Thần Cấp Cuồng Tế

Chương 24: Mưa gió ập đến

Mấy thế lực lớn có thực lực tham gia đấu giá ở thành phố Lăng rối rít bán tháo các loại tài sản, giá cả cũng rẻ đến không ngờ.

Cố Tiên Dao cũng thể hiện được năng lực buôn bán tuyệt vời của mình, cùng với mấy công ty hợp tác đã đạt được những ý định ban đầu của mình.

Đáng phải nhắc tới chính là trung tâm thương mai lại bị Cố Tiên Dao dùng cái giá rẻ mạt mua được, lại mua thêm một mảnh đất lớn ở phía tây thành phố.

Dĩ nhiên, những việc này đều thuận lợi dưới sự sắp xếp sẵn của Giang Viêm.

Ngày đầu tiêm, tài sản trong tay Cố Tiên Dao đã có mấy trăm triệu.

Trước đây chưa từng đàm phán qua dự án nào lớn như vậy, Cố Tiên Dao lo lắng đến nỗi giọng cũng trở nên run rẩy, cũng may không có gì nguy hiểm, cũng không có bất kỳ sơ suất nào.

Rất nhanh sau đó, một ít thương nhân khôn khéo đã chú ý tới hai công ty này.

Nhà họ Ngô và tập đoàn Tiên Dao.

Trước khi có thông báo chính thức thì nhà họ Ngô đã mua vào một số lượng lớn đất đai, nhưng hôm nay lại tập trung mở mang phát triển về phía tây thành phố. Như vậy, ngày mà nhà họ Ngô từ một gia tộc hạng hai vươn mình thành gia tộc hạng nhất đã không còn xa nữa.

Nhà họ Ngô cứ như như tiên tri trước nên sớm đã mua lại một lượng lớn đất đai?

Nói ra thật không có ai tin.

Những chuyện này nhất định sau lưng có một bàn tay vô hình đang thao túng, nhưng không ai biết đó là ai.

So với nhà họ Ngô, tập đoàn Tiên Dao càng có vẻ thần bí hơn, ở thành phố Lăng, nhà họ Cố tạm thời có thể xếp vào hạng ba, vì vậy có rất ít người biết đến Cố Tiên Dao.

Tài chính của tập đoàn Tiên Dao cứ như dùng không hết, chỉ cần ra giá thích hợp, tài sản chất lượng tốt, tất cả đều mua hết.

Những thế lực ngầm ở ở thành phố Lăng cũng không ngồi yên, khi tất cả mọi người đang nhìn chằm chằm vào sản nghiệp mà Ma Lão Tam để lại, Tần Nguyên Vũ cũng dùng giá rất thấp để xử lý các sản nghiệp ngầm trong tay mình.

Đây khác nào là rửa tay gác kiếm?

Thế lực ngầm chính là một vũng nước đυ.c, đi vào thì dễ dàng, nhưng để rửa sạch sẽ thì không đơn giản như vậy.

Sẽ không có chuyện người nào đó bởi vì muốn thoái lui nên rửa tay gác kiếm quên đi ân oán, kể từ khoảnh khắc bước chân vào thì vĩnh viễn không còn đường quay đầu lại.

Thành phố Lăng, mưa gió sắp tới rồi.

Bên ngoài thành phố, ở một nơi nghỉ dưỡng vô cùng nổi tiếng.

Núi cao nước chảy, chim hót hoa nở.

Một người trung niên cao ráo, mặt mũi trắng nỏn đang thưởng thức trà.

Giang Viêm lười biếng ngồi ở đối diện cũng đang nhàn nhã hút thuốc.

"Tôi đợi ở đây hơn một năm rồi, cuối cùng anh cũng đã xuất hiện." người đàn ông trung niên đẩy ly trà về phía Giang Viêm.

Người biết thân thế của Giang Viêm không nhiều, người đàn ông trung niên này là một trong số đó.

Nếu như có người nào đó nhìn thấy người này nhất định sẽ rất kinh ngạc.

Người đàn ông trung niên này họ Cơ, ở phương đông, họ này tượng trưng cho hoàng tộc.

Có thể khiến cho một thành viên của hoàng tộc phải dâng trà, thân phận người này nhất định không đơn giản.

Nhưng nếu như biết được thân phận của Giang Viêm, sẽ không có ai cảm thấy bất ngờ.

Đừng nói là người bình thường, cho dù là hoàng tộc thông thường cũng không xứng mời trà Giang Viêm.

Hoàng tộc suy yếu, đấu đá giữa các thế lực lớn càng ngày càng không coi hoàng tộc ra gì.

Thiên Tể chưa bao giờ cần nể mặt hoàng gia, bởi vì hoàng gia chẳng qua chỉ là thế lực lớn nhất ở phương đông, chỉ có thể tượng trưng cho lợi ích của chính mình.

"Đợi tôi, là vì mang phiền phức đến cho tôi sao?"

Giang Viêm vốn định lặng lẽ thu mảnh đất đó vào tay, nhưng Cơ Tử Hùng đột nhiên lại tuyên bố đấu giá, không phải là phiền phức vậy thì là cái gì.

"Tôi biết thanh danh của Thiên Tể, chưa bao giờ liên minh với bất kỳ thế lực nào." Cơ Tử Hùng liếc nhìn ly trà mà Giang Viêm vẫn chưa động vào: "Nhưng chúng ta có thể cùng hợp tác."

Giang Viêm giễu cợt: "Ông cũng muốn thu lấy lợi ích sao?"

"Tôi và hoàng tộc, trước đến giờ đều khác nhau."

Cơ Tử Hùng cười yếu ớt nói: "Là một chủ tịch thành phố, cái mà tôi mong muốn là quyền kiểm soát tuyệt đối đối với thành phố này."

"Như vậy, lợi ích tự nhiên cũng sẽ không thể đo đếm được."

Giang Viêm châm biếm: "ông trái lại rất thực tế."

"Đừng cố ý gây phiền toái cho tôi nữa, nhẫn nại của tôi là có giới hạn."

Nói xong, Giang Viêm búng tàn thuốc, chậm rãi đứng dậy.

Ngay cả là hoàng tộc, muốn cho họ biến mất cũng không phải việc gì khó khăn, cho dù gϊếŧ đi, cũng không có ai yêu làm được gì Giang Viêm.

"Nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền, có lẽ tôi và những người khác không giống nhau." Cơ Tử Hùng đổ ly trà đã nguội đi, chậm rãi rót thêm một ly mới.

Một lần nữa đẩy tới trước mặt Giang Viêm: "Có lẽ, một ly này mùi vị sẽ khác ban nãy.”

Một phút yên lặng ngắn ngủi, cuối cùng Giang Viêm cũng nâng ly trà lên: "Vậy tôi sẽ thưởng thức ly này."

Trên đường trở về, Giang Viêm nhận được điện thoại của Kim Jeong Jun.

Giang Viêm hiểu ý cười một tiếng.

Vì để lấy được tập đoàn Cố thị, Cố Minh Song đã dốc toàn lực.

Hơn mười mỹ nữ được đưa tới mặc cho Kim Jeong Jun tự chọn, đây chẳng qua chỉ là nước cờ đầu tiên.

Nhưng Kim Jeong Jun lại không đồng ý, người đẹp mặc dù đã nhận rồi nhưng lại đưa ra một vấn đề khó khăn cho Cố Minh Song.

"Kế hoạch của tập đoàn tài chính Hàn Quốc là muốn tăng cường đầu tư vào phương đông, tôi thấy tập đoàn Cố thị rất có tiềm năng, không biết tập đoàn Cố thị có đồng ý để tôi mua lại cổ phần không."

Kim Jeong Jun nói là tôi, mà không phải là tập đoàn tài chính Hàn Quốc. Khác biệt trong đó đương nhiên Cố Minh Song có thể nghe ra được.

Tập đoàn Cố thị là của riêng nhà họ Cố, nếu muốn thêm ai vào cần thông qua sự đồng ý của Cố Mậu Tổ mới được.

Cố Minh Song lúng túng, Kim Jeong Jun lại nói: "Cố tổng, ông nghĩ xem, nếu tôi gia nhập vào tập đoàn Cố thị, sau này dự án của tập đoàn tài chính Hàn Quốc còn giao cho người khác làm nữa sao?"

"Tất cả các khoản đầu tư của Hàn Quốc ở phương đông không phải chỉ có thể hỏi đến đâu, mà là có thể đưa ra quyết sách đấy."

Nếu Kim Jeong Jun trở thành cổ đông của tập đoàn Cố thị, dự án này tự nhiên sẽ giao cho tập đoàn Cố thị, như vậy sẽ tối đa hóa lợi ích, sẽ là đôi bên cùng có lợi.

Cố Minh Song lập tức bị thuyết phục, đối với ông ta mà nói, cái ông ta nhận được không chỉ là những dự án liên tục, mà còn là toàn bộ tập đoàn Cố thị.

Cuộc mua bán này, chỉ có kẻ ngu mới có thể từ chối.

Cố Minh Song cẩn thận hỏi: "Anh Kim muốn bao nhiêu cổ phần?"

"10%!" mắt Kim Jeong Jun liếc nhìn về phía những người đẹp đang đứng xung quanh, những mỹ nhân này đã được đưa tới cửa, ông ta cũng sẽ không thể lãng phí được.

Cố Minh Song cắn răng một cái, lại hỏi: "Dự án khu công nghiệp kia khi nào ký hợp đồng?"

Kim Jeong Jun khoát tay: "Cái đó không vội, trở thành cổ đông với dự án là hai chuyện khác nhau."

Suy cho cùng Kim Jeong Jun chẳng qua là đang thay người khác nói chuyện, dùng mục đích của Cố Minh Song để gia nhập tập đoàn Cố thị nhằm kiếm thêm thu nhập.

Kim Jeong Jun chỉ khi đạt được lợi ích mới có thể thu dự án lại giao cho tập đoàn Cố thị.

"Vậy lúc nào thì làm thủ tục?" Cố Minh Song có vẻ còn gấp hơn Kim Jeong Jun.

Hưng phấn xoa xoa tay,dường như toàn bộ tập đoàn Cố thị đã nắm được trong tay.

Cuối cùng, Kim Jeong Jun dùng cái giá rẻ mạt mua được cổ phần của Cố Minh Song.

Đây chính là cổ phần sẽ chảy vào trong tay của Cố Tiên Dao.

Cùng lúc đó, bên trong phòng làm việc của Cố Tiên Dao cũng đang tiến hành một cuộc trao đổi khác.

Cố Minh Giai và Cố Minh Thành sợ đêm dài lắm mộng, vòng trở lại ký hợp đồng chuyển nhượng cổ phần với Cố Tiên Dao.

Đến lúc này, 30% cổ phần của tập đoàn Cố thị đã chảy ra bên ngoài, nhưng Cố Mậu Tổ vẫn hoàn toàn không hay biết.

Cố Minh Song về đến nhà, vội gọi Cố Thượng tới bên cạnh.

Cố Thượng nghĩ cha lại muốn đánh mình, mặt đầy khϊếp đảm.

Cố Minh Song nhìn dáng vẻ ấy chỉ hận rèn sắt không thành théo, âm thầm than thở nói: "Ngày mai, con đi ký thỏa thuận với Kim Jeong Jun, tất cả ta đã đàm phán xong xuôi rồi."

Cho du Cố Thượng không tài giỏi gì, những dù sao cũng là con trai mình. Cố Mậu Tổ quan tâm nhất chính là nối dõi tông đường, nếu để cho Cố Mậu Tổ biết dự án là do Cố Thượng ký, sẽ càng khiến cho Cố Mậu Tổ thích hơn.

Đặc biệt, quan hệ giữa Cố Thượng cùng với con gái nhà họ Sài ở thành phố Tỉnh cũng rất tốt, nếu như nhà họ Cố có thể kết thông gia với nhà họ Sài, thì Cố Mậu Tổ sẽ càng thích Cố Thượng hơn.

Vì để cho Cố Thượng xứng với nhà họ Sài, nhất định Cố Mậu Tổ sẽ lập tức đưa tất cả cổ phần ra để nâng cao giá trị con người Cố Thượng lên.

"Cha, Sài Thái Vân cũng sắp đến đây rồi, con đang chuẩn bị đi đón cô ấy." Cố Thượng vội vã lui ra.

Hai hàng lông mày của Cố Minh Song giãn ra: "Ừ, phải chiêu đãi con bé thật tốt, nhất định phải để cho con bé được chơi vui vẻ."

Đây là cái gì? Một ngày không thấy như xa cách ba thu. Cố Thượng mới vừa trở về nhà, con gái nhà họ Sài lập tức chạy theo rồi.

Tuy năng lực Cố Thượng có kém một chút, nhưng ở mặt tán gái này anh ta cũng là người có tài.

Nhà họ Cố cùng với nhà họ Sài kết thông gia chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, ánh mắt nhìn Cố Thượng bổng trở nên ôn hòa từ ái mấy phần.

Nghĩ đến Cố Minh Giai, Cố Minh Song hừ lạnh, chú ba ơi chú ba, chú cuối cùng vẫn mang đá tự đập lên chân mình.

Cố Minh Song cả ngày hưng phấn, Cố Thượng đã thay mặt ông ta đi ký thỏa thuận hợp tác với Kim Jeong Jun.

Cố Mậu Tổ cho người gọi ông ta đi tới biệt thự Ngân Hồ, Cố Minh Song chải chuốt ăn mặc một hồi, chuẩn bị tiếp quản toàn bộ tập đoàn Cố thị, cần phải trang trọng hơn một chút.

Sắc mặt Cố Mậu Tổ hồng hào, khí sắc rất tốt, nhìn cô thư ký dáng người đầy đặn phong tình không nhịn được lại nắm lấy bả vai êm ái của cô ta.

Nắm chặt bàn tay trơn bóng của cô thư ký, chậm rãi thưởng thức hương thơm trên người cô gái.

Cố Mậu Tổ nói: "Mẹ các con mất sớm, cha nuôi các con trưởng thành đến giờ cũng thấy mệt rồi. Mấy ngày nữa cha sẽ giao tập đoàn Cố thị cho các con, cha muốn cùng với dì tiểu Lệ của các con sống những ngày tháng thanh nhàn."

Nói xong, Cố Mậu Tổ ngẩng đầu đầy thâm tình nhìn cô thư ký trẻ, cây già còn muốn nở hoa, ông ta thật đúng là đã vướng vào ái tình rồi.

Sắc mặt Cố Minh Giai bình thản, cô thư ký trẻ này là do ông ta chọn lựa để chăm sóc cho sinh hoạt của Cố Mậu Tổ, cũng không ngạc nhiên chút nào đối với kết quả này.

Khóe miệng Cố Minh Song giật giật một cái, ánh măt nhìn người phụ nữ quyến rũ chỉ hơn con trai mình mấy tuổi này đầy vẻ kỳ quái.

Dì tiểu Lệ? cái này là muốn cưới thêm vợ bé sao.

Đồng thời, Cố Minh Song cũng phát hiện ra Cố Mậu Tổ muốn giao ra tất cả cổ phần.

Cố Mậu Tổ hỏi: "Các con có ý kiến gì không?"

"Không có, cha cũng nên hưởng thụ cuộc sống đi." Hai anh em đồng thời nói.

Cái kết cục này họ cũng kỳ vọng đã lâu, già không lui, nhỏ làm sao lên được.

Cố Mậu Tổ nhìn Cố Minh Song: "Thằng hai, con có thể nghĩ được như vậy thì cha cũng rất yên tâm."

"Cha, người làm con chỉ hy vọng cha mẹ có thể được an nhàn lúc tuổi già, những năm qua, cha đã quá vất vả rồi."

Cố Minh Song không che giấu được nụ cười, theo tính toán của ông ta, Cố Thượng lúc này đã ký xong thỏa thuận hợp tác.

Cố Mậu Tổ hài lòng gật đầu một cái: "Vậy sau này tập đoàn Cố thị sẽ giao cho thằng... ba. Con phải ra sức giúp đỡ nó đấy."

Đầu Cố Minh Song ong lên một tiếng, trong nháy mắt trở nên trống rỗng.

Sững sờ nhìn Cố Mậu Tổ đang hài lòng gật đầu, Cố Minh Giai thì đắc thắng cười xảo trá.

"Không, cha, cha mới vừa nói cái gì cơ?" Cố Minh Song lảo đảo một bước, khó tin hỏi.

"Anh hai, cha nói để cho chúng ta chung sức hợp tác, chèo lái tốt tập đoàn Cố thị." Cố Minh Giai không giấu được vui mừng, cười rất vui vẻ.

"Trước khi anh tới, em cũng đã nói chuyện với cha rồi. Em đã rất cố gắng để con bé Tiên Dao kia giao ra dự án khu công nghiệp."

"Yên tâm đi anh hai, anh em chúng ta nhất định sẽ khiến cho tập đoàn Cố thị này càng ngày càng lớn mạnh."

"Anh hai..."

Cố Minh Song không thể ngờ được, tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?

Tiếng chuông điện thoại vang lên nhanh chóng kéo Cố Minh Song trở về với thực tại, nhìn thấy Cố Thượng gọi tới, Cố Minh Song nghe xong mà không tin là thật.

Trong điện thoại vang lên giọng nói vội vàng của Cố Thượng: "Cha, lần này thì không được trách con đâu, Kim Jeong Jun từ đầu đến cuối cũng không chịu ra gặp con."

"Ông ta sắp xếp hai người ra nói chuyện với con, tuyệt nhiên không nói hợp tác cái gì, chỉ nói đến chuyện chuyển nhượng cổ phần."

"Ông ta còn nói... ông ta còn nói người nhà họ Cố cút đi, chớ làm phiền ông ta..."

"Cha... cha có nghe không?"

"Giờ con phải làm sao bây giờ...?"

Cố Minh Song cầm điện thoại, mặt xám như tro tàn, cặp mắt trợn ra nhìn chằm chằm về phía trước.

Thôi xong rồi, bị Kim Jeong Jun lừa rồi.

Dự án không cầm được vào tay, cổ phần trong tay cũng mất hết, có thể nói Cố Minh Song đã mất tất cả.

Thân thể lão đảo, cuối cùng ngã ầm xuống đất...