Lạc Trên Đảo Sư Tâm

Chương 4 – 2: Tôi có thể tin anh không (có H)

“Tôi có thể ra ngoài không?” Đào Nhân Nhân hỏi thử. Trước đó Y Lạc Lai không tán đồng việc cho cô ra ngoài, nói thẳng bên ngoài có dã thú, nếu không có anh đi cùng thì chỉ được ở trong biệt thự may vá quần áo gϊếŧ thời gian. Sau đó cô cũng từng thỉnh cầu hy vọng anh có thể đi cùng mình, nhưng anh luôn lấy đủ loại lý do thoái thác, giường như trong rừng rậm cất giấu bí mật không thể để cô biết.

“Đương nhiên có thể, tôi sẽ đi cùng em.” Ánh sáng ấm áp chiếu rọi nửa gương mặt tuấn mỹ, bên còn lại bị giấu trong bóng tối, thấy không rõ thần sắc.

“Cảm ơn anh, A Lai.” Cô gái nhỏ tràn ngập cảm kích nở nụ cười, cô vừa thẹn thùng vừa khẩn trương, cuối cùng hôn lên nửa mặt được ngọn nến chiếu sáng của anh. Hôn xong, cô giống như một con thỏ nhỏ chấn kinh lập tức chui lại vào trong chăn, không dám nhìn anh.

Lòng bàn tay lướt qua chỗ bị hôn, Y Lạc Lai cũng hôn lên phần chăn phồng lên: “Là tôi phải cảm ơn em.” Cảm ơn thiên thần đã đưa em đến bên cạnh tôi.

Giọng nói của Đào Nhân Nhân xuyên qua lớp chăn: “Ngày mai còn phải ra ngoài, tôi ngủ trước, anh cũng sớm ngủ đi nhé.”

“Được.” Y Lạc Lai đặt thêm vài ngọn nến trong tủ rồi rời đi.

Tiếng mưa rơi bên ngoài đã ngừng lại, ngày mai sẽ là một ngày mới. Đào Nhân Nhân nằm trong chăn chờ mong tương lai tốt đẹp phía trước.



Đã là đêm khuya, tiếng hít thở của thiếu nữ thập phần vững vàng, giống như ban đêm trước đó, cửa phòng đóng chặt bị người đẩy ra.

Anh đi đến bên cạnh Đào Nhân Nhân, thi triển ma pháp khiến cô ngủ càng say giấc, sau đó xốc cái chăn chướng mắt kia lên, ngồi quỳ bên cạnh giường.

Chiếc váy ngủ hoa văn bách hợp bị đẩy lên trên eo, anh thành kính dùng đầu lưỡi xâm phạm chiếc qυầи ɭóŧ dán sát âʍ ɦộ. Hoa huyệt lập tức phun ra từng luồng mật dịch, sau khi cởi ra chiếc qυầи ɭóŧ vướng víu, anh bắt đầu ăn bữa chính ngày hôm nay.

Y Lạ Lai chỉ mặc một chiếc áo ngủ dài đến gối, dươиɠ ѵậŧ đã cương cứng bá đạo phồng lên thành một cục, anh lập tức vén nó lên làm lộ ra dươиɠ ѵậŧ bên trong.

Nếu lúc này Đào Nhân Nhân mở mắt sẽ thấy, cư nhiên người đàn ông này có hai căn dươиɠ ѵậŧ thô dài, đây hẳn là chiều dài mà con người không thể có được.

Dưới mông cô bị nhét một chiếc gối khiến mông nâng lên cao, lộ ra âʍ ɦộ sạch sẽ trơn bóng không lông. Nhưng hiển nhiên mục tiêu của Y Lạc Lai không phải hoa huyệt chưa trải sự đời, trong lúc cô đang ngủ mà cưỡng đoạt người không khỏi quá không thú vị rồi, anh muốn thấy cô chủ động dâng thân thể mình lên khi còn tỉnh táo.

Ngón tay thon dài duỗi tới thọc vào khe hở nhỏ hẹp, bên trong đó vừa chặt vừa nóng, tuy rằng anh là động vật máu lạnh nhưng cũng không khỏi thích thú sự ấm áp này.

Vách thịt bên trong thật mềm, khi ngón tay rút ra, huyệt thịt đáng yêu còn đáng thương níu kéo không cho anh đi. Y Lạc Lai dùng bốn ngón tay để nới lỏng huyệt đạo, sau đó đỡ căn dươиɠ ѵậŧ của mình chậm rãi đi vào, hoa huyệt bị vắng vẻ rỉ ra dâʍ ɖị©ɧ cầu được liếʍ láp.

Cái miệng nhỏ của cô khẽ nhếch, tiếng rêи ɾỉ bật thốt ra, bàn tay to của anh tùy ý lăng nhục nhũ thịt, biến nó thành đủ loại hình dáng.

Dươиɠ ѵậŧ thô dài khai phá hậu huyệt chưa từng bị đυ.ng tới, tùy ý làm bậy chinh phạt lãnh địa. Y Lạc Lai cảm giác chỗ đó bị cắn tới tê dại, cảm xúc hoàn toàn khác với tự mình an ủi.

Sớm biết cơ thể cô mỹ vị tới nhường này, ngày ấy anh đã phải lập tức thao cô rồi.

Phần hông đĩnh động càng thêm nhanh chóng, thiếu nữ ngủ mơ bị dập tới nỗi cơ thể lay động suýt đập phải ván giường, tiếng rêи ɾỉ của cô ngày một lớn, đôi tay vô lực đẩy người đàn ông ra nhưng lại giống như bọ ngựa đấu xe.

Y Lạc Lai gọi tên cô, dươиɠ ѵậŧ bị hậu huyệt cắn chặt lau tới. Ngoài huyệt khẩu đã rỉ ra một ít chất dịch trắng đυ.c, lưu lại dấu vết da^ʍ mĩ trên gối đầu dưới thân cô.

Hạt đậu nhỏ từ môi âʍ ɦộ nhô ra, nó bị một cây dươиɠ ѵậŧ khác chọc cho sưng to. Đào Nhân Nhân mê man muốn thoát khỏi vực sâu tìиɧ ɖu͙© nhưng lại bị anh gắt gao khóa chặt lại.

Y Lạc Lai mãnh liệt nhấp hàng trăm cái rồi mới buông tha bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ ấm nóng vào huyệt thịt mềm mại.

Mới nghỉ ngơi có vài giây, dươиɠ ѵậŧ không biết xấu hổ kia lại ngạnh lên, bày tỏ cảm giác tồn tại mãnh liệt bên trong hậu huyệt căng tới sắp nứt vỡ.

Y Lạc Lai đứng dậy, dươиɠ ѵậŧ thô tráng thuận theo bị rút ra, phát ra tiếng vang “bang” thật lớn. Cho dù anh muốn làm thêm một lần nhưng thời gian bị phạt sắp tới rồi, anh cần phải đi.

Anh sử dụng ma pháp khiến huyệt thịt dâʍ đãиɠ trở nên sạch sẽ như ban đầu, thế nhưng vẫn để lại rất nhiều dâʍ ɖị©ɧ, sau đó sửa sang quần áo trên người cô, cuối cùng cúi xuống hôn từ gò má tới môi cô, ôn nhu nói: “Ngủ ngon nhé, tình yêu.”