Chàng Rể Quyền Quý

Chương 199

CHƯƠNG 199

A Lục dừng xe tại một nhà hàng kiểu cách phương Tây tên là cung đình quốc tế Sarola.

Lâm Tinh Vũ xuống xe, quan sát một lượt, nhà hàng này được trang trí vô cùng lộng lẫy và trang nhã, cũng rất độc đáo mới lạ, theo phong cách phương Tây thời Trung cổ, từ xa nhìn lại cứ như một một tòa thành nhỏ trong cung.

Đặc biệt là trên tầng ba của nhà hàng tựa tòa thành nhỏ này, có treo một gia huy hoa hồng được thiết kế tinh xảo, trước cửa cũng được xếp mấy dãy bình hoa hồng đỏ tươi.

Lâm Tinh Vũ ngửi được hương hoa hồng nhàn nhạt ở phía sau, hỏi: “Đây là sản nghiệp của cô à?”

“Đúng thế, xem ra anh cũng ngầm quan tâm đến tôi nhiều đấy, mấy cái này mà cũng biết.” Vương Hồng Lăng ra vẻ đăm chiêu bảo.

“Đi thôi, dẫn anh tham quan một chút.” Vương Hồng Lăng nhếch miệng cười nói: “Đây là nhà hàng tôi mở từ rất lâu rồi, khoản tiền đầu tiên tôi kiếm được trong đời cũng từ nó mà ra! Mỗi ngóc ngách trong nhà hàng này đều được sắp xếp thiết kế theo chỉ đạo của tôi!”

Lâm Tinh Vũ tùy ý nhìn lướt qua, không đáp lời.

Hai người cũng đi vào trong nhà hàng này.

Trong nhà hàng còn được trang trí lộng lẫy hơn nữa, thật sự rất giống cung đình kiểu Tây thời Trung cổ, nguy nga lộng lẫy, phong cách rất độc đáo, trên quầy rượu đặt vài ngọn đèn kiểu xưa, thực đơn làm từ da cừu, trên tường còn được treo các loại tranh sơn dầu trừu tượng.

Tất cả nhân viên đều là những cô gái trẻ tuổi, ăn mặc theo phong cách nhạc Punk hoặc phong cách hầu gái Gothic, rất hợp với cảnh bài trí xung quanh.

Nhưng Lâm Tinh Vũ phát hiện trong nhà hàng rộng lớn này lại chẳng có lấy một người khách nào.

“Có phải tò mò vì sao không có thực khách đúng không?” Vương Hồng Lăng đắc ý cười bảo: “Nhà hàng này không mở cửa cho người ngoài, chỉ mở cửa cho một mình tôi thôi, lúc tôi muốn ăn uống gì đấy thì sẽ một mình đến đây. Anh là vị khách đầu tiên ở nơi này đấy!”

Lâm Tinh Vũ không lên tiếng, chỉ cảm thấy Vương Hồng Lăng biết cách hưởng thụ cuộc sống hơn nhiều so với các con cháu thế gia cùng lứa bình thường khác. Bỏ ra một số tiền lớn xây nên một nhà hàng như vậy, tuy xa xỉ, nhưng được cái có cho mình một không gian riêng.

Nói đoạn, hai người đã đi lên tầng hai, ngồi xuống một bàn ăn, hai bên là thảm trải đỏ thẫm, đèn treo tỏa ra ánh sáng vàng lờ mờ, rất có bầu không khí.

Một cô gái mặc đồng phục hầu gái đến gần hỏi: “Cô chủ, hôm nay cô tới ăn gì vậy?”

“Cứ như trước đây, với cả đem tất cả các món tráng miệng ngon nhất lên đây nữa.” Vương Hồng Lăng dặn dò.

“Vâng thưa cô chủ.” Nữ phục vụ gật đầu cung kính, sau đó liếc sang Lâm Tinh Vũ một cái, ánh mắt rất hiếu kỳ.

Cô chưa từng thấy cô chủ dẫn đàn ông đến nhà hàng này, chẳng lẽ người này là đối tượng của cô ta? Nhưng mà nhìn một lượt qua chàng trai này, hình như trừ mặt mũi ra thì toàn thân từ trên xuống dưới chẳng có lấy một chỗ xứng với danh phận con cháu thế gia của cô chủ.

Trong lòng hiếu kỳ, thế là nữ phục vụ lại liếc sang thêm đôi lần nữa, sau đó mới lui xuống khỏi tầng hai.

“Anh biết vì sao tôi lại xây một nhà hàng như thế này không?” Trên mặt Vương Hồng Lăng mang theo nụ cười, hỏi.

Lâm Tinh Vũ lắc lắc đầu, sao anh biết được chứ.

Vẻ mặt Vương Hồng Lăng sáng rực hẳn lên, như đang nhớ lại gì đó, cô ta kể: “Bởi vì khi còn nhỏ tôi rất thích đọc truyện cổ tích, trong đó có rất nhiều mẫu chuyện kể về các nàng công chúa. Lúc ấy tôi đã muốn xây dựng một nhà hàng phong cách cung đình kiểu Tây, sau đó sẽ có thể chung sống với người tôi yêu, mỗi ngày cùng đọc sách, cùng ăn cơm ba bữa, khi nào mệt mỏi cũng có thể về không gian riêng tư của cả hai này, cảm nhận bầu không khí…”

“Cho dù người tôi yêu là người như thế nào, có lạ lùng đến mức gì đi nữa, tôi cũng sẽ biến anh ấy thành hoàng tử trong lòng tôi, vua trong mắt người đời, tôi…”