Anh Không Thương Em Đâu Anh À!

Chương 79: Anh vẫn luôn yêu cô như vậy

Hiểu Phù rướn người, với lấy quyển vở ấy.

Không ghi tiêu đề, không ghi tên chủ, chỉ đơn giản hai chữ được anh viết rất cẩn thận:

Nhật ký.

Hiểu Phù lặng lẽ lật trang thứ nhất, nó được ghi lần đầu vào năm mà anh tốt nghiệp đại học, chính xác là những ngày trước khi anh lên nhận bằng cử nhân.

Nếu cô nhớ không nhầm, thì khi đó anh đã bị ốm nặng mất một tuần thì phải.

[Tháng 6.

Những ngày qua tôi đã mơ thấy một giấc mơ kì lạ. Tôi mơ thấy tôi và Hiểu Phù. Và sau những lần tỉnh lại, tôi đều cảm thấy thật khủng hoảng, thậm trí, trong những ngày đầu mơ thấy giấc mơ ấy, tôi đã bị kích động đến phát ốm. Đó như một câu chuyện kể lại có trình tự vậy. Thế nên tôi nghĩ mình nên ghi nó lại.

Tôi mơ thấy ngày mình tốt nghiệp đại học, khi đó tôi đã tỏ tình với Lãnh Ái Hy. Nhưng cũng vào đêm hôm ấy, tôi đã thấy mình bị Hiểu Phù chuốc rượu rồi cùng nhau thân mật.

Tôi giận em, nhưng không thể làm gì được cả.

Sau đó chúng tôi cưới nhau, rồi cùng nhau trải qua cuộc sống hôn nhân.

Tôi đã bị đuổi ra khỏi Vương gia, mọi tài sản kế thừa cũng đã bị tịch thu.

Khi đấy, tôi nhục nhã và căm phẫn thế nào.

Tôi tự hỏi tại sao mình và Hiểu Phù có thể quen nhau được cơ chứ? Nếu không có em xuất hiện trong cuộc đời của tôi, tôi đã chật vật thế này rồi sao?

Nhưng vẫn như cũ, tôi không làm gì em cả.

Tôi không thể làm gì em bởi vì sự việc đã lỡ quá rồi. Và thực tâm tôi cũng không muốn làm gì em.

Đó là vì tôi đã quá bất lực sao?

Hôm nay tôi thấy Hiểu Phù vì tôi mà lao lực trong nhà bếp nửa ngày.

Con bé xưa nay chưa từng vào bếp lấy một lần nên đương nhiên lần đầu tiên vào bếp sẽ rất cực nhọc, món ăn nấu cũng chưa hoàn chỉnh.

Em muốn nấu cho tôi món cá hồi sốt cà, món mà tôi thích ăn.

Thịt cá dù chưa chín kĩ, cà chua còn chưa nát. Nhưng vì đây là lần đầu tiên em vào bếp, tôi nghĩ mình cũng nên… khen em một câu chăng?

Hiểu Phù từ sau khi cưới tôi đã không tiếp tục học đại học nữa, tôi đoán em sợ những lời bàn tán linh tinh của bạn bè.

Đó là cái giá em phải trả vì đã tính kế hại mất cuộc đời tôi.

Nhưng bằng một cách nào đó, tôi cũng thấy thương em.

Thật vớ vẩn. Sao tôi trong giấc mơ có thể thương cho một đứa đã tước đoạt mọi thứ từ tôi chứ?

Đêm nay khi ngủ, Hiểu Phù đã xích lại gần chỗ tôi đang nằm.

Tôi tức giận mắng em tránh ra, em sợ tôi nên em thực sự đã nép về một phía góc giường.

Đến khoảng hơn nửa đêm, em lại một lần nữa dụi đầu vào vai tôi. Em tưởng tôi ngủ rồi hay sao?

Nhưng tôi đã quá mệt để khiển trách em rồi. Thôi thì cứ để cho em lại gần mình nốt ngày hôm nay vậy.]

Tiếp theo sau đó, là những dòng viết về những ngày tháng sinh hoạt thường ngày của họ, nó đều là những cảm nhận và đánh giá đến từ lăng kính chủ quan của anh.

Hiểu Phù có thể nhận ra hết tất cả những gì mà anh viết ở trong đây.

Vương Đề Hiền thực sự… đã mơ về kiếp trước của cô và anh sao…?

Những đoạn cảm xúc của anh thương yêu có, tức giận có, mềm mỏng có, cứng nhắc có… Nhưng nó đều là những cảm xúc thật tâm bị anh chôn vùi ở tận sâu trong tâm can.

Anh vừa muốn yêu cô một cách bình thường như bao người bình thường khác, lại bị sự giận dữ của ngày hôm đó làm cho day dứt.

Anh yêu cô, chỉ là, anh vẫn chưa thể quên được nỗi bất lực ngày hôm ấy khi cô lấy đi mọi thứ của anh.

Vương Đề Hiền vẫn luôn yêu cô như vậy, qua cả hai kiếp đều yêu cô như vậy.

Nhưng cô… không nhận ra.

Đến trang nhật kí cuối cùng, anh đã viết.

[Tháng 12.

Giấc mơ đó đã kéo dài trong ba năm, mỗi đêm tôi mơ là một ngày tương ứng với “tôi” ở trong giấc mơ đó.

Hôm nay là giấc mơ cuối cùng, cũng là giấc mơ… có lẽ là kinh khủng nhất.

Tôi thấy tôi và em đi đến thăm mộ bố mẹ rồi cùng nhau tận hưởng đêm giáng sinh.

Khi ấy tôi đã tặng em một màn trình diễn pháo hoa, em rất thích.

Em nói rằng em xin lỗi tôi, tất cả những gì em muốn nói với tôi chỉ là xin lỗi tôi mà thôi.

Em nói em yêu tôi, em muốn tôi được hạnh phúc, em muốn tôi sau khi an táng cho em thì hãy cưới một người vợ mới, sống nốt cuộc đời còn lại mà không có em.

Sao em có thể nhẫn tâm bỏ tôi ở lại như vậy?

Tôi chỉ có mình em mà thôi, sao có thể cưới ai khác nữa?

Lúc mà tôi cảm nhận được cơ thể nhỏ bé trên vai mình đang dần lạnh đi, lúc đó tôi đã bật khóc.

Tôi muốn nói yêu em, nhưng không biết… em còn có thể nghe được không?

Tôi hối hận rồi.

Tôi muốn được bên em.

Giá như khi ấy, tôi quan tâm em nhiều hơn, để ý đến em nhiều hơn, nào đâu sẽ để cho chuyện em chịu đựng nỗi đau về bệnh tật một mình?

Em thực sự rời xa tôi rồi…

Không sao. Đó chỉ là một giác mơ! – Đó là cảm nhận của tôi khi rùng mình tỉnh lại.

Hiểu Phù vợ tôi vẫn còn đang nằm ngủ ở phòng riêng của em ấy ở cuối dãy hành lang, cách phòng tôi một khoảng bước chân.

Tôi không dám bước vào phòng em, chỉ trộm lắng nghe tiếng thở đều đều của em qua một lớp cánh cửa.

Thật tốt, vì em vẫn ở đây.

Tôi sẽ không để cho điều ấy trong giấc mơ xảy ra ở thực tại.

Tôi sẽ không để cho em phải chịu khổ cực nữa.

Từ nay về sau, mọi nỗi bất hạnh và vết thương của em tôi đều sẽ chịu hết.

Tôi sẽ nhường toàn bộ sự sống của tôi dành cho em.]

Kết thúc dòng hồi kí cuối cùng, ở trên mặt trang viết đó, Hiểu Phù thấy có một số chữ bị nhoè đi, tờ giấy hơi nhàu lại.

Đó là do khi đang viết, anh đã khóc…