CHƯƠNG 239
Thế nhưng vừa nãy ba anh ta gọi tới một cú điện thoại mắng chửi một trận, nói đại nhân vật kia chính là Lâm Tinh Vũ của nhà họ Trương! Ông ấy còn nói vừa nãy gọi điện thoại cho Lâm Tinh Vũ ông đã nghe được tất cả!
Lời Tần Phú Quý nói khiến Tần Vũ sợ đến mức mất hết hồn vía.
Tần Vũ cũng không phải người bình thường hay ăn chơi trác táng, anh ta làm việc ở bên cạnh ba mình. Đối mặt với mấy chuyện này, đầu óc anh ta rất linh hoạt. Vừa nghe thấy tình huống như vậy, anh ta xác định được Lâm Tinh Vũ là đại nhân vật kinh khủng, bây giờ còn là bắp đùi vàng của ba anh ta!
Nội tâm Tần Vũ chấn động, anh ta lập tức nghĩ ra biện pháp giải quyết, phải khiến cậu Lâm hài lòng, bằng không thì sau ngày hôm nay, nhà họ Tần sẽ thực sự bị tiêu diệt!
“Tần Vũ, có phải anh nghe được lời đồn bậy bạ ở bên ngoài không? Anh đừng nghi ngờ em mà, em không phải đàn bà dâʍ đãиɠ, em thật sự chỉ thích một mình anh.” Ngô Sở Vũ giả vờ bày ra bộ dạng điềm đạm đáng yêu: “Cho dù anh đánh em, em cũng sẽ không rời khỏi anh.”
“Anh đừng nóng giận, em sẽ giải thích rõ ràng với anh. Chúng ta đi xem phòng cưới trước đi.” Ngô Sở Vũ làm bộ tủi thân, trong lòng nghĩ làm sao Tần Vũ biết chuyện cô ta lén lút bắt cá hai tay, rõ ràng cô ta hành động rất bí mật.
Mặc kệ nói như thế nào, cô ta cũng phải bám chắc con rùa vàng Tần Vũ này. Tần Vũ cũng là công tử nhà giàu như Tôn Kiên, Vương Tử Văn, Chu Bân đấy! Phải bám chắc lấy, cho dù về sau ly hôn, ít nhất cô ta cũng được ở biệt thự có giá trị ba trăm tỷ, còn được chia kha khá tiền của!
“Con mẹ nó cô đang nằm mơ sao? Một người phụ nữ không biết xấu hổ đê tiện như cô mà còn muốn mơ xem phòng cưới? Cô xứng chắc?” Tần Vũ càng nghe càng tức giận.
Tần Vũ vốn không có nhiều cảm tình đối với Ngô Sở Vũ, tùy tiện chơi đùa một chút mà thôi. Anh ta cũng biết rõ chuyện Ngô Sở Vũ lăng loàn ở bên ngoài, cũng chỉ chơi đùa với cô ta. Vậy mà người đàn bà dâʍ đãиɠ này còn muốn kết hôn xem nhà ở? Mẹ nó, đắc tội với cậu Lâm, hôm nay không gϊếŧ cô ta là tốt lắm rồi!
Tần Vũ hung hăng nói: “Cô lén lút với người khác ở bên ngoài bộ tôi không biết sao? Còn ở nơi này ra vẻ đáng thương với tôi? Bây giờ lập tức quỳ xuống xin lỗi Trương tổng và trợ lý Lâm, tự tát vào miệng mình, có nghe thấy không?”
“Hả? Tần Vũ, anh đang nói cái gì vậy? Bảo em xin lỗi bọn họ sao?” Ngô Sở Vũ không dám tin. Sau khi Tần Vũ nhận điện thoại, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Vì sao cô ta cứ có cảm giác ông trời cũng sắp sập xuống?
“Cô nghe không hiểu đúng không? Quỳ xuống nói xin lỗi Trương tổng và trợ lý Lâm!”
Tần Vũ phẫn nộ xông lên hành hung cô ta, tay đấm chân đá, cũng mặc kệ có phải là phụ nữ hay không. Ngô Sở Vũ bị đánh mặt mũi bầm dập, nước mũi chảy xuống.
Đánh xong dường như còn chưa hết giận, Tần Vũ vọt tới chiếc Porsche màu xanh da trời kia, lấy ra một quyển tạp chí màu đen được cuộn tròn lại chĩa vào đầu Ngô Sở Vũ.
“Quỳ xuống! Ông đây chỉ nói một lần!” Vẻ mặt của Tần Vũ lạnh lùng như băng.
“A! Tần Vũ? Anh muốn làm gì?” Sắc mặt Ngô Sở Vũ trắng bệch, cảm nhận được đồ vật lạnh lẽo bên trong tạp chí màu đen, cả người run rẩy, sợ hãi đến mức tè ra quần.
“Cô quỳ xuống xin lỗi cho ông, tự tát vào miệng mình.” Tần Vũ dữ dằn nói, tạp chí màu đen trong tay đè chặt ở sau lưng Ngô Sở Vũ: “Tôi chỉ đếm ba giây!”
“Ba!”
“Đừng đừng đừng!”
Bịch!
Ngô Sở Vũ quay mặt về phía Trương Uyển Du quỳ xuống, khiến cho Trương Uyển Du giật mình, không hiểu đây là tình huống gì.