Hà Dụ nhốt mình trong phòng.
Cô gái ngồi trong phòng khách gọi điện thoại, anh có thể nghe thấy loáng thoáng, chắc là đang gọi cho Phó Thần Sơn.
Phó Thần Sơn chưa từng nói với Hà Dụ chuyện y có bạn gái, thậm chí khi Hà Dụ bước vào căn nhà này cũng không nhận ra nơi này còn có dấu vết sinh hoạt của phụ nữ.
Nếu là Hà Dụ của ba năm trước đây mà biết Phó Thần Sơn có bạn gái, có lẽ sẽ rất đau lòng, hoàn toàn thất vọng các kiểu, nhưng ở thời điểm hiện tại thì cảm xúc cũng không có nhiều biến động. Đương nhiên, anh còn chẳng mấy hứng thú với Phó Thần Sơn nữa là.
Hà Dụ nằm ngửa trên giường, một lúc sau lại nghe tiếng giày cao gót “cạch cạch cạch” của người phụ nữ khi giẫm xuống sàn, tiếp đó là tiếng cửa phòng bên mở ra, sau đó nặng nề đóng lại. Hẳn là cô đang vào phòng của Phó Thần Sơn.
Hà Dụ nhìn chiếc đèn chùm trên trần nhà, đó là một chiếc đèn trần hình hoa huệ trắng, kiểu dáng đơn giản và tao nhã, rất giống với phong cách trang trí toàn bộ ngôi nhà của Phó Thần Sơn. Anh ngáp một cái, có lẽ là do tối qua ngủ không ngon, cơn buồn ngủ chầm chậm ập đến, Hà Dụ nhắm mắt lại.
Ngủ một giấc ngoài ý muốn này ấy vậy mà lại rất ngon.
Khi Hà Dụ tỉnh lại, đột nhiên phát hiện trong phòng có thêm một người. Phó Thần Sơn đang ngồi bên giường, lẳng lặng nhìn anh.
Hà Dụ dụi dụi mắt, “Về lúc nào vậy? Sao không gọi em?”
Phó Thần Sơn khẽ cười nói: “Thấy em ngủ ngon quá nên không nỡ đánh thức.”
Lúc Hà Dụ muốn ngồi dậy mới nhận ra trên người mình đã được đắp một lớp chăn từ lúc nào, Phó Thần Sơn vươn tay giúp anh chỉnh lại cổ áo xốc xếch của mình.
Hà Dụ mỉm cười cài nút áo trên cổ lên, nói: “Đừng tốt với em như vậy, em sẽ cho rằng anh yêu em.”
Phó Thần Sơn mỉm cười lắc đầu.
Hà Dụ xoay người xuống giường, nghe thấy Phó Thần Sơn nói: “Đi rửa mặt đi, chúng ta ra ngoài ăn cơm nhé.”
“À,” Hà Dụ ngẩng đầu nhìn y, “Bạn gái của anh về rồi.”
Vẻ mặt của Phó Thần Sơn thoáng khựng lại, sau đó vẫn nở nụ cười, “Phải, em ra ngoài đi rồi tôi giới thiệu hai người với nhau.”
Nói là giới thiệu hai người với nhau nhưng thật ra chỉ là đơn phương giới thiệu với Hà Dụ mà thôi, “Đây là bạn gái của tôi, Lăng Chỉ Lộ.” Sau đó nói với Lăng Chỉ Lộ: “Hà Dụ, đã từng nói với em rồi.”
Hà Dụ mỉm cười vươn tay, “Xin chào.”
Lăng Chỉ Lộ nhìn Hà Dụ, chậm rãi đưa tay ra bắt tay với anh, nói: “Anh chính là kẻ đã bị kết án vì tội biển thủ trái phép tiền của công ty chúng tôi ba năm trước?”
“Chỉ Lộ!” Phó Thần Sơn nhíu mày, giọng nói trở nên lạnh lùng và cứng rắn, kéo cô gái đến bên cạnh mình.
Nụ cười trên mặt Hà Dụ vẫn không thay đổi, anh nói: “Là tôi. Hóa ra là tiểu thư Lăng, chẳng trách nghe tên thôi đã cảm thấy rất quen.”
Năm đó tốt nghiệp đại học xong vừa vào công ty, Hà Dụ đã từng nghe nói ông chủ lớn bên trên có một cô con gái duy nhất, là ngọc nữ của gia tộc họ Lăng và là người thừa kế duy nhất của Lăng Vân. Lúc ấy mấy người trẻ tuổi còn đùa rằng ai mà lấy được con gái ông chủ lớn thì xem như hời quá rồi. Không ngờ rằng hôm nay Phó Thần Sơn đã có được chuyện tốt đến vậy.
Lăng Chỉ Lộ cảm thấy cực kỳ bất mãn với việc Phó Thần Sơn lớn tiếng rống mình, cô vung tay hất Phó Thần Sơn ra, “Em cũng đâu có nói sai!”
Phó Thần Sơn lại nắm chặt tay Lăng Chỉ Lộ rồi ôm cô vào lòng, “Đừng nói nữa, Hà Dụ là bạn tốt của anh, bọn anh từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau.”
Lăng Chỉ Lộ hiển nhiên đã quen thói kiêu căng của tiểu thư con nhà quyền quý, cô ra sức giãy giụa để Phó Thần Sơn buông mình ra, đồng thời nói: “Anh ta đã từng ngồi tù đó! Ai mà biết ở trong tù đã từng làm những chuyện buồn nôn gì rồi? Anh để anh ta ở trong nhà mà không thấy dơ bẩn hả?”
“Chỉ Lộ!” Phó Thần Sơn thật sự hết cách, bèn kéo Lăng Chỉ Lộ đi vào phòng của mình, sau đó đóng mạnh cửa phòng.
Hà Dụ hơi bất đắc dĩ, anh có thể nghe thấy Phó Thần Sơn cố gắng thấp giọng nói chuyện cách một cánh cửa phòng, thế là đi vào nhà vệ sinh, rửa mặt bằng nước lạnh, sau đó ra phòng khách mở cửa bước ra ngoài ban công.
Hà Dụ thực sự thích cái ban công lớn này của nhà Phó Thần Sơn, anh nằm xuống chiếc ghế dài, lòng nghĩ bản thân e rằng khó lắm mới có khả năng sở hữu được một căn nhà như này. Hồi trẻ thì còn từng mơ tưởng, nhưng bây giờ tất thảy chỉ còn lại chút bong bóng hư ảo, đâm một phát là vỡ.
Phó Thần Sơn và Lăng Chỉ Lộ nhốt mình trong phòng hơn nửa tiếng mới ra ngoài, Hà Dụ đoán là Phó Thần Sơn đã nói hết lời ngon ngọt để dỗ Lăng Chỉ Lộ nên miệng khô khốc rồi. Vậy nên y vừa ra khỏi cửa phòng đã đi thẳng vào bếp rót một ly nước uống.
Lăng Chỉ Lộ đứng trong phòng khách, nhìn Hà Dụ từ đằng xa, nhưng cũng không lại gần.
Việc Lăng Chỉ Lộ có ác ý với anh có lẽ chủ yếu bắt nguồn từ sự việc ba năm trước, chính xác mà nói thì Lăng Chỉ Lộ cũng có thể được coi là một nạn nhân.
Phó Thần Sơn bước từ trong bếp ra, gọi Hà Dụ, “Đi ăn cơm thôi.”
Hà Dụ đứng dậy, cười cười đáp: “Được.”
Lăng Chỉ Lộ xách một chiếc túi da màu đen xinh xắn đi theo sau lưng Phó Thần Sơn, cũng chẳng hề có ý muốn nói chuyện với Hà Dụ.
Phó Thần Sơn nắm chặt tay Lăng Chỉ Lộ, lúc ra cửa thì nói với Hà Dụ: “Đóng cửa nhé.”
Vì nữ chủ nhân đã đến rồi nên khi lên xe, Hà Dụ vô cùng tự giác bước lên ngồi xuống ghế sau.
Anh thấy Phó Thần Sơn mở cửa xe giúp Lăng Chỉ Lộ, tựa lòng bàn tay lên khung cửa để tránh cho cô bị đυ.ng đầu. Lúc quay trở lại ngồi lên ghế thì lại nghiêng người sang dịu dàng giúp cô thắt dây an toàn.
Một tay Hà Dụ chống cằm, anh yên lặng ngồi phía sau theo dõi từng cử chỉ và biểu cảm của Phó Thần Sơn.
Theo như anh thấy thì biểu cảm của Phó Thần Sơn có hơi thận trọng quá mức. Sự ân cần và dịu dàng kia nom hơi gò bó kiểu như do cố gắng mà thành, tóm lại là trân trọng thì có thừa, nhưng vẫn chưa đủ ấm áp. Có lẽ đối với Phó Thần Sơn, vị tiểu thư Lăng này quá quan trọng, phức tạp hơn nhiều chứ không đơn giản chỉ là người yêu thông thường.
Hà Dụ vươn tay sờ sờ ghế sô pha bằng da thật dưới người mình.
Xe xịn, nhà sang, chẳng trách một người chưa đầy ba mươi tuổi như Phó Thần Sơn lại có thể sống một cuộc sống như bây giờ.
Không khí bữa tối ba người có hơi xấu hổ.
Lăng Chỉ Lộ cũng không nói gì với Hà Dụ, cô ngồi bên cạnh Phó Thần Sơn, thỉnh thoảng nhỏ giọng dán bên tai y nói chuyện.
Hà Dụ loáng thoáng có thể nghe được chút ít, đại khái đều là những lời nũng nịu phàn nàn, chê bai những người xung quanh, than thở công việc quá nhiều, hay chuyến đi không được suôn sẻ.
Lăng Chỉ Lộ vốn đang đi du lịch với mấy người bạn, dự định tuần sau mới về. Nhưng nửa đường lại cãi nhau với một người, thế là bệnh tiểu thư lại tái phát, khăng khăng ngồi máy bay trở về một mình.
Cô định tạo bất ngờ cho Phó Thần Sơn, cũng tiện thể để Phó Thần Sơn an ủi dỗ dành mình, kết quả không ngờ khi đến lại gặp Hà Dụ.
Phó Thần Sơn vẫn luôn dịu giọng an ủi cô, trông kiên nhẫn vô cùng.
Hà Dụ vùi đầu ăn món trên đĩa của mình, anh không thích cơm Tây lắm, gắp món gì vào miệng có vẻ đều hơi trúc trắc.
Ăn được một nửa, Phó Thần Sơn đột nhiên rút một thứ từ trong túi áo ra, đưa cho Hà Dụ đang ngồi đối diện.
“Gì vậy?” Hà Dụ vươn tay nhận lấy, thì ra là một chiếc smartphone cảm ứng màu đen.
Ba năm trước dòng điện thoại smartphone cảm ứng này còn rất hiếm gặp, bây giờ thì đã tràn lan.
Phó Thần Sơn nói: “Tôi nhờ trợ lý mua giúp, đầu giờ chiều đã định đưa cho em, không ngờ lại quên béng mất, cài sim đồ hết rồi, số di động của tôi cũng đã gửi qua rồi đó. Sau này có việc gì thì liên lạc với em cũng tiện hơn.”
Hà Dụ nhấn nút nguồn mở màn hình lên. Màn hình rất lớn và cũng rất rõ ràng, giá cả dường như cũng không hề rẻ. Anh cười cười, đoạn nói với Phó Thần Sơn: “Cảm ơn nha.”
Lăng Chỉ Lộ đập mạnh cái nĩa trong tay xuống đĩa.
“Sao vậy?” Phó Thần Sơn vươn tay đặt lên lưng cô, hỏi.
“Không gì cả,” Lăng Chỉ Lộ nhàn nhạt mỉm cười.
Hà Dụ biết cô không vừa ý việc Phó Thần Sơn đưa đồ cho mình, đại khái chắc càng bất mãn hơn trước thái độ chẳng hề từ chối đã nhận của anh. Có điều Hà Dụ cảm thấy chẳng quan trọng, anh bưng chén canh trên bàn lên, nhàn nhạt uống một ngụm.
Lăng Chỉ Lộ đặt dao và nĩa xuống, “Em không muốn ăn nữa.”
Phó Thần Sơn: “Không muốn ăn nữa thì thôi cũng được, chờ Hà Dụ ăn xong chúng ta liền đi.”
Mặt mày Lăng Chỉ Lộ chù ụ không vui, “Em muốn đi xem phim.”
Phó Thần Sơn hơi bất đắc dĩ, y hỏi Hà Dụ: “Cùng đi xem phim luôn nha?”
Hà Dụ còn chưa kịp lên tiếng thì Lăng Chỉ Lộ đã xách túi da đứng lên, vừa nói: “Hai người các anh đi mà xem với nhau đi!” vừa đi thẳng ra ngoài.
“Chỉ Lộ!” Phó Thần Sơn đứng dậy toan đuổi theo.
Hà Dụ thấy y còn đang do dự, thế là nói: “Còn không mau đuổi theo!”
Phó Thần Sơn rất bất đắc dĩ, y nói với Hà Dụ: “Em cứ bảo họ ghi nợ vào tài khoản của tôi, ăn xong rồi thì tự bắt xe về nhé.”
Hà Dụ phất phất tay, “Yên tâm đi, một tên đàn ông như em mà còn sợ bị lạc à? Dỗ bạn gái quan trọng hơn, mau đi đi.”
Phó Thần Sơn gật gật đầu rồi đuổi theo ra cửa.
Hà Dụ không có khẩu vị gì, thấy Phó Thần Sơn đã đi, anh lập tức cầm giấy ăn lau miệng, tiện thể vẫy tay gọi nhân viên phục vụ thanh toán rồi ghi nợ vào thẻ.
Ra khỏi nhà hàng đã là tám giờ rưỡi tối, nhưng đối với thành phố này thì cuộc sống về đêm lại chỉ vừa mới bắt đầu thôi.
Hà Dụ đi tản bộ dọc theo con phố, nhìn những ánh đèn thủy tinh lấp lánh sắc màu, lướt qua vô số những người khác nhau. Nhìn anh không khác gì bất kỳ ai ở đây, đi trên những đoạn đường nhộn nhịp của thành phố sẽ không ai có thể nghĩ rằng chàng thanh niên lạ mặt này lại vừa mới ra tù.
Thực ra cũng chỉ ba năm, những thay đổi của thành phố này cũng không được tính là quá lớn, thứ thực sự thay đổi có lẽ chỉ là tâm tình của Hà Dụ mà thôi.
Đi gần nửa tiếng, Hà Dụ giơ tay bắt một chiếc taxi.
Sau khi lên xe thì nói với tài xế: “Đưa tôi đến Thành Hải Loan.”
Thành Hải Loan là tên một con phố ở thành phố Sùng Phong, vì là nơi tập trung các tụ điểm ăn chơi trong thành phố, nên cũng có người gọi thẳng là phố bar.
Tài xế nghe vậy lập tức quay đầu xe, quẹo thẳng vào một cái hẻm nhỏ. Dường như đêm nào anh ta cũng phải chở khách đến Thành Hải Loan, thế nên biết mọi đường tắt dẫn đến đó.
Hà Dụ đến Thành Hải Loan là để tìm người chứ không phải để đi bar.
Trong túi áo của anh có một mảnh giấy note, nó đã ở trong đó khá lâu rồi, chữ viết cũng đã hơi mờ đi. Nhưng vẫn có thể đọc được rõ ràng, trên đó viết dòng chữ “Thành phố không say, số 56, phố Hải Loan.”
Đến phố Hải Loan, tài xế hỏi anh xuống ở đâu, anh nói: “Số 56.”
Tài xế hơi sửng sốt, đoạn tiếp tục đi về phía trước một đoạn, sau đó dừng lại, nói với anh: “Ở gần đây đó, tôi cũng không rõ cụ thể là nhà nào nữa.”
“Cảm ơn,” Hà Dụ gửi tiền rồi mở cửa xuống xe.
Phủ đầy con phố là ánh đèn neon nhấp nháy cùng với âm nhạc phát ra từ những bộ loa siêu trầm rải khắp đường, nam thanh nữ tú áo quần xinh đẹp lần lượt cùng nhau bước vào những quán bar không rõ tên.
Hà Dụ nhìn cũng như một thành viên trong số họ, ngoại trừ việc anh cứ nhìn thẳng vào các biển hiệu mãi, nhưng chưa từng bước vào bất kỳ cái nào trong số đó.
Đi thẳng đến trước cổng số nhà 56, Hà Dụ ngẩng đầu nhìn hai chữ “Biên giới” lớn trên tấm biển hiệu. Anh hơi nghi ngờ, vì sao lại không phải là “Thành phố không say”?
Nhân viên phục vụ đeo nơ đứng ngay cửa, hỏi Hà Dụ: “Anh muốn vào không ạ?”
Hà Dụ cúi đầu nhìn lướt qua tờ giấy trên tay, anh thoáng do dự rồi tiến vào bên trong.