Một đêm này Liễu Huyền Dạ giống như giấc mộng hôm thành thân vậy, vô cùng dịu dàng, kiều diễm xuân sắc đầy phòng, cô ngủ say trong lòng Liễu Huyền Dạ, mà ánh trăng sáng ngoài cửa sổ cũng không rảnh rỗi, chiếu lên vẻ mặt hạnh phúc của cô.
Ngày hôm sau tỉnh lại, cô giơ tay sờ soạng bên cạnh mình, Liễu Huyền Dạ đã rời đi rồi. Nghĩ đến anh vẫn còn đang bị thương, cô lập tức ngồi dậy, sau đó lại nghĩ đến tối hôm qua tinh lực của con rắn dâʍ đãиɠ nào đó thật sự rất tốt, chắc chắn bị thương không nặng.
Ngủ một lúc đến giữa trưa mới tỉnh, cô rửa mặt xong liền chuẩn bị đến phòng bếp tìm chút đồ ăn, lúc đi ngang qua phòng khách phát hiện Liễu Huyền Dạ đang ngồi trên sân thượng phơi nắng.
Cô lập tức đi tới:
- Anh không ra ngoài à?
- Thời tiết lạnh như thế ra cửa làm gì?
Mí mắt của Liễu Huyền Dạ cũng chưa nâng lên, chuyển người lại đối mặt với mặt trời, hình như ngủ thϊếp đi rồi.
Thực ra tuy Liễu Huyền Dạ rất lợi hại, nhưng vẫn chỉ là một con rắn, cho nên vô cùng sợ lạnh, cô còn tưởng rằng anh cần ngủ đông cơ!
Bây giờ vừa mới hết năm, quả thật trời vô cùng lạnh. Nói đến tết vừa đúng là khoảng thời gian cô hôn mê nằm ở trên giường, cũng chưa thể về nhà trải qua năm mới với bà ngoại, đây là ngày lễ đầu tiên cô không ở bên bà ngoại.
Vừa định đợi thêm vài ngày cô sẽ trở về, tin tức của Chung Linh đã đến rồi, bây giờ cô ấy và Diệp Tử đang ở thành phố N, bên kia lại xảy ra án mạng, địa điểm là trong trường học bên cạnh khách sạn Tường Vi.
Lần trước cô đã nói rồi, khách sạn Tường Vi ở vùng ngoại thành thành phố N, không có nhiều người ở gần đây lắm, cũng vì có trường học lâu năm, cho nên có một số cửa hàng nhỏ.
- Tôi muốn đến thành phố N một chuyến, anh muốn đi không?
Liễu Huyền Dạ trợn mắt nhìn cô:
- Em đi chỉ có thêm phiền phức, hơn nữa…
Anh nhìn cô từ trên xuống dưới:
- Nhanh như vậy đã khỏi vết sẹo nên quên đau rồi hả?
Cô biết anh nói đến lần cô thiếu chút nữa mất đi cái mạng nhỏ của mình, thiếu chút nữa làm con của anh chết từ trong trứng nước:
- Lần trước vì để cho Tiểu Hoa chạy nên tôi muốn bù lại chút gì đó, bây giờ thì khác rồi, Linh Mộc cô ta…
Cô không có nói chuyện về Linh Mộc cho Liễu Huyền Dạ biết.
Nhưng bất luận như thế nào, cô đều muốn đích thân gặp Linh Mộc, bi kịch của cô ta cô tận mắt nhìn thấy, cô không thể nhìn cô ta sát hại sinh linh được, hơn nữa nếu không có cô ta, nói không chừng cô đã chết ở thôn Chúc Gia không về được.
- Nếu tôi nhất định phải đi thì sao?
Cô nhìn Liễu Huyền Dạ, dù sao anh cũng không ngăn cản được cô:
- Nhớ rõ mang ngọc thạch theo, nếu Chung Linh không ứng phó được, đừng gắng gượng.
- Được.
Không ngờ Liễu Huyền Dạ đồng ý nhanh như vậy, thực ra anh cũng không máu lạnh như trong tưởng tượng!
Chỉ là khi cô cầm ngọc thạch đi đến thành phố N, mới phát hiện cô chưa một lần cầm ngọc thạch gọi Liễu Huyền Dạ, cũng không biết có phải anh lừa gạt cô hay không.
Cô yên tâm thoải mái lừa gạt Liễu Huyền Dạ tiền gọi taxi đến trường học, Chung Linh và Diệp Tử đã đợi cô ở cửa trường học từ sớm, bên cạnh còn có một người đàn ông xa lạ đang đứng, khoảng chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi.
Nhìn thấy cô, Diệp Tử nhảy đến cạnh chân cô cọ xát muốn cô ôm, cô khó khăn ngồi xổm người xuống ôm lấy cô ấy, lại nghe Diệp Tử nhỏ giọng nói với cô:
- May mà cô đã đến rồi, cuối cùng không cần đi đường rồi.
Hóa ra Diệp Tử coi cô là phương tiện giao thông của cô ấy.
Bên ngoài trước mặt người khác Diệp Tử không nói lời nào, dù sao cho dù là ai nhìn thấy một con thỏ trắng nhỏ nói chuyện cũng coi cô ấy như yêu quái.
- Tô Tô, vị này chính là Trương Doãn Hiên.
Chung Linh giới thiệu người đàn ông xa lạ bên cạnh cô ấy.
Cô lập tức phản ứng kịp, người đàn ông này là người của nhà họ Trương:
- Xin chào, tôi tên là Tô Tô.
Sau đó dùng ánh mắt đầy nghi vấn nhìn Chung Linh hỏi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Nữ sinh trong một tòa ký túc xá đều đã chết, đầu còn không biết đi đâu rồi, cảnh sát đến đây một chuyến lại một chuyến cũng không điều tra ra được. Hiệu trưởng trường học quen Trương Doãn Hiên, cho nên mời anh ta qua đó xem trường học có thứ gì đó không sạch sẽ hay không, đúng lúc ta cũng đến đây nên đi cùng anh ta.
Chuyện này lại nói cho chúng cô biết một lần nữa, không phải chuyện gì cũng đều tìm chú cảnh sát:
- Vậy mọi người cảm thấy chuyện này do Linh Mộc làm sao? Có phát hiện gì chưa?
Chung Linh lắc đầu:
- Trước mắt còn chưa chắc chắn, chúng tôi định ở lại trong trường học, đợi cô ta ra tay lần kế tiếp.
- Người trong trường học có đảm bảo an toàn không? Chúng ta có ba người, được rồi, chỉ có hai người mới đối phó được Linh Mộc, trong trường học có nhiều người như vậy, đến lúc đó căn bản mọi người không làm gì được.
Chắc là lúc đó cô mới hạ quyết tâm muốn học mấy chiêu pháp thuật bắt quỷ, cũng không phải nói là bắt quỷ, chỉ cần có thể hù dọa bọn họ là được rồi.
Lúc này Trương Doãn Hiên vẫn đứng bên cạnh không nói gì đã mở miệng:
- Tôi sẽ sắp xếp người trong trường học, mọi người không cần lo lắng.
Oa, giọng trầm như đại bác trong truyền thuyết, giọng nói của Trương Doãn Hiên lập tức làm cô chấn động, cũng không phải nói dễ nghe biết bao nhiêu, chỉ cảm thấy có lực sát thương rất lớn, đứng trước mặt anh ta cô liền biến thành con cừu nhỏ.
Cô đi theo Chung Linh đến gian ký túc xá kia, thi thể đã được mang đi, nhưng trên vách tường đều là vết máu, có thể tưởng tượng ra được hình ảnh lúc đó đẫm máu biết bao nhiêu.
- Đây là lần đầu tiên Linh Mộc thoát ra khỏi phong ấn gϊếŧ người đúng không?
- Nếu chuyện này thật sự do cô ta làm, chắc là lần đầu tiên, cô nhìn ra được gì sao?
Chung Linh quay đầu hỏi cô, sau đó vào ký túc xá.
Cô đứng ở cửa không dám đi vào:
- Tôi có thể nhìn ra được gì sao?
Bỗng nhiên cô ngửi thấy được mùi thuốc kỳ lạ, rất quen thuộc, cô cố gắng hồi tưởng lại ở trong đầu, là hương vị trên thi thể của Linh Mộc:
- Chung Linh, cô có ngửi được mùi của đạo trưởng nào đó không?
- Cô cũng ngửi được sao?
Trương Doãn Hiên ở bên cạnh tò mò nhìn cô:
- Đây là thảo dược duy nhất có ở nhà họ Trương làm cho xác chết không thối rữa, lần đầu tiên tới tôi đã ngửi thấy.
Vậy hẳn là Linh Mộc không sai, cô nói chuyện trước quan tài cho bọn họ, lập tức kết luận hung thủ là Linh Mộc.
- Với hiểu biết của tôi về cô ta, không lâu sau cô ta nhất định sẽ ra tay, bây giờ cô ta còn chưa khôi phục hoàn toàn, nếu để cô ta cắn nuốt trăm quỷ, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Sau khi chắc chắn chuyện này là Linh Mộc làm, chúng cô liền rời khỏi ký túc xá đi làm quen với hoàn cảnh. Chắc là xảy ra án mạng nên học sinh trong trường học đều ít đi tinh thần phấn chấn, mỗi người đều cúi đầu vội vã đi về phía trước, đột nhiên cô bắt đầu hoài niệm khoảng thời gian cô học đại học.
- Tô Tô.
Trong lòng Diệp Tử không chịu nổi tĩnh mịch, gọi nhỏ cô, cô cúi đầu nhìn cô ấy một cái:
- Sao thế?
- Trong trường học của cô có các loại khủng bố trong truyền thuyết hay không, trường học được xây trên các ngôi mộ… Còn có trên cầu thang xuất hiện thêm một số người…
Hình như mỗi trường đều lan truyền chuyện ma quỷ như vậy:
- Cô khoan hãy nói, không phải bên cạnh nơi này là một bãi tha ma à! Nếu để học sinh trong trường biết mỗi ngày đều gần một đám quỷ như vậy, chắc là sợ tới mức không dám đi học.
Giọng nói của Diệp Tử rất nhỏ, cô cũng không kìm lòng nổi giảm âm lượng của mình xuống.
- Hai người đang nói chuyện gì thế?
Chung Linh ở bên cạnh thấy cô và Diệp Tử nói nhỏ, tò mò hỏi.
- Chúng tôi đang nói về chuyện ma quỷ!
Trước kia cô đều cảm thấy chuyện ma quỷ đều là gạt người, bây giờ thì, haizz… Khổ không thể tả.
Nói đến cùng đều do Liễu Huyền Dạ.
- Đúng rồi, sao Huyền Dạ đại nhân đồng ý để cô đến đây vậy?
Cô nở nụ cười:
- Chắc là lương thiện xuất hiện?
Thực ra Liễu Huyền Dạ vẫn nói một chút.
- Tô Tô, sao cô không gọi là con rắn nữa, bắt đầu gọi tên rồi sao?
Diệp Tử chớp đôi mắt thỏ đỏ rực nhìn cô hỏi.
- A, không phải tên để người ta gọi đấy sao! Hơn nữa còn nói con rắn lớn kia, không lễ phép lắm.
- A… Thật sự là như vậy à!
Diệp Tử ý vị thâm trường kéo dài âm cuối, cô xoa mạnh lông mềm như nhung trên đầu con thỏ, sao có thể có con thỏ thích tò mò như vậy.
Sau khi kết thúc đề tài này, chúng cô đi đến tòa nhà dạy học, bởi vì vừa rồi Diệp Tử nói về chuyện ma quỷ trên cầu thang, lúc cô leo cầu thang không kìm nổi đếm bậc thang.
- 1, 2, 3, 4, 5,… 11, 12.
Tầng một có 12 bậc.
Tầng hai có 12 bậc.
Tầng ba có 12 bậc.
Tầng bốn có 13 bậc…
Mười ba bậc sao? Cô dừng bước quay đầu lại nhìn, vẫn là 13 bậc, đột nhiên cảm thấy da đầu hơi run lên:
- Chung Linh, lúc xây cầu thang có phải số lượng bậc thang đều như nhau không?
Chung Linh không hiểu gì cả nhìn cô nói:
- Tôi đâu có biết?
- Số bậc thang ở tầng này khác với ba tầng trước!
Chung Linh cũng nhìn bậc thang, không phát hiện ra điều gì khác thường:
- Có lẽ người ta cố ý thiết kế như vậy, có lẽ công nhân sơ ý làm sai.
Thật sự như vậy sao?
Cô cũng không nghĩ tiếp nữa, đi theo Chung Linh lên tầng 6, mỗi gian phòng học đều nhìn kỹ, mọi phòng đều bình thường, cô không đếm bậc thang tầng năm và tầng sáu nữa.
Lúc xuống tầng đi ngang qua tầng 4, hình như cô ngửi được mùi máu tươi, đẩy đẩy Chung Linh:
- Cô có ngửi thấy mùi của đạo trưởng nào đó không?
Chung Linh nhíu mày không nói gì, xem ra cô ấy cũng ngửi được, chúng cô mở mỗi gian phòng học tầng 4 ra, không phát hiện ra Linh Mộc và thi thể.
Lại tìm một vòng mới tìm được nơi tỏa ra mùi máu tươi, vậy mà truyền từ bậc thang ra, cô nhìn chằm chằm bậc thang không rời mắt, sau đó một màn quỷ dị xuất hiện, máu chảy ra từ trong bậc thang xi măng, thấm càng nhiều bậc thang xuống dưới.
Cô khẩn trương ôm Diệp Tử:
- Cô ta đến đây sao?
Chung Linh lắc đầu:
- Cô ta không có ở đây, gần đây cũng không có quỷ.
- Vậy xảy ra chuyện gì thế?
Chung Linh lại lắc đầu.
Cuối cùng chúng cô báo cảnh sát, cảnh sát bao vây trường học lại không để cho các cô đi vào, cô và Chung Linh đành phải đợi ở dưới tầng, sau khi Trương Doãn Hiên nhận được tin tức cũng đi tới, năng lực của anh ta rất mạnh, không biết nói gì với cảnh sát liền cho chúng cô lên rồi.
Lúc chúng cô đi đến tầng 4, những cảnh sát đó đập bể cầu thang rướm máu ra, đúng lúc cô nhìn thấy bọn họ chuyển thi thể không có đầu ra, nhất thời trong bụng quay cuồng.
Thấy nhiều hình ảnh khủng bố tinh thần như vậy, cô không làm được vẻ mặt không biến sắc.
- Nhìn bộ dạng thi thể hẳn là do Linh Mộc gây ra, vậy mà cô ta dám gϊếŧ người dưới mí mắt chúng ta.
Trương Doãn Hiên vô cùng tức giận.
Cô hiểu rõ cảm giác của anh ta, chúng cô gióng trống khua chiêng sắp xếp một lúc lâu, đợi Linh Mộc ra tay một lần nữa, kết quả đợi được là tin tức cô ta ra tay thành công, mà chúng cô không biết một chút gì, càng không nói đến đấu chính diện với cô ta.
- Là chúng ta xem nhẹ cô ta rồi.
Cảm xúc của Chung Linh cũng không tốt:
- Nếu bây giờ cô ta hành động thường xuyên như vậy, chúng ta canh giữ trong trường học không tin không gặp được cô ta.
----------
Dịch: Hà My
Biên tập: BảoNhi
Team: Bảo My
Bản dịch được cập nhật độc quyền tại ngày 10/10/2018