Ngay lúc Thẩm Vân Chi và Trình Hoài sắp cọ ra lửa, bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa.
Căn hộ này là phần tài sản được chia cho bên nhà gái lúc bố mẹ của Thẩm Vân Chi ly hôn, sau khi mẹ cậu tái hôn, bà đã chuyển đến ở với chồng, vì vậy trước mắt Thẩm Vân Chi đang sống một mình.
Ban đầu, khi nghe được tiếng động, Thẩm Vân Chi còn chưa kịp phản ứng.
Chìa khóa căn hộ này chỉ có cậu và mẹ cậu giữ, người mở cửa là ai không cần nói cũng biết.
Chỉ là cậu không ngờ mẹ cậu lại đột ngột quay về.
Thẩm Vân Chi không kịp đẩy Trình Hoài ra, thậm chí vẫn còn đang duy trì tư thế ôm cổ hắn, mặt mũi đỏ hồng, nheo mắt ngẩng đầu lên nhìn.
Mẹ Thẩm vừa bước vào cửa đã thấy cảnh tượng như vậy.
Nhìn thấy người con trai mình đang ôm cổ chính là cậu thiếu niên trong bức ảnh nọ, mới đầu bà còn sững sờ, sau khi lấy lại tinh thần lập tức cao giọng hét ầm lên.
Thẩm Vân Chi cũng la lên theo: “Có cần kinh ngạc đến thế không? Ai không biết còn tưởng mẹ đang đi bắt gian đó?!”
“Con! Con đúng chọc mẹ tức chết mà… Thẩm Vân Chi! Có phải con bị điên rồi không? Mẹ còn tưởng là con giận dỗi cố tình lừa gạt mẹ! Kết quả… Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?! Con nói rõ ràng ra cho mẹ, không ngờ con còn dám dắt cậu ta về nhà, cho dù con có không hiểu chuyện đến đâu thì cũng không thể… Con không biết xấu hổ nhưng mẹ vẫn cần mặt mũi đó!”
Trình Hoài biết đây là mẹ của Thẩm Vân Chi, lúc trước hắn đã từng nhìn thấy bà ở trường vào hôm khai giảng.
Hắn cẩn thận đỡ Thẩm Vân Chi ngồi thẳng dậy, cau mày đang định lên tiếng, chợt nghe Thẩm Vân Chi tức giận cười: “Sao con lại không biết xấu hổ được? Sau khi thi đại học xong nói chuyện yêu đương thì có gì sai? Đồng tính luyến ái là không biết xấu hổ ư? Vậy thì con không cần mặt mũi này nữa…”
Mẹ Thẩm tức giận xông đến định đánh cậu, vừa giơ tay ra đã bị Trình Hoài chặn lại, giống như gà mẹ bảo vệ con, giọng điệu áy náy: “Dì, là tại cháu, cháu không nên thích cậu ấy! Nếu dì muốn đánh thì đánh cháu đi, đừng đánh cậu ấy!”
“Đệt!” Thẩm Vân Chi nghe mà tức điên, “Không phải là chúng ta đang quen nhau à? Sao lại biến thành do cậu đơn phương rồi? Cái gì mà đánh cậu đừng đánh tôi vậy hả?”
“Sẽ không sao đâu.”
“Vậy sau này cậu đi mà hôn không khí đi!”
Lỗ tai Trình Hoài lập tức đỏ lên, hắn muốn phản bác nhưng lại không biết nói gì, đành quay đầu trừng mắt nhìn Thẩm Vân Chi.
Về phía mẹ Thẩm, bà đã nhớ ra Trình Hoài là ai, bà nhớ trong trường của con trai đúng là có một cậu học sinh xuất sắc thường xuyên được giáo viên chủ nhiệm nhắc đến, cậu ta cũng có khuôn mặt giống y hệt như vậy, cực kỳ xuất chúng, muốn quên cũng khó.
Bởi vì bức ảnh kia chụp lúc hắn đang nhắm mắt ngủ, vả lại chỉ chụp góc nghiêng, nên bà không nhận ra đó là Trình Hoài, bây giờ đã biết người ấy là ai, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Chàng trai trước mặt vẫn cứ một mực che chở cho Thẩm Vân Chi, nhìn con trai mình giống như diễn kịch đến nghiện, liên tục lải nha lải nhải chất vấn cậu thiếu niên, bà hoàn toàn không thể chen miệng vào nói được một câu nào, quả thực đúng là một trò cười!
Cuối cùng, vẫn là nhờ mẹ Thẩm dùng sức vỗ mạnh lên bàn mới khiến cho Thẩm Vân Chi bình tĩnh lại, gọi cậu vào trong phòng, sau đó cam đoan với Trình Hoài đang giữ chặt mình rằng bản thân tuyệt đối sẽ không động thủ, đối phương mới không tiếp tục gây cản trở.
Hai mẹ con nói chuyện hết nửa giờ đồng hồ.
Thẩm Vân Chi cũng không biết nên nói gì, chỉ bắt đầu bằng một câu đơn giản: “Sao tự nhiên mẹ lại quay về đây, khó khăn lắm mới được nghỉ mấy ngày, mẹ đừng làm cho dượng không vui.”
Mẹ Thẩm liếc mắt xem thường: “Con bớt khiến cho người khác lo lắng là mọi người đã vui lắm rồi.”
Thẩm Vân Chi lập tức nổi giận: “Thế thì mẹ đừng có quay về, còn nữa, con không thích khiến người khác bớt lo! Con khiến người khác bớt lo thì mọi người vui, nhưng con không vui! Vậy thì bớt lo để làm gì?”
Trong giọng nói không giấu được nỗi uất ức.
Mẹ Thẩm đã suy nghĩ rất nhiều, cậu bé kia là một đứa trẻ ngoan như vậy, hiển nhiên là không có khả năng làm ra chuyện gì hoang đường với con trai bà được, hơn nữa hai đứa còn là bạn học, nghe nói cũng thi đậu Đại học A, tám phần là hợp mưu với nhau diễn trò để chọc tức bà. Nhớ lại mục đích mình về đây, lúc bấy giờ mới ho khan một tiếng, dịu dàng nói: “Được rồi được rồi, rốt cuộc là con đang tức giận chuyện gì? Có thể gợi ý cho mẹ chút manh mối được không, con cứ mãi không chịu nói thì làm sao mẹ biết được, vậy thì con không vui, mà mẹ cũng buồn phiền, có đúng không…”
Thẩm Vân Chi mím môi không nói tiếng nào.
Mẹ Thẩm thăm dò: “Gần đây con gặp phải chuyện gì không vui sao? Hay là bị cô bé nào đó từ chối? Nhưng dù sao thì con cũng đừng…”
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại Mễ Trùng Động.
Lại coi mình là đứa trẻ mới lên mười, Thẩm Vân Chi tức muốn dậm chân, nhưng Trình Hoài đang ở bên ngoài, cậu không muốn để lộ bản chất ngây thơ lại thích già mồm cãi láo của mình sớm đến vậy, chỉ có thể cắn răng ngậm miệng cam chịu.
Mẹ Thẩm cũng bắt đầu sinh hờn dỗi, hai mẹ con nhìn nhau chằm chằm như hai con gà chọi, cuối cùng mẹ Thẩm bại trận, quay đầu đi, đột nhiên bật khóc.
Thẩm Vân Chi: “…”
Cậu nhìn mẹ mình đột nhiên bật khóc thút tha thút thít, cả người ngồi không yên, một lúc sau mới nói: “Con còn chưa khóc, mẹ khóc cái gì…”
Mẹ Thẩm không trả lời, tiếp tục khóc.
Lúc này, di động phát thông báo, là Trình Hoài gửi tin nhắn đến.
Đối phương vẫn luôn chú ý động tĩnh ở bên trong, hỏi cậu có cần hắn tiến vào hay không.
Thẩm Vân Chi nhắn lại là không cần, để điện thoại xuống, nhìn mẹ Thẩm vẫn đang ngồi khóc hu hu, không biết nên làm thế nào, bỗng nhiên thấy chán nản nói: “Thôi quên đi, không có chuyện gì đâu, mẹ cứ coi như mấy ngày nay con bị hâm là được rồi! Không phải chỉ là con cái phản nghịch thôi sao? Sau này sẽ không chọc mẹ giận nữa, mẹ đừng khóc.”
Mẹ Thẩm lắc đầu, vẫn nghẹn ngào không nói lời nào.
Thẩm Vân Chi lại bắt đầu buồn bực, đứng dậy.
Máy điều hòa trong phòng phát ra tiếng ồn nhẹ, tia nắng bên ngoài rọi qua ô cửa sổ, chiếu sáng khung ảnh đặt trên bàn, khiến nó giống như đang phát sáng, Thẩm Vân Chi nhíu mày nhìn sang, nhưng cậu không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của các thành viên trong gia đình trên bức ảnh.
Cậu nhắm mắt lại, đảo mắt nhìn về phía mẹ mình, bỗng nhớ lại khi còn nhỏ, khi ấy cha mẹ vẫn chưa cãi nhau nhiều, cuối tuần nào cả nhà ba người cũng dắt nhau ra ngoài chơi.
Cho đến một hôm, khi gia đình bọn họ đến công viên giải trí chơi, ba cầm kem không cẩn thận làm dơ váy của mẹ, đây là lần đầu tiên hai người họ cãi nhau trước mặt Thẩm Vân Chi.
“Anh cũng đâu có cố ý, không phải chỉ là một chiếc váy thôi sao? Mang về nhà giặt là được rồi…”
“Chỉ là một chiếc váy thôi?! Anh quên mất đây chính là quà kỷ niệm mà tháng trước anh mua tặng em à, hôm nay là lần đầu tiên em mặc nó, buổi chiều còn định đi ăn với mấy chị em của em nữa! Anh nói bây giờ em đi kiểu gì đây?!”
“Gần đây có một cửa hàng, lát nữa mua đại một cái váy để thay không phải là được rồi sao? Anh đã nói với em từ lâu rồi, đám chị em đó của em ngày thường thích đua đòi, không có chuyện gì thì bớt gặp họ đi…”
Đó là lần đầu tiên Thẩm Vân Chi thấy mẹ khóc dữ như vậy, trừng mắt nhìn chồng, giống như có điều gì muốn nói, cuối cùng những lời nói ra đều giống như lưỡi dao tổn thương đối phương, hai người cãi nhau đến đỏ mặt tía tai.
Kể từ ngày đó, họ luôn cãi vã không ngừng, cho đến khi cả hai chán ghét lẫn nhau, và cuối cùng là ly hôn.
Thẩm Vân Chi đã nhận ra từ lâu, mẹ của cậu là một người mẹ, nhưng ấp ủ bên trong cũng là một thiếu nữ ngập tràn mong đợi với tình yêu, có đôi khi lại giống như một cô bé mới lớn. Hiện tại bà đang chìm đắm trong tình yêu mới của mình, bà cảm thấy tất cả mọi thứ đều viên mãn, có con trai thấu hiểu bà, có chồng yêu thương bà, thậm chí bọn họ còn không có kế hoạch sinh thêm đứa nữa, định đối xử với Thẩm Vân Chi như đứa con chung của cả hai.
Nhưng đến hôm nay, đứa trẻ mà bà luôn cho là ngoan ngoãn và hiểu chuyện bỗng nhiên thay đổi.
Bà không biết mình đã làm gì sai.
Thẩm Vân Chi mệt mỏi nói: “Mẹ, mẹ có nhớ mẹ đã nói gì với con trước khi tái hôn không?”
“…”
“Mẹ nói rằng, mẹ là một người phụ nữ độc lập, mẹ muốn theo đuổi hạnh phúc của chính mình.”
“…”
“Mẹ nói đúng, nhưng đôi khi tình yêu và tình thân cũng có thể độc lập với nhau. Lúc mẹ và ba ly hôn, con đã từng nói, cho dù ba mẹ không còn yêu nhau nữa, thì hai người vẫn là ba và mẹ của con, điều này mãi mãi không thay đổi. Mặc dù dượng có đối xử với con tốt đến đâu, nhưng con cũng không thể coi dượng là ba của mình được. Đối với con mà nói, ‘ba’ không đơn giản chỉ là một cách xưng hô, cũng giống như ‘mẹ’, cả hai đều là những người thân quan trọng nhất trên đời, không ai có thể thay thế. Mẹ muốn khiến cho gia đình của mình trở nên viên mãn, nhưng mẹ không thể áp đặt suy nghĩ của mẹ lên người con, lúc trước con không phản đối hai người ly hôn, càng không ép mẹ phải tiếp tục yêu ba, không phải sao?”
“…”
Sau khi nghe cậu nói những điều này, nước mắt của người phụ nữ ngừng rơi, bà kinh ngạc nhìn cậu.
Thẩm Vân Chi không muốn nhìn thấy mẹ lại khóc, cậu đứng dậy chuẩn bị rời đi, mở ra ra lại phát hiện Trình Hoài đang đứng ngoài cửa, vô thức nhíu mày, nắm tay kéo hắn ra ngoài.
Trong thang máy, Trình Hoài giải thích: “Tôi không hề có ý định nghe lén, thấy cậu mãi vẫn chưa ra ngoài, tôi đang định xông vào…”
“Nghe thì có sao.” Thẩm Vân Chi liếc mắt nhìn hắn một cái, “Bạn trai tìm hiểu về hoàn cảnh gia đình của đối phương là chuyện rất bình thường…”
Cả người hắn sững lại trong giây lát, đột nhiên đưa tay nắm chặt lấy tay cậu.
Thẩm Vân Chi kéo Trình Hoài ra khỏi khu chung cư, leo lên một phương tiện giao thông công cộng.
Trên xe không có một ai.
Trình Hoài nhìn cậu: “Muốn đi đâu?”
Thẩm Vân Chi hừ một tiếng: “Đâu cũng được, qua mười trạm rồi xuống.”
Qua hai trạm, trên xe vẫn không có một bóng người.
Hai người ngồi ở hàng ghế sau, Thẩm Vân Chi nhắm mắt lại, có vẻ hơi buồn ngủ.
Trình Hoài vẫn nắm chặt tay cậu, thấy đã lâu mà cậu chưa mở mắt, không nhịn được lặng lẽ cúi người xuống, hôn một cái lên gò má của cậu.
Thẩm Vân Chi lập tức trợn mắt: “Cậu hôn trộm tôi?!”
Trình Hoài liền căng thẳng nhìn sang hướng khác.
Thẩm Vân Chi kéo mặt hắn quay về phía này: “Cậu không có gì muốn hỏi tôi về chuyện ban nãy sao?”
Đối phương ngạc nhiên nhìn cậu, cuối cùng mới cất giọng khàn khàn nói: “Cậu… Đừng chia tay với tôi.”
“Hả?” Thẩm Vân Chi bối rối không hiểu hắn vừa nói gì, bọn họ vừa mới yêu đương, tại sao lại phải chia tay?
“Tôi nhất định sẽ cố gắng thuyết phục dì, cố gắng hết sức có thể…” Hắn ôm Thẩm Vân Chi thật chặt, giọng nói run run, dường như sợ đối phương đẩy mình ra xa.
“À? Cậu đang nói chuyện này sao… Cậu suy nghĩ nhiều rồi, mẹ tôi tưởng chúng ta chỉ đang diễn kịch để lừa bà ấy thôi!” Thẩm Vân Chi mỉm cười vỗ nhẹ lên vai của Trình Hoài, “Bà ấy nghĩ mọi chuyện là giả, tại vì lúc trước tôi cũng làm ra một chuyện vô liêm sỉ để chọc giận mẹ của mình, cậu cứ yên tâm đi…”
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại Mễ Trùng Động.
Vốn trưởng rằng nói như vậy thì đối phương sẽ thả lỏng phần nào, nhưng sau khi đẩy Trình Hoài ra, cậu mới phát hiện biểu cảm của hắn có đôi chút thất vọng, mím môi nhìn chằm chằm vào cậu.
Thẩm Vân Chi cũng không quá để tâm, lấy điện thoại di động mở tấm ảnh ra, đưa cho hắn xem: “Đây là… bức ảnh được chụp vào hôm tôi rời khỏi Phượng Thành, buổi sáng hôm ấy tôi đã lén leo lên giường của cậu để chụp trộm, chính là để chọc tức mẹ của tôi. Ừm… Có phải là ngốc lắm không? Thật ra bình thường tôi không như vậy đâu…” Cậu sờ sờ mũi, điện thoại bỗng nhiên bị Trình Hoài cầm mất, đối phương nhìn chăm chú vào bức ảnh kia một hồi lâu.
Một lúc sau, Thẩm Vân Chi thấy hắn lặng lẽ không một tiếng động gửi bức ảnh đó cho bản thân, lập tức nắm lấy tay hắn cười: “Để làm gì vậy?”
Trình Hoài lúng túng nói: “Ảnh chụp chung.”
“Cái gì?”
Sau khi gửi ảnh đi, Trình Hoài trả lại điện thoại cho cậu, im lặng không nói gì.
Thẩm Vân Chi giơ điện thoại về hướng này, đưa sát vào mặt Trình Hoài trêu đùa nói: “Ồ… Nếu cậu muốn ảnh chụp chung thì bây giờ chụp cũng được đó nha! Trình Hoài, sao cậu lại thú vị thế cơ chứ? Còn lén gửi ảnh đi nữa, ai không biết còn tưởng đó là ảnh giường chiếu…”
Chưa kịp nói dứt lời, cậu đã bị ai đó khóa miệng lại.
Trình Hoài buồn bực cắn môi dưới của cậu, thấy cậu nhíu mày thì hơi thả lỏng ra, liếʍ nhẹ một cái như để trấn an, giơ tay lên che khuất mặt của hai người rồi mới hôn sâu.
Cho đến khi có người lên xe, cả hai mới lưu luyến tách ra.
Khi xuống xe, họ vẫn nắm chặt tay nhau, vừa đúng lúc gần đó có một công viên, họ bước vào và tản bộ dọc theo ven bờ sông.
Trình Hoài cụp mắt, nhìn vào miệng của cậu một hồi lâu, nhẹ giọng hỏi: “Đau không?”
Thẩm Vân Chi liếc hắn một cái: “Cậu không cắn thì sẽ không đau!”
Trình Hoài sững sờ, tưởng là cậu đang tức giận, khi hai người đi đến một rừng cây, hắn đột nhiên đè cả người cậu lên một thân cây.
Thẩm Vân Chi phản kháng: “Cậu đang làm cái gì…”
Trình Hoài cúi người, vuốt ve đôi môi của cậu rồi hôn nhẹ lên đó hai cái: “Rất xin lỗi, lần sau tôi sẽ cố gắng kiềm chế không cắn cậu nữa, là do môi của cậu mềm quá, tôi không nhịn được…”
Giọng nói của hắn trầm ấm, cực kỳ dễ nghe.
Mặt của Thẩm Vân Chi lập tức đỏ bừng như quả cà chua, không biết Trình Hoài học kỹ năng dùng dáng vẻ nghiêm túc nói để nói những lời không đứng đắn này ở đâu ra, cậu vừa mới hừ một tiếng, di động đột ngột reo lên, lấy ra nhìn, thì ra là mẹ gọi.
Cậu liếc nhìn Trình Hoài một cái, ấn nút nghe.
Dường như trạng thái của người phụ nữ ở đầu dây bên kia đã đỡ hơn một chút, có lẽ là không khóc nữa: “Vân Chi, mẹ về trước đây, những lời hôm nay con nói… Ừm, mẹ đã suy nghĩ rất nhiều… Là do mẹ sai, mẹ không biết con lại nhạy cảm đến vậy…”
“…”
“Xin lỗi con, mẹ thật ngốc, quá ngu ngốc, nhưng con cũng có chỗ sai, con không chịu nói gì hết, còn thích cứng đầu cứng cổ, mẹ cũng rất sốt ruột đó… Mẹ sẽ cố gắng tôn trọng suy nghĩ của con, nhưng con cũng phải chiếu cố người mẹ ngốc của con một tí, có được không? Có gì không vui, hay là chịu uất ức gì thì nhất định phải nói với mẹ, được không, cục cưng?”
Từ khi lên bảy tuổi, Thẩm Vân Chi đã không cho người nhà gọi cậu là cục cưng nữa, trước kia cậu không thích cái kiểu xưng hô này, bởi vì nghĩ rằng nếu để bạn học nghe được thì nhất định sẽ bị trêu ghẹo.
Bây giờ nghe lại, mắt bỗng dưng đỏ hoe.
Có chút tủi thân, nhưng cũng pha chút vui vẻ.
Giống như dạo trước, khi ba nói sẽ mua cho cậu món đồ chơi mà cậu yêu thích nếu cậu kiểm tra được 100 điểm, nhưng khi cậu cố gắng đạt được 100 điểm, thì người nhà lại quên mất chuyện này. Cậu chui trong chăn giận dỗi cả đêm, nhưng lại không muốn chủ động nhắc lại chuyện đó, vì cảm thấy làm vậy vừa mất mặt, vừa không có cốt khí. Ai ngờ ngày hôm sau lại nhìn thấy món đồ chơi mới đặt trên đầu giường của mình, ba cười ha ha nói: “Hôm qua papa quên mất chuyện này, hôm nay bù lại chắc là vẫn kịp nhỉ?”
Lúc ấy cậu lập tức khóc òa lên, giống như vừa phải chịu một nỗi uất ức thấu trời, nhưng cũng cực kỳ hạnh phúc.
Cậu chớp chớp mắt, cố gắng không để bất kỳ một giọt nước mắt đáng xấu hổ nào rơi xuống, một lúc lâu sau mới cất giọng khàn khàn nói: “Được.”
Cuối cùng, cậu nắm chặt tay Trình Hoài, lại bồi thêm một câu: “Mẹ, thật ra có một chuyện con không lừa mẹ, nhưng mà… Có cơ hội thì chúng ta sẽ bàn về chuyện đó sau.”
“Được được.”
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Vân Chi lập tức nhìn về phía Trình Hoài, Trình Hoài vẫn đang nhìn cậu, hắn vươn tay muốn chạm vào mắt cậu, bị cậu nhẹ nhàng quay đầu tránh đi, bỗng nhiên không đầu không đuôi hỏi một câu: “Trình Hoài, cậu học giỏi như thế, vậy cậu có biết quá trình dậy thì kéo dài trong bao lâu không?”
“Từ 10 tuổi đến 19 tuổi.” Đối phương nghiêm túc trả lời, rốt cuộc cũng chạm tay được lên mí mắt của cậu, lau đi tầng nước mỏng manh đọng trên mắt ai đó đi.
“Vậy sao?” Thẩm Vân Chi bật cười, cúi đầu nhìn cái bóng của hai người đang trải dài trên mặt đất, “Sao tôi lại cảm thấy dường như tuổi thanh xuân [1] của mình chỉ vừa mới bắt đầu nhỉ?”[1] Thanh xuân kì (青春期): đều có cùng nghĩa là thời kỳ trưởng thành, thời kì dậy thì, tuổi dậy thì, tuổi thanh xuân,…