Thai Rắn

Chương 46: Trò chơi tử vong

Cũng không biết Trạch Thiên và Trương Doãn Hiên thành bạn tốt như thế nào, một người thì lạnh lùng như vậy, một người thì mở miệng không có chừng mực, khi nói chuyện Chung Linh đã đến đây, còn mang theo con thỏ trắng nhỏ kia.

-Ai da, Diệp Tử tới rồi!

Cô vội vàng nghênh đón, ôm Diệp Tử từ trong l*иg ra:

-Mới không gặp có một tuần, sao gầy thành như vậy rồi hả? Tôi còn dặn người chăm sóc con thỏ đút thịt cho nó, đút bánh ngọt, cũng không biết người kia có nghe thấy hay không…

Trạch Thiên giống như nghe được chuyện kỳ lạ nói:

-Cô cho con thỏ ăn thịt? Ăn bánh ngọt sao?

Cô không cho là đúng:

-Trước đó Diệp Tử đều ăn như vậy.

Tuy quỷ hồn Diệp Tử mất, nhưng khẩu vị vẫn nên giống như trước đây!

-Cô cho con thỏ ăn những thứ này, không gầy mới lạ, con thỏ trắng nhỏ nên ăn rau xanh, ăn cỏ, ăn cà rốt mới tốt.

Cô cũng chẳng muốn cãi nhau với anh ta, trong chớp mắt bốn người lại vùi đầu vào công việc, Trạch Thiên cũng lập tức đứng đắn, nghiêm túc nghe Trương Doãn Hiên giảng giải.

-Trước đó tôi hỏi thăm tình hình, nhóm người này đều cùng chơi game online, nghe nói khi chơi đến một nhiệm vụ nào đó, không hoàn thành được sẽ chết…

-Vậy đừng chơi trò chơi này nữa là được rồi.

-Nếu dễ giải quyết như vậy, cũng sẽ không tới tìm chúng ta.

-Nghe Doãn Hiên nói xong trước.

Trương Doãn Hiên tiếp tục nói:

-Có nhóm người không chơi, kết quả ngày hôm sau được người ta phát hiện ra chết trong nhà, cho nên bọn họ không dám không chơi.

Anh ta lật đi lật lại tài liệu trong tay:

- Tôi đã nghiên cứu trò chơi kia rồi, là một game online võ hiệp, có rất nhiều người chơi, nhưng tôi không phát hiện trò chơi này có vấn đề chỗ nào.

-Chuyện này sao, thực ra cũng không nhất định là quỷ, rất có khả năng là người, nhưng mục đích của người đó là gì?

Trạch Thiên ngẩng đầu nghiêm túc nói.

Cô lớn lên ở quê từ nhỏ, trong khoảng thời gian trước mới thay điện thoại thông minh, ngoại trừ học máy tính ở trường ra, bình thường chưa có cơ hội chạm vào máy tính, hơn nữa không biết game online là gì.

-Mục đích này chính là chuyện chúng ta cần làm rõ ràng, hiểu mục đích có thể tìm ra hung thủ phía sau.

Buổi chiều, các cô hẹn mấy đương sự đến phòng làm việc, tổng cộng có ba nam ba nữ, tuổi không cách cô là bao.

Phòng làm việc có nhiều người đến như vậy, có vẻ hơi chen chúc, mấy người kia cũng băn khoăn bất an ngồi trên ghế, Trương Doãn Hiên hỏi cái gì đều lắc đầu nói không biết.

Cuối cùng không có biện pháp đổi thành Trạch Thiên hỏi:

-Trong trò chơi có nhiều nhiệm vụ như vậy, sao các người biết cái nào là của hệ thống, cái nào là nhiệm vụ tử vong?

-Bởi vì nhiệm vụ tử vong đột nhiên xuất hiện, chúng tôi không chấp nhận thì không thể tắt máy tính, cưỡng chế tắt máy cũng vô dụng…

-Hơn nữa nội dung nhiệm vụ cũng khác, nhiệm vụ trò chơi đều xoay quanh nội dung trò chơi, nhưng nhiệm vụ tử vong thì…

Nữ sinh kia nói xong thì khóc lên:

-Thì bảo chúng tôi…

Cô ta khóc không dừng được, căn bản không có cách nào nói rõ ràng, vẫn là nam sinh kia nói tiếp lời của cô ta:

- tôi cũng không nói rõ được, tôi lấy ví dụ cho các anh nhé! Nhiệm vụ của hệ thống là băng bó vết thương cho binh lính, nhiệm vụ tử vong là đi một nơi nào đó băng bó vết thương cho người nào đấy.

Lại có một nam sinh nói:

-Nhiệm vụ của hệ thống là gửi lương thực cho nạn dân, nhiệm vụ tử vong là đi ngõ hẻm nào đó đưa đồ ăn cho ăn xin.

-Cho nên, nhiệm vụ tử vong đều liên quan chặt chẽ với hiện thực.

-Nếu người đó biết rõ địa điểm thành phố Y như vậy, hẳn là người của thành phố Y, hoặc sống ở đây.

Chung Linh cũng hỏi:

-Nhiệm vụ tử vong lần này là gì?

Nghe Chung Linh hỏi câu này, ba nữ sinh đều khóc lên, các nam sinh cũng cúi đầu không nói lời nào, xem ra nhiệm vụ lần này gian khổ hơn trước nhiều.

Một lúc lâu sau, được các cô an ủi, cuối cùng bọn họ cũng chịu mở miệng:

-Nhiệm vụ lần này là bảo các cô đến quán bar Nhất Điều Nhai gϊếŧ ba tên du côn lưu manh.

-Sao chúng tôi dám gϊếŧ người được… Nhưng nếu không gϊếŧ, chúng tôi sẽ chết…

-Có hạn chế thời gian không?

Bọn họ gật đầu:

-Thời hạn cuối cùng của nhiệm vụ là trước mười giờ tối mai.

Sau đó bọn họ còn nói một chuyện đáng sợ:

-Thực ra không chỉ sáu người chúng tôi nhận được nhiệm vụ này, tôi biết có khoảng một trăm người, nhưng mọi người không dám nói…

Một trăm người? Hơn nữa có khả năng còn nhiều hơn?

Nói đúng ra, cho dù bọn họ có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không, đều có rất nhiều người chết sao? Cô liếc mắt nhìn Chung Linh một cái, cô ấy cho cô ánh mắt an tâm chớ nóng vội.

Sau khi sáu người rời đi, các cô liền dùng máy tính tải trò chơi xuống, nhưng kỳ lạ chính là trong quá trình thăng cấp vô cùng bình thường, cũng không có nhiệm vụ kỳ lạ nào, chẳng lẽ người này lựa chọn người nhận nhiệm vụ sao?

-Chung Linh, cô và Tô Tô phải bảo vệ sáu đương sự kia đến mười giờ tối mai mới thôi, tôi và Trạch Thiên đến quán bar Nhất Điều Nhai tìm manh mối.

Vào ban đêm cô và Chung Linh ở dưới ký túc xá canh giữ sáu người kia, may mà bọn họ đều là sinh viên cùng một trường, đều ở trong trường, nếu không thì ở cùng một chỗ, nếu không các cô ít người như vậy cũng không biết nên làm gì bây giờ.

Mãi đến 12 giờ khuya cũng chưa xảy ra chuyện gì, cửa ký túc xá đóng lại, cô vừa định nói với Chung Linh hay là chúng ta tìm một khách sạn ở gần đây nghỉ ngơi trước! Liền nhìn thấy có bóng người trèo tường vào ký túc xá.

Bởi vì trời quá tối, căn bản không thấy rõ người kia là ai, nhưng đã muộn như vậy, còn trèo tường ra ngoài, các cô cảm thấy lo lắng, sợ xảy ra chuyện gì.

-Cô ở yên chỗ này, tôi đi xem trước.

Chung Linh nói xong câu đó liền rời đi, để lại mình cô ở đây.

Đêm nay không có ánh trăng, còn có chút gió nhỏ, hơn nữa bây giờ đã qua mười hai giờ, hơi lạnh chui vào trong cổ, sợ hãi xảy ra chuyện lần nữa, cô không dám lơi lỏng chút nào.

Vì làm mình ấm thêm chút nữa, cô đi tới đi lui, nếu không vì bụng quá to, cô đã nhảy lên vài cái, vẫn đợi đến ba giờ sáng, Chung Linh cũng chưa quay trở về, cô gửi tin nhắn cho cô ấy nhưng không thấy cô ấy trả lời.

Cô hơi bất an, cô nghĩ nhỡ xảy ra chuyện gì trên mạng nhất định sẽ có một chút tin tức, lập tức cầm lấy di động tìm kiếm tin tức về quán bar Nhất Điều Nhai.

Kết quả liền thấy tin tức quán bar Nhất Điều Nhai cháy, trước mắt có vô số người chết trong thống kê… Cô mở hình ảnh bên trong, mỗi cánh cửa đều đã bốc cháy, vô số bóng người kích động chạy tới chạy lui… Trong đó còn có đủ loại tiếng thét chói tai của nam nữ…

Cháy sao? Đang yên đang lành sao lại cháy? Hiện giờ biện pháp phòng cháy ở quán bar hẳn là rất tốt, sao có thể cháy lan tràn thành như vậy?

Cô lại gọi điện cho Chung Linh, vẫn không ai nghe máy như trước. Rất muốn qua đó nhìn xem, lại sợ mấy sinh viên này xảy ra chuyện. Không biết vì sao lúc này lại mưa, vốn là hơi lạnh, bây giờ càng thêm lạnh thấu xương.

-Mọi người nhanh nghe điện thoại đi!

Cô không ngừng ấn vào màn hình di động, sốt ruột đến mức giậm chân. Đột nhiên cô nghe thấy tiếng bước chân phía sau, cô lập tức quay đầu, kết quả bị người ta đánh một gậy vào đầu, bất tỉnh nhân sự.

Lúc tỉnh lại cô bị người ta che kín mắt, trong miệng cũng bị nhét thứ gì đó, tay chân bị trói lại, nhìn tư thế này hẳn không phải là quỷ làm.

-Ừm ừm ừm ừm…

Cô cố gắng phát ra âm thanh, hi vọng có người đến, nhưng mà nửa ngày trôi qua, ngay cả tiếng bước chân cũng không nghe thấy, xem ra bọn họ ném cô ở trong này rồi rời đi.

Đây là muốn cô tự sinh tự diệt sao? Cô đắc tội với ai, mà phải chỉnh cô như vậy?

Một buổi tối không ngủ, đầu bị đập một cái càng thêm mơ hồ, lại lăn qua lăn lại một lát, vậy mà cô lại hôn mê mất.

Đợi cô tỉnh lại cuối cùng cũng nghe thấy tiếng người nói chuyện:

-Anh nói xem cô ta có chết hay không?

-Chết cái gì mà chết? Còn hơi thở đó!

-Anh nói xem, đang yên đang lành bảo chúng ta bắt một người phụ nữ có thai về làm gì? Anh nhìn bụng của cô ta xem, chắc là sắp sinh rồi!

-Quản nhiều như vậy làm gì! Chúng ta chỉ cần có tiền là được rồi.

Cô không dám thở mạnh, bởi vì cô không chắc chắn bọn họ có thể gϊếŧ cô hay không, dù sao cô không biết nơi này là nơi nào, cho nên cô cứ tiếp tục giả bộ ngất đi.

Không lâu sau, hai người nói chuyện tiến vào, sau đó lại quay về, không có tới xác định xem cô tỉnh dậy hay chưa, càng không có chuẩn bị cho cô chút thức ăn nào.

Cô đói bụng đến mức bụng kêu ‘ùng ục’, cô lại kêu ‘ừm ừm’ lên.

Hai người thấy cô tỉnh lại thì hoảng sợ:

-Sao cô ta lại tỉnh dậy vậy? Anh chưa tiêm thuốc tê cho cô ta sao?

- Tôi tưởng anh tiêm rồi!

Hai người bọn họ tranh cãi một lát thì có người đi về phía cô, sau đó cánh tay cô bị đâm một cái, tuy ý thức vẫn còn tỉnh táo, nhưng hình như thân thể không có một chút cảm giác nào rồi.

-Làm sao bây giờ?

-Bên trên còn chưa thông báo xuống, sao cô biết làm sao bây giờ?

Hai người kia lại tranh cãi, mái đến khi ‘rầm’ một tiếng, hình như cửa bị đá văng ra, chẳng lẽ có người tới cứu cô rồi sao?

-Hai người mang tôi ta đi.

Hóa ra không phải là người tới cứu cô, lại muốn mang cô đi đâu hả? Cô không kêu được ra tiếng, cũng không vùng vẫy được, để mặc hai người kia đưa cô đi.

Hình như cô lên một chiếc xe, sau đó lại được đặt lên một cái cáng gì đó, cuối cùng được để lên trên giường…

Rốt cuộc nhóm người này muốn làm gì?

Đợi bốn phía yên tĩnh lại, cô nghe thấy tiếng giày da đi tới, anh ta đứng bên cạnh giường cô một lát, sau đó vén áo của cô lên, nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng cô:

-Cô yên tam, đợi cô lấy thứ bên trong ra, thì để cô quay về, sẽ không làm cô gặp nguy hiểm.

Cái gì? Mục đích của bọn họ là con rắn nhỏ sao?

Liễu Huyền Dạ, nhanh tới cứu con trai của anh… Cô muốn lấy Ngọc Thạch ra, nhưng thuốc tê còn chưa hết tác dụng, thân thể không thể động đậy được. Không biết người này họa lên bụng cô cái gì, sau đó cô lại trúng một châm, ngay cả ý thức cũng bắt đầu mơ hồ.

Cô có thể cảm nhận được sản phẩm kim loại lạnh lẽo đang chạm vào bụng cô, người đàn ông kia lại nói tiếp:

-Trái lại tôi muốn xem thử, người hoài thai rắn thế nào.

Dừng tay…

Đợi cô hoàn toàn bất tỉnh nhân sự, trong hôn mê cô lại mơ thấy đứa bé trắng trẻo mập mạp trong mơ lúc trước, đứa bé khóc nói:

-Mẹ cứu con…

Sau khi tỉnh mộng, trước mắt là một vùng trắng xóa, cô nhớ toàn bộ chuyện xảy ra trước khi hôn mê, muốn ngồi xuống, nhưng động nhẹ một chút bụng liền truyền đến đau đớn.

-Tô Tô, cô đừng lộn xộn.

Vậy mà Chung Linh canh giữ bên giường cô.

-----------------------

Dịch: Hà My

Biên tập: BảoNhi

Team: Bảo My

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại ngày 23/11/2018