Xuyên Không: Tôi Làm Cá Mặn Ở Tinh Tế Không Thành Công

Quyển 1 - Chương 19: Hai tên sâu mọt bự nhất và một tên kiêu hãnh lớn nhất….

Cô thắc mắc nhấn vào nó, mở ra thì thấy chỉ có một đoạn tin nhắn ngắn ngủn.

[Nhóc con, xem ra con không chỉ đã thu được Chiến Thần mà còn kích hoạt được mã khoá gien rồi. Nhưng nhớ kỹ, không được để người khác biết người điều khiển Chiến Thần là con, cũng đừng tin tưởng bất kỳ ai, càng không được đi đến Thủ Đô Tinh.]

Khi Thời Dư đọc đoạn tin nhắn này, trong lòng dâng lên cảm giác là lạ, giống như cô đang đọc kịch bản tiểu thuyết của Long Ngạo Thiên vậy đó.

Đã lỡ gửi email rồi, thế mà lại không nói rõ ràng mọi chuyện, chỉ kêu cô đừng làm thế này, đừng làm thế kia, đây rõ ràng là ám chỉ kêu cô hãy làm thế này, hãy làm thế kia đi còn gì.

Thời Dư suy tư, cô đang định trả lời cái email kia theo địa chỉ gửi đến thì đột nhiên phát hiện, sau khi tắt cái email đi thì nó cũng biến mất theo luôn, ừm, không hề có cảnh báo hay dấu hiệu nào hết.

Thời Dư nghĩ, có lẽ trong lúc tình cờ mình đã đạp trúng vận mệnh của nhân vật chính rồi, mắt cô sáng lên một giây sau đó bình tĩnh lại.

Thôi bỏ đi, cô cứ tiếp tục làm cá mặn vẫn hơn.

Thời Dư lại tiếp tục nằm bắt động, trí não lại nhận được một email khác.

Tên người gửi là một chuỗi ký tự sao, Thời Dư mở email ra, không khỏi nhướng mày khi cô nhìn thấy nội dung.

[Cất kỹ cơ giáp]

Bốn chữ không đầu không đuôi, đúng là rất giống với tính cách của ai đó.

Thời Dư nhìn thời gian nhận email, chỉ chậm hơn vài phút so với cái trước.

Xem ra cả hai mail này đến bây giờ mới nhận được, đều là do trước đó trí não không có tín hiệu.

Thời Dư khởi động mười ngón tay, đang muốn cho anh đẹp trai một tin trả lời thì lúc này, cái email này cũng biến mất sau khi cô thoát ra khỏi.

Là hai người đã hẹn trước với nhau hả?

Thời Dư đành rời khỏi hòm thư, khoé mắt liếc nhìn túi không gian bên cạnh, cùng lúc bụng cô cũng kêu ùng ục, ngay lập tức cô cầm túi không gianlại, từ bên trong túi lấy ra một cái bánh ngọt nhỏ, và ăn một cách vui vẻ.

“Cậu đang ăn cái gì vậy?” Bỗng nhiên một giọng nói vang lên làm cô sững người lại, lúc này cô mới phát hiện là giường bên cạnh cô có một người đang nằm.

Người nằm bên cũng là một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, trên tay quấn băng vải, trên người còn có đồ cố định.

Khác với cái người mặt non ban nãy, gương mặt của cậu ta có vẻ góc cạnh hơn, giữa hai đầu mày đều thấy được sự trầm ổn. Thời Dư cảm thấy cái cậu này trong quen quen, nhưng mà lại không nhớ đã từng đặp ở đâu, cô vừa ăn vừa trả lời cậu ta: “Tôi đang ăn bánh ngọt.”

Không hề có suy nghĩ muốn chia sẽ.

Cậu nhóc có vẻ ngại ngùng khi nhìn chằm chằm vào cái bánh của cô, nên cố gắng dời tầm mắt đi, nhưng cái bụng lại không hề khách khí réo lên.

Thời Dư nhướng mày, đói bụng à?

Vẫn là cái suy nghĩ không hề muốn chia sẽ.

Cậu ta có chút xấu hổ, dùng cái tay không bị thương sờ sờ cái bụng, do dự một hồi mới lên tiếng: “Thời Dư, có thể đem cái bánh của cậu chia cho tôi một phần được không? Tôi có thể trả tiền.”

Nghe thấy đối phương gọi ra tên mình một cách chính xác, Thời Dư nhướng mày: “Cậu biết tôi?”

Cậu nhóc còn ngạc nhiên hơn cả cô: “Cậu không biết tôi? Tôi là Lục Đông Ngôn.”

Lục Đông Ngôn? Thời Dư cẩn thận nhớ lại thông tin của cái tên này, phát hiện mình đúng là có quen biết người này.

Nếu Thời Dư và Cố Tiền Khiêm là hai tên sâu mọt bự nhất của trung học Ốc Nhĩ Khắc, thì Lục Đông Ngôn chính là niềm kiêu hãnh lớn nhất của trung học Ốc Nhĩ Khắc.

Lúc nhập học, cậu ta kiểm tra thể năng và tinh thần lực đều là cấp SSS. Khi bắt đầu đến trường, cậu liền nhận được thư mời nhập học đến từ một số học viện quân sự lớn của Liên Bang, thư mời đều tỏ ý sẽ phá lệ giúp cậu chuyển trường đến mấy trường trung học trực thuộc các học viện quân sự lớn, chờ sau khi tốt nghiệp có thể vào thẳng đại học.

Không biết vì lý do gì, Lục Đông Ngôn đã từ chối hết những lời mời cúa các học viện quân sự lớn, tiếp tục học tập ở trung học Ốc Nhĩ Khắc, mỗi kỳ thi đều ngồi vững ở vị trí số một.

Thật là trùng hợp, hai tên sâu mọt bự nhất lại học cùng lớp với niềm kiêu hãnh lớn nhất.

Suy nghĩ suy nghĩ, Thời Dư lấy ra một cái bánh nữa, sau đó mở màn hình tài khoản của trí não, sau đó đẩy màn hình ảo qua giường bên: “100 tinh tệ, xin cảm ơn vì đã ủng hộ.”

Lục Đông Ngôn: “...”

Bánh ngọt của tập đoàn Sweet Berry, đừng tưởng là cậu không biết giá cả của nó, giá mà Thời Dư vừa nói đã tăng lên gấp mười lần, cắt cổ cũng không phải cắt như thế này.

Thời Dư nhìn biểu tình của cậu, ngay lập tức móc ra thêm một ống dinh dưỡng: “Cậu cũng có thể chọn ống dinh dưỡng, 10 tinh tệ một cái, cảm ơn.”

Lục Đông Ngôn: “...”

Đây chỉ là một ống dinh dưỡng bình thường nhất, máy bán hàng tự động ở liên bang bán một tinh tệ một cái.

Lục Đông Ngôn nhìn chằm chằm Thời Dư như muốn nhìn đến nở hoa, nhưng cô nàng chỉ tập trung vào việc ăn uống của mình, giống như không phát hiện ra ánh mắt của cậu vậy. Cậu chỉ có thể nhận lấy ống dinh dưỡng một cách đau khổ, sau đó đưa cho Thời Dư 10 tinh tệ.