Tác giả: Thẩm Vi Hoàng
Editor: Solitude
======
Hồ sen non bộ, gió thổi vi vu.
Chu Ký Tình đứng ở bên hồ, vai lưng thẳng tắp, toàn thân toát ra khí thế đường đường chính chính.
Nhϊếp Miểu sửng sốt.
Y cảm thấy Chu Ký Tình người này, y khó có thể lý giải.
Người cứng đầu rất nhiều, người chính trực cũng có rất nhiều, nhưng kiểu người như Chu Ký Tình, coi nguyên tắc đạo đức giả trong văn bản thờ thành khuôn vàng thước ngọc lại cực nhỏ, ít nhất là Nhϊếp Miểu chưa từng gặp qua.
Nhϊếp Miểu hỏi trong đầu: "Ê, β, không phải mày nói ổng không muốn chết sao?"
β: "Tình cảm của con người, với tư cách một hệ thống không thể nào phỏng đoán. Đồng bạn của tôi chỉ ghi chép lại toàn bộ hành vi của Chu Ký Tình vào cơ sở dữ liệu, cuối cùng đi đến kết luận cậu ta không muốn chết."
Giờ phút này, α cũng đang điên cuồng chất vấn ở trong đầu Chu Ký Tình: "Ký chủ! Ký chủ cậu làm gì vậy?! Cậu cần cậu ta làm giáo viên đó! Bằng không cậu làm cách nào học tập trở thành một doanh nhân thành đạt? Không thể duy trì vị trí nhà giàu số một, chúng ta đều xong đời đó!"
Chu Ký Tình kiên định bất di: "Buộc ân báo đáp là không đúng."
Về phần trở thành một doanh nhân thành đạt, giáo viên khác cũng không phải không thể, thậm chí Chu Ký Tình còn cảm thấy có thể cúi đầu, xin thỉnh giáo Chu Túc.
Chu Túc là người mở đường đưa Chu thị đứng ở vị trí nhà giàu số một.
Ý tưởng đằng sau, Chu Ký Tình còn chưa kịp nói ra để an ủi α đang gào thét, bởi vì có người cắt ngang.
"Cái đó, ngại quá, quấy rầy một chút, Chu tiên sinh, xin hỏi nhà vệ sinh nhà anh ở đâu?"
Là Nhϊếp Hòa Nghi.
Sắc mặt Nhϊếp Miểu trầm vài phần, nghiêng đầu nhìn sang.
Nhϊếp Hòa Nghi đối diện tầm mắt nghiêm nghị của Nhϊếp Miểu, theo bản năng rụt rụt cổ, nhưng nghĩ đến lời mẹ nói, căng da đầu chịu đựng ánh mắt của Nhϊếp Miểu, lặp lại câu hỏi với Chu Ký Tình: "Chu tiên sinh? Anh có thể đưa tôi đến toilet được chứ?"
Nhϊếp Miểu không có ý kiến gì với Nhϊếp Hòa Nghi, ngay cả khi xem kịch bản β đưa, biết người này cũng thích Chu Ký Tình, là tình địch số một, nhưng y không bỏ vào trong mắt, rốt cuộc Chu Ký Tình đã đổi tâm, Nhϊếp Hòa Nghi cũng không biết, cái thích này cũng không đáng giá mấy phân tiền.
Nhưng hiện tại, Nhϊếp Miểu rất chi là chán ghét người này.
Toilet? Nguyên cái Chu gia không có người giúp việc? Từ hoa viên ngoài trời lại đây, không gặp ai, sẽ không có người dẫn đường à?
Đây rõ ràng là chặn ngang một chân.
"Thật sự xin lỗi, lúc này tôi không có thời gian dẫn đường giúp cậu." Bản thân Chu Ký Tình còn không biết toilet nằm ở nơi nào, dẫn đường là không có khả năng, nhưng vẫn tương đối cảm tạ Nhϊếp Hòa Nghi hôm qua đưa hắn tận cửa nhà, vừa lúc thấy Phạm Nam đi tới phía trước, hắn liền nói với Nhϊếp Hòa Nghi, "Đằng trước là quản gia tư nhân Phạm Nam, cậu có chuyện gì khó xử, có thể tìm chú ấy giúp đỡ."
Nhϊếp Miểu: "..." Làm đẹp lắm!
Nhϊếp Hòa Nghi: "???"
Cậu khó có thể tin nhìn Chu Ký Tình, chẳng lẽ chán ghét mình đến như vậy sao?
Nhϊếp Hòa Nghi hít sâu một hơi, giọng nói hơi nghẹn ngào: "Chu, Chu tiên sinh! Anh ghét tôi sao?"
Chu Ký Tình không thể hiểu được, hắn đưa ra lựa chọn tốt nhất cho một người đang cần đi toilet, vì sao lại biến thành hắn ghét vị tài xế DiDi này?
Hắn nhíu mày, vừa muốn phản bác, nhưng mắc kẹt vì không rõ ràng lai lịch của Nhϊếp Hòa Nghi, dừng một lát nói: "Tài xế DiDi, xin cậu đừng từ không thành có."
"Phụt ——" Nhϊếp Miểu, người vốn dĩ không vui vì Nhϊếp Hòa Nghi chen vào nói, nhịn không được, phụt cười ra tiếng.
Nhϊếp Hòa Nghi bị gọi là tài xế DiDi giận đỏ mắt: "Anh! Anh không thích tôi thì không thích, anh vũ nhục tôi làm gì?"
Nói xong xoay người liền đi, nổi giận đùng đùng.
Chu Ký Tình quay đầu lại nhìn Nhϊếp Miểu, biểu cảm nghiêm túc: "Vì sao cậu lại bật cười?"
Nhϊếp Miểu ho khan một tiếng, lắc đầu không lên tiếng.
Với loại người đứng đắn như sách giáo khoa như Chu Ký Tình, nếu y nói ra vì sao bật cười, e là sẽ khiến Chu Ký Tình không hài lòng, thậm chí còn sẽ đẩy người đến chỗ Nhϊếp Hòa Nghi.
Nhϊếp Miểu không trả lời hắn, mặc dù Chu Ký Tình muốn làm rõ, cũng bởi vì đạo lý không làm khó người khác mà khiến bản thân bỏ qua việc này.
Hắn đổi đề tài một cách cứng nhắc hỏi: "Tôi muốn hỏi một chút, vị thân thích kia của cậu, vì sao lại nói tôi vũ nhục cậu ta?"
Là hắn có chỗ nào mạo phạm người ta sao?
Chu Ký Tình rất không thích người khác mạo phạm mình, cho nên có thể đồng cảm như bản thân mình cũng bị, nếu thật là hắn có chỗ nào mạo phạm người, hắn có thể đi xin lỗi.
Nhϊếp Miểu nghĩ nghĩ, cười nói: "Cậu ta thích anh, nhưng anh nhận cậu ta làm tài xế DiDi, cho nên cảm thấy anh đang vũ nhục cậu ta."
Chu Ký Tình nghe thấy cái từ 'thích' này, mặt sinh lý sinh ra ghê sợ, lập tức quay người nôn khan.
Điều này khiến Nhϊếp Miểu hoảng sợ: "Chu tiên sinh? Anh làm sao vậy?"
Chu Ký Tình giơ tay ngăn Nhϊếp Miểu tới gần mình, mặt mày anh đĩnh của hắn nhíu lại, hơi có chút hung ác nói: "Đừng tới gần tôi!"
Giờ phút này với bộ dạng chán ghét xé ra Nhϊếp Miểu ở 'K' tối hôm qua, giống nhau như đúc.
Chu Ký Tình ghét gay, mặt sinh lý cùng mặt tâm lý ghét gay, chỉ cần một người giới tính nam thích hắn, hắn sẽ nôn thành như vậy.
Nhϊếp Miểu nhìn chằm chằm Chu Ký Tình ở bên cạnh hồ nôn khan, vẻ mặt trang nghiêm, đồng thời ở trong đầu hỏi: "β, Chu Ký Tình đã trải qua những gì trước khi tới thế giới này?"
β nói: "Đó là về quyền riêng tư, trước khi hai người chưa trở thành chồng chồng hợp pháp, cậu không có quyền được biết. Trừ phi Chu Ký Tình chính miệng nói cho cậu."
Nhϊếp Miểu chậc một tiếng, nhưng không có vừa đe dọa vừa dụ dỗ, nghiền ngẫm suy đoán.
Y không để ý đến β, thay vào đó quan sát xung quanh, thấy có người giúp việc lại đây, nhanh chóng đi qua, nói chuyện với người đó, muốn một chai nước khoáng và một phần khăn giấy.
Sau khi Chu Ký Tình kết thúc nôn khan, Nhϊếp Miểu đặt nước khoáng và khăn giấy ở trong tầm tay hắn có thể với tới, lại nói: "Súc miệng một chút, sẽ tốt hơn nhiều."
Chu Ký Tình không có lập tức súc miệng, mà là rửa trôi nước chua hắn nôn khan bên cạnh hồ, sau đó cách Nhϊếp Miểu ba bốn mét nói: "Xin lỗi, tôi phải đi toilet một chút."
Hắn nói chuyện với α trong đầu, yêu cầu nó dẫn đường cho mình.
Nhϊếp Miểu đi theo sau, y thấy Chu Ký Tình đi đến vị trí quy định trong toilet rửa mặt, lau rửa chính mình xong, lại phi thường nghiêm cẩn ném khăn giấy đã dùng vào thùng rác.
Ám ảnh cưỡng chế?
Nhϊếp Miểu cảm thấy không giống, Chu Ký Tình quá quy củ, giống như một cái khung riêng biệt đóng khung hắn lại.
Không chờ Nhϊếp Miểu cẩn thận suy nghĩ tình huống của Chu Ký Tình này đến tột cùng là như thế nào, Chu Ký Tình đã đi đến nói: "Xin lỗi, vừa rồi thất lễ."
Nhϊếp Miểu sau khi xác định Chu Ký Tình không thích bị người khác mạo phạm, cũng không thích người khác quá tìm hiểu, y tự nhiên sẽ không tự mình đi xúc mìn.
Nhϊếp Miểu cười đáp: "Không có gì, chúng ta vẫn tiếp tục nói chuyện vừa rồi đi?"
Chu Ký Tình cho rằng Nhϊếp Miểu muốn tiếp tục nói với hắn về Nhϊếp Hòa Nghi, hắn theo bản năng nhíu mày, vừa định chấm dứt đề tài này, liền nghe Nhϊếp Miểu nói: "Chu tiên sinh, anh còn nguyện ý nói thử yêu cầu quá đáng của anh sao? Tôi đây có một cái tật xấu, nếu có người có ân với tôi, lại không cho tôi cơ hội báo ân, tôi sẽ khó ăn khó ngủ. Chu tiên sinh, tôi hứa với anh, nếu yêu cầu quá đáng của anh làm tôi khó xử, tôi sẽ từ chối. Làm ơn, Chu tiên sinh, nói cho tôi nghe một chút đi?"
Kiểu thoái nhượng cùng yếu thế này, khiến lòng kiên định ban đầu Chu Ký Tình có chút dao động.
Hơn nữa hắn thật sự có tâm lý bài xích với Chu Túc ngang ngược, nếu yêu cầu quá đáng của hắn, không quá khó xử với Nhϊếp Miểu mà nói, Nhϊếp Miểu chính là lựa chọn tốt nhất trước mắt của hắn.
Suy xét qua lại, Chu Ký Tình nói: "Tôi muốn... Mời cậu làm giáo viên của tôi."
Nhϊếp Miểu đang chờ những lời này, rất nhanh chóng nói: "Không thành vấn đề."
Thầy và trò, y thích.
Chu Ký Tình thấy y sảng khoái đáp ứng, nhíu mày hỏi: "Không phải cậu hứa với tôi sẽ suy xét kỹ sao? Cậu thậm chí còn không biết tôi mời cậu làm giáo viên gì? Cậu cứ không có một chút tâm phòng bị nào như vậy, như vậy không tốt."
Nhϊếp Miểu: "?"
Tâm phòng bị?
Làm sao mà Chu Ký Tình lại xem y thành ngốc xít dễ lừa?
======