Tống Kiện cho rằng mình đang nằm mơ, cổ họng phát ra một tiếng thở dài sung sướиɠ, thân thể cũng lập tức truyền đến phản ứng kịch liệt, cơ thể phía dưới ở trong bàn tay nhỏ nhanh chóng bành trướng lớn lên.
Lưu Niệm kinh hãi một chút, trong mắt không khỏi dính đầy nước mắt: “Wow...Ba, dương vậ.t của ba hóa ra lại thô như vậy, có phải không có mẹ, ba và Niệm Niệm đều giống nhau, chịu đựng cũng khó khăn như vậy? Ba cũng thèm rồi đúng không?”
Cả người Tống Kiện chấn động, trong mơ đúng là giọng của con cái!
Sao ông có thể có một giấc mơ như vậy?
Tống Kiện nghĩ như vậy trong đầu, cố gắng muốn mở hai mắt, nhưng có lẽ là do tác dụng của thuốc ngủ, ông muốn tỉnh lại nhưng không tỉnh lại được.
Đột nhiên, cảm giác nóng ẩm dán vào dương vậ.t của ông, giống như là dùng bαo ©αo sυ nóng ẩm bao lấy, còn có đầu lưỡi liếʍ một cách linh hoạt, còn chưa kịp tỉnh lại, đã bị kɧoáı ©ảʍ kịch liệt này kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến gần như nổ tung.
Ông đang mơ...Cảm giác trong mơ còn sung sướиɠ như vậy...
Đã bao lâu rồi ông không chạm vào một người phụ nữ? Ngay cả chính ông cũng quên mất, nếu chỉ là nằm mơ mà thôi, ông cũng không cần phải ép mình tỉnh lại, hưởng thụ cảm giác khó có được không phải là tốt hơn sao?
Thế nhưng, người phụ nữ trong mơ lại là con gái của mình a!
Con gái của ông chui vào chăn và đang ăn dương vậ.t của ông.
Trong đầu dường như bị ném một quả bom, muốn nổ tung cả người ông.
Động tác của con gái không dừng lại chút nào, đầu lưỡi vừa mềm vừa mịn, liếʍ tới liếʍ lui, bàn tay nhỏ bé mềm mại nắm một bộ phận không ăn được đẩy lên đẩy xuống, còn có thể rõ ràng nghe được tiếng hít vào, trong miệng còn hàm hồ nói: “A a a...Dương vậ.t của ba thật lớn, ăn giống như ăn kem vậy, ăn thật là ngon...”
Tống Kiện làm sao chịu được cơn kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, cổ họng phát ra tiếng rêи ɾỉ, giống như là đang nói rõ ông sướиɠ đến mức nào, loại cảm giác này quá mức chân thật, khiến cho ông một lần nữa cho rằng mình không phải là đang nằm mơ.
Nhưng không kịp suy nghĩ kỹ, cái miệng của con gái dường như đã mở ra to nhất có thể, cô ăn toàn bộ dương vậ.t vào trong miệng, cái qu.y đầu bị cổ họng mảnh khảnh của cô đè ép lại, loại cảm giác sung sướиɠ này dường như làm cho Tống Kiện kêu gào, ông chỉ cảm thấy dương vậ.t của mình thực sự là đã căng to đến cực hạn, rất nhanh liền ở trong cổ họng cô phồng thành một khối.
Bị nơi ướŧ áŧ bao bọc, ông đã không muốn tỉnh lại, cái lưỡi nhỏ của con gái vừa linh hoạt vừa thuần thục, bản năng thân thể khiến cho dương vậ.t thô dài của ông được giải tỏa đâm thẳng vào trong cổ họng của cô.