tới được thành quả hôm nay! Tuy rằng bây giờ anh đã thoát khỏi họ, tự do trở lại nhưng chung quy vẫn thường xuyên bị người ta nhắc lại chuyện cũ, thế nên anh muốn đổi một nơi khác, bắt đầu lại từ đầu!"

"Khu đất đang xây dựng ở phía Bắc bờ sông anh đã chuyển giao cho người khác phụ trách, cổ phần trong tay cũng đã bán hết đi rồi, bố mẹ cũng đi theo anh luôn. Tối nay đến chỉ đơn thuần nói lời tạm biệt với em! Có thể lần này đi sẽ thật sự không còn gặp lại nhau được nữa!"

Tang Hiểu Du không ngờ anh ấy lại có quyết định này, nhưng sau khi ngỡ ngàng qua đi cô cũng cảm thấy đây là một quyết định hợp lý. Cô mỉm cười, gật đầu nói: "Ừm, vậy thì giống như anh nói, chúc anh có một khởi đầu mới!"

"Cá nhỏ, anh cũng hy vọng em được như vậy!" Ánh mắt Trì Đông rất kiên định.

"Em..." Tang Hiểu Du há hốc miệng.

Trì Đông ngắt lời cô, bất ngờ nói một câu: "Thật ra chuyện giữa em và anh Tần anh đã biết cả rồi!"

"..." Hơi thở của Tang Hiểu Du như ngừng lại.

Thấy sắc mặt cô có vẻ nghi hoặc, Trì Đông giải thích: "Buổi tối nghe tin chạy vội tới bệnh viện, đưa em và San San trở về, những lời con bé nói với em trong ô tô anh đã vô tình nghe được!"

Thấy vậy, Tang Hiểu Du cười khổ, lắc đầu nói: "Xem ra hai chúng ta lại có chút đồng bệnh tương liên, bốn năm sau bỗng dưng đều trở thành người đánh mất hôn nhân!"

"Cá nhỏ, anh biết vào lúc này còn nói những câu như vậy là hoàn toàn không thích hợp, nhưng anh không nhịn được, muốn xác nhận lại lần cuối cùng..." Nói tới đây, Trì Đông hơi ngừng lại, dưới ánh đèn đường, ánh mắt sáng quắc như ngọn đuốc: "Năm xưa chuyện của anh và Vũ Nhu bị em phát hiện. Sau đó anh có bay về nước tìm em, nói muốn em đợi anh bốn năm! Tuy rằng bây giờ nghĩ lại anh vẫn cảm thấy mình rất ghê tởm, nhưng nếu như bây giờ em vẫn chấp nhận thì anh..."

Những lời sau đó, anh ấy không dám nói tiếp nữa.

Tang Hiểu Du không trả lời, chỉ nhìn anh ấy bằng một ánh mắt rất bình thản.

Trong biểu cảm của Trì Đông có chút ân hận, trong lòng thậm chí còn cảm thấy mình làm vậy là khinh thường cô, dù sao thì bốn năm trước anh ấy đã nhìn rõ được vấn đề rằng bản thân đã mất đi tư cách để yêu cô, cũng không còn xứng đáng có được cô. Anh ấy cảm thấy rất có lỗi với câu mà mình vừa nói ra: "Anh xin lỗi!"

Tang Hiểu Du nhẹ nhàng lắc đầu.

Khóe miệng Trì Đông hiện ra một nụ cười ấm lòng, anh ấy nói: "Muộn lắm rồi, em lên nghỉ ngơi sớm đi. Tạm biệt em rồi, anh cũng không còn gì nuối tiếc nữa!"

"Được, tạm biệt anh!" Tang Hiểu Du giơ tay lên vẫy.

Lúc này sau khi mỉm cười cúi đầu chào, cô quay người đi vào trong tòa nhà. Vừa cất bước đi chưa được bao xa, thì đằng sau vọng tới tiếng của Trì Đông.

"Cá nhỏ, có phải em... đã yêu anh ta rồi không?"

Cả người Tang Hiểu Du cứng đờ lại, bước chân khựng lại trên bậc thềm.

Trái tim cô như bị dấy lên một cơn nhốn nháo, hoảng loạn. Có cơn gió bụi bay qua, hai bàn tay buông thõng cuộn vào, nắm chặt lại. Cuối cùng cô vẫn không trả lời, cúi đầu đi nhanh vào trong tòa nhà.

Nhìn theo hướng bóng cô biến mất, khóe miệng Trì Đông nhếch lên một nụ cười hơi đắng chát nhưng lại đầy thấu hiểu.

Hình như vào bốn năm trước, anh ấy cũng hỏi một câu tương tự. Khi ấy cô cũng không trả lời giống như vừa rồi, nhưng ngày này của bốn năm sau, anh ấy lại đọc ra được một câu trả lời đầy chắc chắn.

Trì Đông ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng, rồi ngồi vào ô tô dứt khoát rời đi.

...

Chớp mắt đã tới Chủ Nhật, Tang Hiểu Du theo lời hẹn trước đó, buổi tối bắt xe tới một nhà hàng Tây.

Sau khi xuống khỏi taxi, cô bèn cầm thông tin bàn lên tay, hỏi phục vụ để được lên tầng hai, nhìn thấy Hách Yến đã đứng dậy, vẫy tay với mình.

Khi đi tới trước bàn ăn, biểu cảm của Tang Hiểu Du có phần khôi hài. Cô nghiêng đầu len lén hạ thấp giọng xuống hỏi: "Yến Tử, chuyện gì đây, người nào vậy?"

"Người đeo kính ngồi bên trái!" Hách Yến cũng hạ thấp giọng xuống trả lời.

Vị trí rất đẹp, ngay bên cạnh cửa sổ, trên chiếc bàn ăn dài vuông vắn có trải một tấm vải trắng. Khi Tang Hiểu Du vừa đi tới, cô đã nhìn thấy ngồi trước mặt Hách Yến không chỉ có một người đàn ông, cô còn nghĩ mình hoa mắt nữa!

Cô nuốt nước bọt, âm thầm chỉ tay sang bên cạnh: "Vậy người còn lại là sao?"

Biểu cảm trên gương mặt Hách Yến bỗng dưng trở nên không tự nhiên, cô ấy lấy tay che miệng, ngượng ngập giải thích: "Khụ... Ban nãy anh ấy nói với mình, vì nghe nói cậu đã ly hôn, sợ cậu làm bóng đèn quá cô đơn nên gọi thêm một người anh họ cũng ly dị của mình tới, tiện thể cũng cho cậu xem mặt luôn..."

Tang Hiểu Du bỗng dưng rối loạn.

Nếu không phải vì đã hứa sẽ đi xem xét giúp Hách Yến, cô sẽ phát điên lên mất!

Cô dịch chuyển ánh mắt từ đối tượng mà Hách Yến quyết định qua lại sang người được gọi là anh họ ngồi kế bên. Trông cũng nho nhã, lịch sự, nhưng có lẽ không còn ít tuổi, đoán chừng ít nhất cũng phải trên ba mươi lăm tuổi.

Nhớ lại hai chữ "ly dị" vừa mới được, Tang Hiểu Du bỗng dưng oán thán.

Bây giờ cô không còn "thị trường" đến mức này sao!

Hách Yến cảm thấy rất khó xử, thẳng thắn xin lỗi cô: "Cá nhỏ, xin lỗi nhé! Trước khi tới mình cũng hoàn toàn không biết gì hết, ai lại ngờ được anh ấy "tốt bụng" như vậy chứ. Chỉ một bữa cơm thôi, lát nữa cậu nói có việc riêng là được, mặc kệ người anh họ kia!"

"Ừm..." Tang Hiểu Du âm thầm gật đầu.

Sau đó, cô cố gắng hết sức có thể để biến mình thành người vô hình, chỉ mải mê ăn uống. Nhưng gần đây không hiểu bị làm sao, dạ dày của cô cứ không thoải mái, thường xuyên không muốn ăn uống gì.

Dùng bữa được nửa chừng, Hách Yến âm thầm hỏi cô cảm thấy đối phương thế nào. Qua sự quan sát nghiêm túc của Tang Hiểu Du khi ngồi bên cạnh, cô đưa ra một đánh giá khách quan: "Mẫu đàn ông thích hợp với việc làm kinh tế, cũng thật thà và đôn hậu, có thể coi là một lựa chọn không tệ để lấy làm chồng!"

Khi ngước mắt lên, người anh họ đã ly dị ở đối diện lại đang mỉm cười với cô.

Tang Hiểu Du rùng mình, vội vàng quay mặt nhìn đi chỗ khác. Ở cửa nhà hàng, có người phục vụ đang dẫn khách mới đi vào trong.

Người ấy mặc bộ đồ màu xám tro, càng tôn lên thân hình rắn chắc như tam giác ngược, ngũ quan góc cạnh điển trai, đặc biệt là đôi mắt hoa đào cực kỳ gây chú ý cho người đối diện. Cô bất giác há hốc miệng: "Yến Tử, hình như mình nhìn thấy Cầm thú rồi!"

"Bác sỹ Tần ư?" Hách Yến nghe thấy vậy có phần kinh ngạc.

Tang Hiểu Du gật đầu, sau đó liếʍ liếʍ môi: "Ừm, và còn có cả... anh hai nữa!"

Hách Yến chợt cứng đờ cả người lại.

Ngoài Tần Tư Niên đi phía trước đút hai tay vào túi quần ra, phía sau còn có một người đàn ông mặc vest đi theo, đó không phải anh hai Tần Hoài Niên thì còn ai vào đây? Khác với người đàn ông chân thành đeo đôi kính gọng gỗ trước mặt, Tần Hoài Niên đeo một chiếc kính viền vàng, từng cử chỉ đều toát lên khí chất của giám đốc một doanh nghiệp lớn, tuy rằng trông có vẻ rất lịch thiệp, tao nhã, nhưng đôi mắt hẹp dài đằng sau chiếc kính lại toát ra những tia sáng lạnh nhạt, đường nét khuôn cằm cũng cực kỳ sắc lẹm, từng bước đi đều thể hiện sự chín chắn và vững vàng cần có của một người làm kinh doanh.

Cô vừa dứt lời chưa được bao lâu, thì hai cái bóng trước sau đều cao lớn như nhau ấy đã đi tới trước bàn. Hai anh em họ đều sở hữu một ngoại hình nổi trội hơn người, thu hút không ít ánh mắt trong quán ăn.

Tần Tư Niên lười biếng đứng bên cạnh, gương mặt bày ra biểu cảm hóng kịch hay một cách lộ liễu.

Thấy vậy, Tang Hiểu Du vô thức cảm thấy toát mồ hôi hột thay cho bạn tốt.

Một giây sau, sau khi bước chân Tần Hoài Niên dừng lại phía sau Hách Yến, bàn tay đeo chiếc đồng hồ hiệu thẳng thừng nắm lấy cổ tay đang được cô ấy áp sát đầu gối.

Hách Yến hoảng loạn vô cùng: "Anh làm gì vậy!"

"Đi theo anh!" Tần Hoài Niên cười lạnh một tiếng.

"Vì sao tôi phải đi theo anh!" Hách Yến ngồi im, bàn tay còn lại giữ rịt lấy mép bàn, cố gắng dùng chút sức lực yếu ớt của mình đối chọi lại anh ấy.

Người đàn ông đeo kính ngồi đối diện đã không thể ngồi yên được nữa. Ánh mắt anh ta nhìn qua nhìn lại hai người họ, tìm được cơ hội, căng thẳng hỏi: "Tiểu Yến, anh đây là... bạn của em à?"

"Em không quen!" Hách Yến ngang bướng lắc đầu, vẫn đang cố gắng rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay lớn của Tần Hoài Niên.

Nghe thất vậy, người đàn ông đeo kính lập tứng đứng bật dậy khỏi ghế, nhíu mày tiến lên: "Thật xin lỗi, anh là ai vậy? Có thể bỏ tay ra khỏi người bạn gái tôi được không?"

"Nếu tôi không bỏ thì sao?" Tần Hoài Niên lạnh nhạt hỏi.

Người đàn ông đeo kính khá hiền lành, có vẻ như rất ít đυ.ng chạm với người khác. Bị Tần Hoài Niên kɧıêυ ҡɧí©ɧ như vậy, anh ta bỗng kích động đỏ bừng mặt: "Đây là chốn đông người, không phải là nơi để anh tùy tiện giở trò lưu manh. Nếu anh còn tiếp tục như vậy, tôi sẽ gọi bảo vệ tới! Tôi cũng sẽ không khách khí với anh đâu!"

Nhưng Tần Hoài Niên lại bật cười, đưa tay đẩy gọng kính lên, nửa đùa nửa thật nói: "Thế này mà đã gọi là lưu manh? Những chuyện chúng tôi làm trên giường còn lưu manh hơn thế này nhiều!"

"Tần Hoài Niên, anh đừng có quá đáng!" Hách Yến đứng bật dậy khỏi ghế.

Tang Hiểu Du và Hách Yến làm đồng nghiệp đã nhiều năm, hai người họ còn là bạn bè thân thiết. Ở trong mắt cô, Hách Yến là mẫu phụ nữ rất dịu dàng, lúc nào cũng mỉm cười thân thiện với các đồng nghiệp trong đài. Con người hiền lành như một bông hoa cúc. Nhưng đây đã là lần thứ hai cô nhìn thấy Hách Yến giận dữ như vậy, mặt mũi đỏ bừng, thậm chí là cả người run lên, hơn nữa còn đều vì Tần Hoài Niên.

Đôi mắt hẹp dài sau kính mắt của Tần Hoài Niên nheo lại, anh ấy cười khẩy nói: "Anh còn có thể quá đáng hơn. Nếu em không đi theo anh, tiếp tục ở lại với gã đàn ông khác, em có tin anh sẽ ngồi phân tích từng chi tiết khi chúng ta lên giường không? Ví dụ như em thích anh ở phía sau..."

"Đủ rồi!" Hách Yến ngắt ngang, giận tím người, trừng trừng nhìn anh ấy. So với việc nói là bị đả kích, chi bằng nói đây là sự bộc phát khi đã câm nín tới cực điểm: "Tần Hoài Niên, rốt cuộc anh muốn thế nào? Anh sắp kết hôn rồi, vì sao vẫn còn muốn chạy tới dây dưa với tôi?"

Ánh mắt Tần Hoài Niên chợt tối đi, sau vài giây im lặng, anh ấy cất giọng u ám: "Vì em, anh đã hủy bỏ cả một đám cưới, thế nên em phải chịu trách nhiệm!"

"..."

Không chỉ Hách Yến đứng sững ra đó, Tang Hiểu Du thậm chí còn sửng sốt bụm miệng.

Cha mẹ ơi, tin tức động trời!

Xưa nay Tần Hoài Niên luôn là mẫu người thuộc phái hành động, có thể động thủ là không buồn động khẩu. Nhân lúc Hách Yến còn mải bất ngờ, anh ấy đã cúi người, thẳng thừng vác cô ấy lên vai, rồi đôi giày da lập tức đổi hướng, sải bước đi thẳng ra ngoài nhà hàng.

Khi Tang Hiểu Du tỉnh lại thì họ đã đi xa rồi.

Người đàn ông đối diện cũng sửng sốt đến ngẩn ra, sực tỉnh lại đuổi theo ra ngoài. Cô cũng vội vàng đứng lên, cầm túi xách tính đuổi theo.

Bên ngoài là dòng xe cộ qua lại nườm nượp, đâu còn thấy bóng dáng của họ nữa. Tang Hiểu Du ngó trái ngó phải một lúc, thất thanh hỏi: "Ấy, chạy đi đâu mất rồi?"

"Anh hai anh đã lái cả xe cả người đi rồi!"

Tang Hiểu Du quay đầu lại, liền nhìn thấy Tần Tư Niên đã bám theo đi tới trước mặt mình.

Nuốt nước bọt, cô hỏi lại với vẻ không mấy chắc chắn: "Cầm thú, anh hai thật sự hủy bỏ hôn lễ rồi ư?"

"Ừm." Tần Tư Niên mỉm cười.

Nghe được đáp án này, trong lòng Tang Hiểu Du bỗng có chút kích động nhỏ.

Dường như ở trong tiềm thức của cô, cô luôn có cảm giác Hách Yến và Tần Hoài Niên cuối cùng rồi cũng sẽ đến với nhau, dù sao thì giữa họ còn có Đường Đường, không thể cắt đứt hoàn toàn được.

Quay đầu lại nhìn người đàn ông xem mặt đứng bên đường, mặt biểu lộ vẻ đả kích, cô lắc đầu, thở dài.

Chẹp, thật là đáng thương!

Tuy rằng trước đó cô từng đánh giá khách quan, đối phương là một đối phương không tệ để kết hôn nhưng không có so sánh sẽ không có đau thương. So với một Tần Hoài Niên khắp người toát ra khí chất tổng tài, anh chàng đeo kính ở đây đúng là không có chút khả năng cạnh tranh nào!

Trong lúc thở dài, khóe mắt Tang Hiểu Du liếc thấy người anh họ của anh ta cũng đã đi theo ra ngoài.

Sau khi nói mấy câu với người đàn ông xem mặt, người anh họ bỗng chuyển mục tiêu về phía cô. Cô chợt rùng mình, lúc này cổ tay bất ngờ bị một người nắm trọn.

Tang Hiểu Du cúi đầu xuống nhìn, nhíu mày hỏi: "Anh định làm gì?"

"Chỗ này không tiện bắt xe, anh đưa em về!" Nói xong, Tần Tư Niên đã kéo cô đi về phía chiếc ô tô màu đen.

Tang Hiểu Du vốn dĩ định từ chối nhưng sau khi nhìn thấy người anh họ có ý đi về phía mình, cô bỗng nuốt những lời muốn nói xuống, để mặc anh đẩy mình vào trong ghế lái phụ.

Buổi tối xe cộ khá thưa thớt, gần như không có chỗ tắc đường. Hơn hai mươi phút sau, chiếc ô tô đánh lái đi vào trong khu chung cư bên bờ sông.

Dọc đường, để tránh phải giao tiếp, Tang Hiểu Du đã dựa thẳng đầu vào cửa sổ giả vờ ngủ. Cơ thể cô chợt ấm lên, có một chiếc áo khoác rộng lớn được đắp xuống, phả vào mũi toàn là mùi hương đàn ông quen thuộc, cô đành phải cố nín thở, không để mình bị ảnh hưởng.

Cho đến khi nghe thấy tiếng chào của bảo vệ Tiểu Ngô, cô mới vờ vịt mở mắt ra, làm bộ vừa tỉnh giấc.

Xe đang giảm tốc, Tần Tư Niên đánh mắt liếc nhìn cô, giống như một lời giải thích: "Mấy hôm nay anh đi Thượng Hải công tác, vừa về chiều nay!"

"Ồ." Tang Hiểu Du khẽ đáp.

Phía trước là tòa nhà cô ở, chiếc xe vững vàng đỗ lại ngay trước sảnh.

"Em tới rồi! Cảm ơn anh đã đưa em về!"

Tang Hiểu Du cởi dây an toàn, cũng đồng thời đẩy áo khoác xuống, nói xong bèn có ý đẩy cửa ra, nhưng lại chợt nghe thấy một tiếng "cạch" khóa cửa xe lại. Cô cắn môi, quay đầu: "Cầm thú, anh có ý gì đây?"

Tần Tư Niên đang sát lại gần cô, chỉ dùng một tay đã dễ dàng khống chế được gương mặt muốn né về phía sau của cô. Anh hằn học nhìn cô chằm chằm: "Cá vàng, tối đó nếu không vì cuộc điện thoại của bệnh viện, rõ ràng là em đồng ý!"