Thai Rắn

Chương 38: Cái xác không hồn

-Không phải cô nói buổi tối còn một hàng xe lửa lúc chín giờ sao? Vì sao các cô không rời đi?

Biết rõ nơi này có tang thi, nên nhanh chóng chạy trối chết mới đúng!

Cô gái thở dài:

-Đã có rất nhiều người rời đi, để lại một số người già yếu, cho dù bọn họ đi nơi khác cũng không sống được bao lâu. Hơn nữa thị trấn Thương Hải là nhà chúng cô, dì Tôn không muốn rời đi, cô cũng sẽ không rời khỏi dì ấy.

-Dì Tôn cô nói là ai thế?

-Dì ấy là nữ tu sĩ ở trong giáo đường, coi như là mẹ nuôi của cô, cô là cô nhi, dì Tôn nhặt được cô về ở bên ngoài giáo đường.

Hóa ra là như vậy:

-Nhưng nếu các cô vẫn ở chỗ này, sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, hơn nữa… Bình thường các cô ăn gì? Thời gian dài còn đủ thức ăn hay không?

Cuối cùng cô cũng cảm thấy có những tang thi này, thị trấn sẽ không yên bình, người ở trấn trên cũng không thể sinh tồn được.

-Dì Tôn sẽ nghĩ biện pháp.

Cô gái nói tới đây khổ sở cúi đầu, lúc này cô mới chú ý tới cái bớt chu sa trên trán cô ta, hình dạng hơi giống hoa Bỉ Ngạn cô từng thấy ở Địa phủ.

Hoa Bỉ Ngạn là hoa tới từ Địa ngục, hoa này có ý nghĩa là phân ly, thương tâm, không tốt lành, vẻ đẹp chết chóc… Tuy rất đẹp nhưng lúc xuất hiện làm người ta cảm thấy có chút kỳ lạ, chu sa này làm khuôn mặt thanh tú của cô gái diêm dúa lẳиɠ ɭơ hơn.

-Đúng rồi, cô tên là gì?

-Hai người cứ gọi tôi là A Lạc, mọi người ở đây đều gọi tôi như vậy.

A Lạc nói xong chuẩn bị ra ngoài:

-Các cô ở trong này một lát, nếu tôi không ra ngoài dì Tôn sẽ đi tìm khắp nơi mất.

-Vậy chừng nào cô quay lại?

Ở nơi lạ nước lạ cá, còn gặp phải tang thi bất cứ lúc nào, cô không thể bình tĩnh giống như Chung Linh.

A Lạc cười với cô:

-Cô yên tâm, tôi sẽ quay về nhanh thôi, đợi đến tối tôi đưa hai cô đến nhà ga.

Cô ta nói xong liền mở cửa, đi ra ngoài lại không quên quay đầu dặn bọn cô:

-Các cô ngàn vạn lần không được ra ngoài, nếu nghe thấy tiếng chuông thì nhanh đóng cửa sổ lại.

Thấy cô gật đầu, A Lạc mới rời đi.

Cô và Chung Linh đợi ở trong gác xép đơn sơ này, chỉ có một cái giường một cái bàn và một cái ghế dựa, nhìn qua cửa sổ có thể nhìn ra rất xa, gần như thu hết thị trấn Thương Hải vào trong mắt.

Tất cả thị trấn cổ xưa đều đã bao phủ hơi thở chết chóc, cho dù trên đường hay là ngõ nhỏ, đều không có ai ra ngoài đi lại, thỉnh thoảng xuất hiện một hai người, nhưng bước chân vội vàng, đảo mắt đã biến mất ở góc đường.

-Chung Linh, làm sao bây giờ?

Thực ra cô muốn nói, thật sự không có ai có thể giúp được bọn họ sao?

Chung Linh lấy di động không biết đang gửi tin cho ai, sau khi gửi xong mới ngẩng đầu nhìn cô:

-Buổi tối chúng ta rời đi, tôi biết cô muốn giúp bọn họ, nhưng chúng ta không giúp được.

-Đương nhiên tôi biết không giúp được, tôi là nói cô có quen ai có thể giúp được bọn họ không?

Chung Linh lắc đầu:

-Tuy một nhóm chúng ta có thể làm rất nhiều chuyện, nhưng đây là tang thi, tôi chưa từng thực sự tiếp xúc, tuy tôi quen một người đuổi thi, nhưng…

-Nhưng mà cái gì?

-Đuổi thi và tang thi cũng không thể thống nhất. Cho nên Tô Tô, chúng ta phải đảm bảo an toàn của mình trước, việc cấp bách là rời khỏi nơi này, nói không chừng sau khi quay về thành phố Y có thể nghĩ biện pháp.

Biết ở đây cũng không làm gì được, cô đồng ý với cách nói của Chung Linh, đợi buổi tối vừa đến, A Lạc đưa chúng cô đến nhà ga.

Lúc sắp tám giờ A Lạc mới xuất hiện, cô và Chung Linh lập tức theo cô ta rời khỏi giáo đường, bên ngoài vô cùng lạnh lẽo, rõ ràng đã tháng sáu, lại cảm thấy rất lạnh.

Lúc sắp đến nhà ga, có thứ gì lạnh lẽo rơi vào mặt cô, cô giơ tay mò mẫm vậy mà là nước, ngẩng đầu liền phát hiện tuyết rơi, vậy mà tháng sáu có tuyết rơi.

-Chung Linh?

cô bất an gọi Chung Linh, cô ấy cũng quay đầu nhìn cô:

-Không sao, lên xe lửa sẽ không có chuyện gì.

Đúng lúc này, phía sau truyền đến tiếng chuông, cô quay đầu lại nhìn, từ giáo đường truyền đến. Giọng nói của A Lạc hơi kích động:

-Chạy nhanh chạy nhanh, bọn chúng sắp tới rồi.

Không cần đoán cũng biết bọn chúng A Lạc nói là ai, chúng cô nhanh chóng chạy đến nhà ga, sau khi vào nhà ga vẫn không có một bóng người như trước, cô và Chung Linh không quản có vé hay không, một đường chạy đến sân ga, đúng lúc có một chiếc xe lửa tiến vào, đồng hồ chỉ tám giờ năm mươi.

-A Lạc, cô thật sự không đi cùng chúng tôi sao?

-Tôi không đi, các cô nhanh đi lên xe lửa đi, sắp không kịp rồi.

Chung Linh đã lên xe lửa, cô cũng nhanh chóng đi lên, cô đứng bên cạnh cửa vẫy tay chào tạm biệt A Lạc, sau đó liền thấy một đám tang thi xuất hiện phía sau A Lạc.

Lúc này radio trong xe lửa nhắc nhở sắp khởi hành, cô nhanh chóng lớn tiếng nhắc nhở A Lạc:

-A Lạc cẩn thận.

Khi A Lạc quay đầu thấy rõ đám tang thi kia thì sợ hãi, nhanh chóng chạy về bên cạnh, mà đám tang thi phía sau cô ta đuổi theo không nhanh không chậm, ngay sau đó cửa nhà ga có mấy tang thi vây ở đó, không ngừng đấm vào cửa kiểm tra.

-Chung Linh…

Đương nhiên Chung Linh hiểu rõ ý cô:

-Còn chưa đến 10 phút là xe chạy, chúng ta phải nhanh đưa cô ấy đến nơi an toàn, nếu không chắc chắn không kịp.

-Được.

Nói xong cô nhanh chóng nhảy xuống xe lửa, chạy về phía A Lạc, Chung Linh cũng theo sát sau lưng cô.

Hình như bốn phía nhà ga đều bị tang thi vây quanh, thuật bắt quỷ của cô và Chung Linh đều không dùng được, chỉ có thể đập bọn họ. Chỉ có hai tang thi ở lối vào, cô và Chung Linh mỗi người cầm đầu dây thừng đi qua hai bên, lúc hai tên tang thi chạy tới, lập tức thay đổi vị trí với Chung Linh, dùng dây thừng trói bọn họ lại.

-A Lạc, đi mau.

-Sao hai người lại quay lại?

Trên mặt A Lạc tràn đầy khó hiểu:

-Bây giờ nhiều quái vật như vậy, nói không chừng chúng ta đều không sống được.

Cô vỗ vai cô ta:

-Không thể nhìn cô rơi vào nguy hiểm được!

-Tô Tô, không kịp nữa rồi, chúng ta nhanh đưa A Lạc về giáo đường đi.

Chung Linh nói xong một tay kéo cô một tay kéo A Lạc chạy về giáo đường.

Nhưng mà đi được nửa đường, đối diện càng nhiều tang thi hơn, động tác của bọn chúng đều vô cùng cứng ngắc, không phải thiếu tay thì thiếu chân, ở xa đã ngửi được mùi thối ghê tởm.

-Không đi được con đường này rồi, còn đường khác đi đến giáo đường không?

A Lạc nói câu ‘đi theo tôi’, mang theo cô và Chung Linh rẽ vào một con hẻm nhỏ, kết quả đột nhiên bên cạnh có vài người xông tới giữ chặt cô.

Ngay từ đầu cô còn tưởng là tang thi, sợ tới mức nhanh chóng phản kháng, kết quả đối phương không ngừng nói:

-Đừng đánh tôi đừng đánh tôi.

Lúc đánh trúng mặt anh ta, hình như nóng:

-Anh là người sao?

Vì là buổi tối, cô không thấy rõ mặt anh ta, sau anh ta còn có vài người:

-Các anh là ai thế?

-Chúng cô đi ngang qua đây du lịch, không ngờ gặp được chuyện khủng bố như vậy, đúng là đáng sợ.

Người đàn ông líu ríu nói xong, hiển nhiên là bị sợ hãi.

Cô nói cho bọn họ nhà ga có xe lửa có thể dẫn bọn họ rời khỏi nơi này, nhóm người này lập tức chuẩn bị xuất phát, kết quả đám tang thi vừa rồi đã đuổi theo, ngăn chặn đường đến nhà ga.

Các cô chạy lên phía trước, bọn chúng cũng chạy theo chúng cô, nhưng còn chưa tới giáo đường, lại có mấy tên tang thi tới nữa, cô cũng không nhịn được mắng chửi người, ở đâu ra nhiều tang thi như vậy?

Phía sau có tang thi đuổi theo, bây giờ phía trước cũng có, hình như các cô bị vây quanh, trong đám người có nữ sinh nhát gan, sợ đến mức khóc lên.

Người đàn ông vừa nói chuyện với cô cũng ngã ngồi dưới đất, miệng không ngừng nói:

-Tôi không muốn chết, Tôi không muốn chết…

Cô nhỏ giọng hỏi Chung Linh:

-Hay là tôi dụ đám tang thi rời đi, cô mang theo A Lạc về giáo đường?

Thêm lát nữa, những tang thi này sẽ ăn tươi nuốt sống bọn cô mất.

-Không được, chúng ta ai cũng không đối phó được nhiều tang thi như vậy, cô muốn chịu chết sao?

Khi nói chuyện, tang thi đã đi tới trước mặt bọn cô, cô và Chung Linh đều cầm lấy gậy gộc ven đường đánh tang thi, đám người này cũng đang phản kháng.

Nhưng số lượng tang thi càng ngày càng nhiều, còn không thể đánh chết được, chúng cô dần dần lực bất tòng tăm, cứ tiếp tục như vậy tất cả mọi người chỉ còn đường chết, nhưng không nghĩ ra được bất luận biện pháp gì.

Đột nhiên phía sau truyền đến tiếng nữ sinh thét chói tai, cô quay đầu liền thấy một bé gái đang bị tang thi bóp cổ, Chung Linh ở bên cạnh muốn giúp cô ta, nhưng động tác lại chậm một bước, trong chớp mắt tang thi kia vặn đầu cô ta, ôm thân thể cô ta, gặm thịt trên người của cô ta.

Còn không đợi cô phản ứng kịp, bên kia lại thét chói tai liên tục, bụng một nam sinh bị tang thi xuyên thủng, ruột rơi đầy mặt đất, cuối cùng cô không nhịn được nôn ra một trận.

Người bên chúng cô càng ngày càng ít, mỗi người đã mất đều bị tang thi vây quanh, máu thịt bị xé từng miếng từng miếng, cô nhìn nhóm tang thi nhấm nuốt thịt còn lại, đột nhiên cảm thấy thế giới này thật đáng sợ.

-Tô Tô, cô không sao chứ?

-Không sao.

Bây giờ không sao, cứ thế này không biết có sao không, cô cảm thấy hai tay mình như nhũn ra, đã không cầm được cây gậy, Liễu Huyền Dạ --đúng rồi, Liễu Huyền Dạ.

Sao cô lại quên mất anh, cô nhanh chóng chạy đến một bên lấy Ngọc Thạch ra, kết quả ngón tay mới động vào đị một tang thi đẩy ngã xuống.

Cô ngã ngồi dưới đất không ngừng lùi về sau, mấy tên tang thi trước mặt đi tới chỗ cô, bàn tay máu thịt mơ hồ của bọn chúng giơ về phía cô, cô tuyệt vọng nhắm hai mắt lại. Nhưng mà ngay sau đó, lúc những tang thi này sắp đυ.ng vào cô, bọn chúng phát ra tiếng gào thét đau đớn, cô mở mắt ra phát hiện bọn họ sợ hãi lùi về sau.

Bọn họ đang sợ cái gì? Cô nhìn xung quanh, A Lạc và Chung Linh đang chiến đấu với tang thi, váy vải bố của A Lạc bị xé rách rồi. Đám người cô gặp trước đó cũng chết gần hết, còn lại một nam sinh đang chiến đấu ở đây.

Cho nên nói… Bọn họ sợ cô sao?

Vậy mà nhóm tang thi này sợ cô, cô nhớ tới viên thuốc như chocolate Liễu Huyền Dạ cho cô ăn trước đó, nói là có thể bảo vệ cô, chẳng lẽ viên thuốc kia có tác dụng?

Cô vội vàng đứng dậy, thử đi vài bước tới trước mặt tang thi, những tang thi này thật sự cũng lùi về sau, không dám gần cô.

-Chung Linh, A Lạc, nhanh đến sau lưng tôi.

Chung Linh luôn lo lắng cho an toàn của cô, cho nên không ngừng nhìn về phía cô, vì vậy sớm đã phát hiện ra cảnh này:

-Tô Tô, sao lại thế này?

-Chúng ta đi đến nơi an toàn trước, tôi lại giải thích với cô.

Chung Linh, A Lạc còn có nam sinh xa lạ đều được cô bảo vệ ở sau người, bọn cô vừa đi về giáo đường vừa cảnh giác nhìn chằm chằm phản ứng của bọn chúng.

Nhóm tang thi nhao nhao nhường đường cho bọn cô, nhưng vẫn không muốn rời đi, miệng phát ra tiếng gầm nhẹ, đi theo chúng cô đến cửa giáo đường. Hình như sớm biết bọn cô sẽ tới, bọn cô vừa đến cửa giáo đường liền mở ra.

Một người ăn mặc như nữ tu sĩ vẫy tay với bọn cô:

-Mau vào, mau vào.

---------

Dịch: Hà My

Biên tập: BảoNhi

Team: Bảo My

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại ngày 09/11/2018