Khi tia sáng đầu tiên chiếu xuống trái đất, Tạ Dữ Nghiên đã nhìn thấy cảnh tượng đẹp nhất trong đời.
Cơ giáp cao 100 mét toàn thân kết cấu toàn màu bạc, chất lỏng màu xanh dương dao động như nước, dưới ánh nắng buổi sáng sớm, ánh sáng chiếu xuống ngọn núi băng tuyết, lạnh lùng không thể chạm tới. Thiết kế hình giọt nước hoàn mỹ dưới ánh sáng phát ra ánh sáng lấp lánh, vẻ đẹp chấn động nhân tâm lúc ấy còn chói lọi hơn cả nắng sớm chiếu trên đỉnh núi.
"Lan Tư Trạch Nhĩ..." Tạ Dữ Nghiên chậm rãi nói ra bốn chữ, màn hình ảo bên mắt phải hiện ra, khóa chặt cơ giáp cách đó không xa, lập tức một loạt số liệu được phân tích hiện ra trước mắt.
Trong phòng điều khiển cơ giáp, ánh sáng xanh nhạt quét từ đầu đến chân Thời Dư, sau đó một loạt màn hình ảo xuất hiện trước mặt cô, dữ liệu xuất hiện liên tục, giọng nói máy móc vang lên lần nữa.
【Đã quét dữ liệu người điều khiển thành công, điều chỉnh chế độ cơ giáp, điều chỉnh giảm cấp, điều chỉnh thành công, cường độ điều khiển cấp A. 】
Thời Dư hoàn toàn không hiểu giọng nói máy móc ý gì, trước đây cô chưa bao giờ học điều khiển cơ giáp một cách chính quy, bây giờ nhìn phong điều khiển, trên mặt cô chỉ có một từ "ngơ ngác".
Thời Dư thăm dò hỏi: "Ta có thể nói một tiếng sao?"
Câu trả lời của cô là sự im lặng.
Thời Dư dai dẳng dụ dỗ: "Tiểu yêu? Siri? Không thể, không thể, không thể, kỹ thuật tiên tiến như vậy, cơ giáp không thể dùng giọng nói điều khiển sao?"
Sau một lúc im lặng, giọng nói máy móc lại vang lên.
【Bạn có muốn bật chế độ người mới bắt đầu không? 】
Thời Dư không biết tại sao, nhưng không thể giải thích được nghe thấy một cảm giác chế giễu từ giọng nói máy móc.
Cái này cũng không thể trách cô, cô chỉ là một con cá mặn, không biết cũng bình thường, liền vui vẻ nói: "Mở đi! Mở đi "
Người đàn ông trung niên nhìn cơ giáp xuất hiện bên ngoài cửa sổ sát đất, hoảng sợ đến quên cả cử động, theo bản năng lẩm bẩm: "Không thể nào..."
Ngay sau đó, ông ta nhanh chóng tỉnh táo lại, không chút do dự mở trí não bấm gọi một dãy số, nhưng gọi không được, thấy phía dưới bên phải trí não có dấu chấm than màu đỏ, ông ta liền hiểu, bây giờ ông ta không có cách nào liên lạc những người khác.
Người đàn ông trung niên nghiến răng, cân nhắc lợi hại, lập tức ra quyết định, nhảy ra từ cửa sổ sát đất lấy cơ giáp ra.
Cơ giáp màu đỏ rực như ngọn lửa rơi xuống mặt đất, vì nó là cơ giáp hạng nặng, nên nhìn hơi cồng kềnh, họng súng màu đen cực lớn treo hai bên vai, nhìn có tính uy hϊếp rất lớn.
Người đàn ông trung niên biết rõ bọn họ đến Hải Lam Tinh là vì một vật đã mất tích từ mười năm trước.
Đêm hôm trước họ đã tra ra manh mối, vốn có thể nhanh chóng tìm thấy vật đó ngay lập tức. Nhưng Hải Lam Tinh bất ngờ bị giống loài không biết tên xâm lược, làm kế hoạch của bọn họ bị gián đoạn, đành phải tạm thời ở lại khu vực nguy hiểm, đợi đến khi tìm được vật đó mới có thể rời đi. Vốn tưởng rằng là mò kim đáy bể, nhưng không ngờ đã có người ràng buộc với vật đó và mang tới trước mặt ông ta.
Người đàn ông trung niên hít sâu một hơi, tự trách bản thân quá bất cẩn, ông ta biết rất rõ uy lực của nó, cho nên vừa vào phòng điều khiển liền nhắm họng súng về phía cơ giáp màu lam bạc.
Ông ta muốn tấn công trước, nhưng cơ giáp màu lam bạc đã di chuyển.
Người đàn ông trung niên nín thở, thì thấy nó ‘vụng về’ lấy ra một ống tròn mà lại cầm không chắc nữa chứ.
Người đàn ông trung niên sửng sốt, không hiểu nó có ý gì, nhưng vì sợ hãi, ông ta theo bản năng lùi lại một bước, đề phòng nguy hiểm xuất hiện bất ngờ.
Thời gian chậm rãi trôi một giây, hai giây... hơn mười giây trôi qua, vẫn không xảy ra chuyện gì, cơ giáp màu lam bạc vẫn cầm ống tròn đó lắc lư.
Bỗng nhiên người đàn ông trung niên cảm thấy bản thân bị đùa giỡn, lập tức nổi giận, rút thanh đại đao sau lưng ra, dùng sức chém về phía Thời Dư.