Chúc Mừng Ngài Đã Thoát Chết Thành Công

Chương 33

Chiếc xe thể thao với đường cong mượt mà phản chiếu ánh sáng óng ánh như ngọc dưới ngọn đèn đường, cô đứng dựa vào xe, xe xịn người đẹp, trông rất vui tai vui mắt. Thấy Mạc Dịch đi ra, mắt Giang Nguyên Nhu chợt sáng bừng lên, cô chạy tới mở cửa xe ra giúp anh, cười hì hì mời anh lên xe, dáng vẻ ngoan ngoãn vô hại vô cùng.

Mọi người xung quanh đồng loạt đổ dồn ánh mắt hâm mộ đố kỵ.

… Hừ!

Cái thế giới chỉ nhìn mặt này! Quả nhiên chỉ có mấy người đẹp trai mới có thể muốn gì làm nấy!

Giang Nguyên Nhu vẫn cười tươi như hoa, như thể không hề chú ý gì tới ánh mắt của người ngoài, đôi mắt cô sáng lung linh nhìn chằm chằm Mạc Dịch.

Ánh mắt như... như ánh mắt tương tư. Không hiểu sao Mạc Dịch lại cảm thấy toàn thân lạnh run. Tại sao anh cứ luôn cảm thấy như mình bị người ta lợi dụng thế này?

Anh vứt suy nghĩ không đâu đó ra sau đầu, bước chân nhanh hơn, vội vàng ngồi vào xe.

Cửa xe sau lưng anh đóng lại, chặn đứng mọi ánh mắt như có như không bên ngoài. Ghế ngồi được làm bằng chất da sang quý, trong xe tràn ngập mùi nước hoa nữ thoang thoảng, nhiệt độ điều hòa vừa vặn, không ngừng đưa không khí mát lạnh thoải mái ra ngoài. Sạch sẽ, chỉnh tề, gần như không có bất cứ dấu vết của con người.

Mạc Dịch lặng lẽ thu hồi tầm mắt. Lúc này Giang Nguyên Nhu đã ngồi lên ghế lái, cô vươn tay thắt dây an toàn rồi nhìn Mạc Dịch thông qua kính chiếu hậu, cười híp mắt nói với anh:

“Làm tôi sợ chết mất, tôi siêu sợ cậu sẽ biến mất không thấy tung tích nữa chứ, giờ điểm tích lũy của tôi chẳng dư dả gì để đổi thông tin về tung tích của cậu nữa đâu!”

Trên mặt Mạc Dịch chẳng có biểu tình dư thừa nào cả, anh chỉ chẳng lặng rũ mắt ngồi đó. Không thể không nói, thật ra ban đầu anh cũng chuẩn bị làm thế thật.

Giang Nguyên Nhu nói tiếp: “Nhưng mà, nếu tôi không tiết lộ một chút quả ngọt thì chỉ sợ cậu sẽ hoàn toàn không suy xét tới đề nghị của tôi, vậy nên tôi mới bất chấp như vậy.”

Mạc Dịch hơi híp mắt lại, anh nhìn về phía Giang Nguyên Nhu, ánh mắt hai người chạm nhau trong kính chiếu hậu: “Không hổ là cô chủ tuổi còn trẻ đã có thể chống đỡ cả một tập đoàn.”

Giang Nguyên Nhu cười cười, nhìn như không chút kinh ngạc về chuyện Mạc Dịch biết được thân phận của mình, cô nói:

“Từ sau khi bị ép tham gia trò chơi này tôi liền từ từ lui khỏi tầm mắt công chúng rồi, cũng dần rời khỏi vị trí quản lý, dù sao thì cũng chẳng ai biết được người tham gia trò chơi cùng mình có thân phận gì, có muốn động tay động chân gì trong hiện thực không. Cũng là vì... lỡ như tôi có chuyện gì không may, cả tập đoàn cũng có thể hoạt động như bình thường.”

Đột nhiên, Giang Nguyên Nhu như nghĩ tới gì đó, cô nói thêm: “Hơn nữa, tất cả mọi người chơi tham gia trò chơi này đều không thể bị giữ lại mặt mũi cụ thể trong bất cứ đạo cụ hình ảnh gì, cho dù là TV hay ảnh chụp cũng vậy, sau khi chụp, cả khuôn mặt đều sẽ trở nên mơ hồ, nếu hiện tượng bất thường này xuất hiện trên người người đứng đầu cả một tập đoàn thì nguy mất.”

Giang Nguyên Nhu ra vẻ thoải mái cười cười, nhưng trong đôi đồng tử màu nâu ấy vẫn lưu giữ chút sắc thái chán chường “Vậy nên mới nói bây giờ tôi chỉ là một cô cả nhà họ Giang ăn không ngồi rồi, chỉ phụ trách ăn chơi đàng điếm thôi.”

Trong xe rơi vào im lặng, ánh đèn nê ông mờ mờ ảo ảo ngoài cửa sổ chiếu vào trong xe, từng khối sáng như mơ như ảo bị đánh tan rồi lại lần lượt tụ lại, biến ảo hình dạng nhanh chóng.

Một phút sau, Giang Nguyên Nhu thu lại cảm xúc mình vừa để lộ ra ngoài, trong giọng nói lanh lảnh đã không còn sự yếu ớt như trước, giọng cô hơi trầm xuống, cũng nghiêm túc hẳn lên: “Đây là lý do tại sao tôi muốn hợp tác cùng cậu.”

Mạc Dịch hơi nhướng mày, nâng mắt nhìn cô.

Giang Nguyên Nhu nhìn chăm chú đường xe chạy phía trước, mặt mày thanh thoát hơi nặng nề, trong đôi đồng tử tối đen nhìn không ra cảm xúc gì: “Chắc cậu cũng đã biết rồi, nhiệm vụ chính của trò chơi này không có phần thưởng, khi cậu sống sót trong một phó bản, thứ đợi cậu tiếp theo sẽ là những thế giới còn khủng bố hơn nữa, gần như là... vĩnh viễn không có điểm dừng.”

Mạc Dịch hơi nhíu mày, nhạy bén bắt được từ mấu chốt: “Gần như? Ý của cô là...?”

“Đúng thế.” Giang Nguyên Nhu nhìn anh trong kính chiếu hậu: “Còn có khả năng có thể thoát khỏi đó.”

Cô dừng một lát rồi mới nói tiếp:

“Đó chính là hoàn thành nhiệm vụ ẩn, đạt được điểm tích lũy, có đủ điểm tích lũy rồi là có thể có được tư cách đổi lấy cơ hội rời khỏi vòng lặp khủng bố này, chẳng qua là... quyền hạn ở cửa hàng được mở rộng dần dần, điểm tích lũy càng nhiều, số hàng hóa hiển thị sẽ càng nhiều, tiếc là điểm tích lũy của tôi vẫn chưa đủ nên bây giờ tôi vẫn không biết cần phải có bao nhiêu điểm tích lũy mới có thể đổi được tư cách rời khỏi trò chơi này.”

Mạc Dịch gật đầu, đột nhiên, anh như nhớ đến gì đó, anh hỏi: “Nếu quyền hạn của cô vẫn chưa đủ để mở sản phẩm đó thì sao cô biết đến sự tồn tại của nó được?”

Giang Nguyên Nhu vô thức siết chặt vô lăng, trả lời anh: “Là... là một người bạn của tôi, kinh nghiệm của anh ấy rất phong phú, anh ấy đã tiết lộ cho tôi tin này. Nhưng anh ấy đã thua trong phó bản trước đó rồi.”

Mạc Dịch không biết nên nói gì trong những trường hợp thế này, sau một hồi trầm tư suy nghĩ, anh chỉ có thể thốt lên ba chữ khô cằn: “... Nén bi thương.”

Giang Nguyên Nhu cười cười, cô tiếp tục chủ đề vừa rồi, co nói: “Nếu không có đủ điểm tích lũy, những người bị kéo vào trò chơi này sớm muộn gì cũng có ngày bỏ mình ở đây.”

“Chỉ cần dùng điểm tích lũy đổi lấy đạo cụ là có thể được lựa chọn người tiến vào phó bản chung với mình, mà bất kể là hoàn thành hay trợ giúp người khác hoàn thành nhiệm vụ ẩn thì đều sẽ nhận được điểm tích lũy, vậy nên tôi mới muốn hợp tác với cậu… đó là cách có khả năng hoàn thành nhiệm vụ cao nhất.”

Cô nói hết tính toán và tâm tư trong lòng mình ra thật rõ ràng.

Rất hiển nhiên, Giang Nguyên Nhu biết rằng khi nói chuyện với người thông minh thì chân thành, thẳng thắn mới là lựa chọn tốt nhất. Mạc Dịch nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón trỏ của mình, anh trầm tư nhìn những hình ảnh lướt qua bên ngoài cửa sổ, trong đôi mắt đen và sâu hun hút không có chút gợn sóng nào.

Anh đột nhiên nói: “Từng có người nào thoát được chưa?” Giang Nguyên Nhu im lặng thật lâu, sau đó mới trả lời: “Có. Nhưng rất nhiều quy tắc và quyền hạn trong trò chơi này đều có liên quan tới điểm tích lũy, nếu không đạt tới số điểm tích lũy yêu cầu thì sẽ không được tiếp xúc với những tin tức liên quan.”

Ẩn ý chính là cô cũng không được biết nhiều tình báo hơn đó nữa.

Ngay lúc này, Giang Nguyên Nhu đột nhiên lái chậm lại, sau đó từ từ dừng xe.

Mạc Dịch nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng anh đột nhiên có dự cảm chẳng lành: “Đây là đâu?”

Giang Nguyên Nhu không trả lời trực tiếp mà nhìn anh qua gương chiếu hậu rồi nở một nụ cười ngọt ngào:

“Tôi nghe Nguyên Bạch nói thể chất của cậu không tốt lắm phải không? Chắc là do thiếu rèn luyện nhỉ? Hơn nữa cậu còn chuẩn bị tới phòng tập làm thẻ hội viên trọn đời đúng không?”

Mạc Dịch: “...” … Giờ anh hối hận còn kịp không?