Chàng Rể Quyền Quý

Chương 256

CHƯƠNG 256

Tinh tinh tinh.

Lúc này, điện thoại di động của Trương Uyển Du vang lên, cô nghiêm túc nhận điện thoại, sau đó nhíu mày.

“Mẹ, để con đến công ty một chuyến, công ty tổ chức cuộc họp hội đồng quản trị khẩn cấp.” Trương Uyển Du nghiêm giọng nói, cô chào hỏi rồi sau đó đi ra khỏi biệt thự.

“Được rồi, con gái cố lên nha.” Lư Ngọc Trân vui mừng phấn khởi.

Sau đó, bà ta hừ lạnh với Lý Bộc, cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại.

“Là nhà chú ba đó à? Đúng rồi đúng rồi, là cô cả đây. Tiểu Tuyền à, kêu ba cháu tối nay gọi điện thoại lại cho cô, qua hai ngày nữa đến Thanh Vân, chuyển đến biệt thự của cô ở đi.” Lư Ngọc Trân vô cùng hào phóng gọi điện thoại.

Gọi liên tiếp mấy cuộc điện thoại, cô ba dì năm, em dâu bảy em dâu tám, gọi hết cho họ hàng nhà mẹ đẻ của mình một lần, mỗi một cuộc điện thoại đều khoe khoang nhà mình đã vào ở biệt thự cao cấp sơn trang Tuyết Long, sau đó lại mời anh chị em của mình đến thành phố Thanh Vân du lịch.

Nói chuyện điện thoại xong, Lư Ngọc Trân đắc ý nở nụ cười, gả vào nhà họ Trương nhiều năm như thế, rốt cuộc cũng đã có thể khoe khoang giàu có trước mặt người nhà mẹ đẻ, vẫn là con gái tài giỏi.

Nghĩ đến đây, Lư Ngọc Trân như ngựa không ngừng vó mà liên lạc với công ty môi giới bất động sản, bắt đầu kế hoạch cho thuê phòng của biệt thự, là muốn sử dụng căn biệt thự này đến mức cực hạn, dự định cho thuê kiếm tiền.

Lý Bộc bất lực nhìn một màn này, thở dài một hơi, cái này thật sự là tiền đập vào trong mắt, trong nhà có đặt một núi vàng, có một đại phật ngồi đó mà không biết tế bái. Tầm nhìn hạn hẹp, cứ làm ra một vài chuyện ngu xuẩn.

Lúc đầu, ông ta muốn gọi điện thoại cho cậu chủ, suy nghĩ một hồi mới thấy không thể để cho loại chuyện lông gà vỏ tỏi này làm phiền cậu chủ xử lý chuyện lớn.

Chờ đến lúc cậu chủ trở về, xem xem người đàn bà chanh chua này làm như thế nào.

Hai mươi phút sau, tòa nhà Bảo Đỉnh.

Ngũ Chính cung kính kéo cửa xe ra, Trương Uyển Du xách túi công văn, mặc một bộ đồ vest quý giá. Đã được tập đoàn tôi luyện, cô lộ ra khí chất uy nghiêm của một nữ tổng giám đốc.

Rất nhanh, Trương Uyển Du liền đi tới phòng làm việc hội đồng quản trị, tìm được chiếc ghế có cái biển ghi chức vị của mình, im lặng ngồi xuống.

Ngồi vào ghế họp, trong lòng của Trương Uyển Du nghi hoặc, cô không hiểu tại sao hội đồng quản trị lại tổ chức một cuộc họp khẩn cấp như thế.

Cụp cụp!

Đột nhiên, có một nhóm luật sư thương nghiệp vội vã đi vào trong phòng, trên mặt của Trương Di Hòa và Trương Đức Hải là nụ cười chiến thắng, nghênh nganh ngồi xuống vị trí giám đốc điều hành, sau lưng chính là đoàn đội thương nghiệp ôn tặp công văn cùng với rất nhiều hợp đồng.

“Hai vị giám đốc điều hành Trương, hai người tổ chức cuộc họp hội đồng quản trị khẩn cấp, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?” Ngô Dương ngồi trên vị trí chủ tịch, vẻ mặt nghiêm túc: “Nếu như không cho tôi một câu trả lời hợp lý, vậy thì hai người rất khó để bàn giao lại với tôi.”

Những cổ đông quan trọng đang ngồi ở đây đều mang theo vẻ mặt bất mãn.

“Chủ tịch Ngô nói không sai, mọi người đều đang bận rất nhiều việc.” Sắc mặt của một giám đốc không kiên nhẫn, không khách khí mà nói: “Vô duyên vô cớ lại họp, họp cái gì chứ? Bây giờ chuyện của tập đoàn còn có phần để các người nhúng tay vào à?”

Trương Di Hòa cười lạnh một tiếng, cong cong khóe môi: “Làm phiền thời gian của các vị giám đốc rồi, cuộc họp khẩn cấp ngày hôm nay, tôi muốn tuyên bố một chuyện vô cùng quan trọng.”