Giáo Bá Nói Muốn Thử Xem Ta Phê

Chương 1: Bị đè ở trên mặt đất

𝑬𝒅𝒊𝒕𝒐𝒓: 𝑾𝒆𝒐~

Ngồi cùng bàn với Úc Thanh là một cậu học sinh gầy đeo kính, ngày thường luôn thích nhìn người khác bằng lỗ mũi, mượn thước đo đều giống như sai sử người hầu, Úc Thanh thực không thích.

Cậu quét mắt nhìn vị trí bên cạnh, người ngồi cùng bàn này đã một tuần không có tới đi học.

Lại nói tiếp vẫn là bởi vì Úc Thanh —— nhưng Úc Thanh không cảm thấy chính mình có gì sai cả.

Cậu tận mắt nhìn thấy người ngồi cùng bàn đem điện thoại đặt ở phía dưới cái bàn, dùng cameras trước chụp hàng váy phía trước. Cậu chẳng qua là đem sự thật này nói cho chủ nhiệm lớp mà thôi.

Cho nên buổi chiều tan học, Úc Thanh đột nhiên bị mấy tên côn đồ trường nghề chặn lại, cậu tuy rằng cảm thấy không thể hiểu được, nhưng cũng đại khái đoán được là ai muốn tìm cậu gây phiền toái.

Thành phố nhỏ Phương Nam, khí hậu ướt nóng, hơn nữa là chỗ bồn địa, cho nên cả ngày đều sương mù mênh mông.

Nhưng hôm nay lại khó có được thời tiết tốt như vậy, Úc Thanh bị bọn họ bắt lấy kéo vào trường học vứt ở đó, giương mắt liền có thể thấy hoàng hôn ngoài cửa sổ, ở trên không trung nhiễm đỏ cả bầu trời, cũng nhiễm hồng đầu tóc của Lục Giang Nam.

Lục Giang Nam dựa nửa người vào trên tường hút thuốc, ánh lửa minh diệt, giống đom đóm, lại giống ngôi sao, hắn hạ mắt xuống hít một ngụm, ngay sau đó phun ra vòng khói lượn lờ, âm điệu hơi hơi giơ lên, có chút hương vị kiêu ngạo khó thuần: “Ha, chính là cậu đi.”.

Đám côn đồ đem Úc Thanh ném tới trên mặt đất, vén tay áo lên vận sức chờ Lục Giang Nam phát động: “Lục ca, đánh hắn sao?”

“Gấp cái gì.”

Lục Giang Nam ngồi xổm xuống, bắt lấy đầu tóc Úc Thanh, cưỡng bách cậu ngẩng đầu lên cùng chính mình đối diện, ánh sáng không tính sáng ngời, nhưng Lục Giang Nam vẫn là thấy rõ diện mạo của Úc Thanh: Khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt to giống hệt con mèo, môi hơi mỏng, mũi thấm vài giọt mồ hôi.

Lục Giang Nam cầm lòng không được liên tưởng đến bốn chữ “Nhu nhược đáng thương”.

Hắn kéo ra khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười: “Lớn lên y hệt như một nữ sinh, như thế nào còn dám cùng giáo viên cáo trạng.”

“Buông bàn tay dơ của cậu ra, tôi không quen biết cậu.”

Úc Thanh không một chút sợ hãi mà nhìn chằm chằm hắn: “Cậu nếu dám đánh tôi, tôi liền đi nói cho cảnh sát đem các cậu bắt lại.”

Phía sau mấy tên lưu manh cùng nhau nở nụ cười: “Cậu biết hắn là ai không?” “Ba hắn là cục trưởng Cục Cảnh Sát!”

"Tên cảnh sát nào dám vì một chút sự việc nhỏ nhen này mà bắt hắn chứ!”

Úc Thanh ngây ngẩn cả người: “Cái gì?”

“Đừng lấy lão gia nhà tôi tới dọa hắn.” Lục Giang Nam đối với Úc Thanh phun ra một ngụm sương khói, “Cậu ngoan một chút, anh trai đánh cậu một trận cho em họ nhà tôi hã giận, thuận tiện chụp một tấm ảnh làm theo cái chứng cứ…… Thực mau thì tốt rồi.”

Úc Thanh nhớ tới cái cậu ngồi cùng bàn đáng khinh kia: “Em họ của cậu là Tưởng Văn Thiêm?”

“Này đều bị cậu đoán trúng, còn không tính quá ngốc.”

“Các người như thế nào đều không nói đạo lý như vậy!” Úc Thanh căm giận mà đứng lên, “Rõ ràng là hắn chụp lén nữ sinh……”

“Chê cười rồi, em họ tôi là học sinh ba tốt, nó như thế nào sẽ làm ra loại sự tình xấu xa này.” Lục Giang Nam cũng đứng lên, bắt lấy bả vai Úc Thanh, năm ngón tay chậm rãi dùng sức: “Rõ ràng là cậu tuổi còn nhỏ không học giỏi, bịa đặt vu khống hãm hại nó.”

Úc Thanh: “……” Cậu minh bạch, trước mặt cái người em họ này cùng Lục Giang Nam là người một nhà, đương nhiên sẽ bênh vực người mình, cậu liền tính nói toạc mồm mép cũng vô dụng, hôm nay xem ra vụ đánh này là đã định rồi.

Nhưng Úc Thanh không hối hận, cậu ngẩng đầu, trong ánh mắt phảng phất có hừng hực ánh lửa: “Liền xem như cậu đánh chết tôi, cũng không thay đổi được sự thật là em họ cậu chụp lén nữ sinh, hắn xấu xa, hạ tiện, cậu cũng không có chỗ nào tốt cả, các cậu đều là cá mè một lứa! Tôi phi!”

“Thao……” Lục Giang Nam cười, “Tới, đem quần áo nó lột hết cho tôi.”

Mấy tên côn đồ đã sớm gấp không chờ nổi: “Lục ca, đem nó cởi sạch ném hồ nước đi?” “Hoặc là quăng toilet? Nghe nói nơi này buổi tối có quỷ nháo, không bằng để tên nhóc này thử nghiệm một chút có phải hay không thật sự……”

“Làm gì!” Vài đôi tay ở trên người cậu sờ loạn xạ, toàn thân Úc Thanh nổi lên một tầng da gà: “Không…… Không được! Các người không thể cởϊ qυầи áo tôi!”

Lục Giang Nam rất có hứng thú mà nắm cằm cậu, chỉ cảm thấy vào tay trơn trượt, lại mềm mại: “Sợ cái gì, chẳng lẽ là cậu là một nữ sinh?”

Nghiêm khắc ý nghĩa đi lên mà nói, Úc Thanh vừa không phải là nữ sinh, cũng không phải nam sinh, cậu bất quá có hai cái bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ©, là người song tính cực kỳ hiếm thấy.

Bí mật này chỉ có ba người biết, một là Úc Thanh, mặt khác là cha mẹ cậu.

Cậu vì che giấu thân thể dị thường này, tình nguyện nghỉ hè phát đơn truyền, giúp các cậu học sinh viết giùm tác nghiệp kiếm tiền thuê nhà, cũng không đi bàn về giá cả rẻ đắt của ký túc xá trong trường học, tưởng tượng đến bí mật đau khổ cậu bảo vệ sắp bị mấy cái người xấu này phát hiện, Úc Thanh tức khắc tay chân đều lạnh.

Không được…… Không thể bị bọn họ biết!

Úc Thanh liều mạng giãy giụa lên, tuy rằng dáng người cậu rất gầy, nhưng đột nhiên dùng sức một chút cư nhiên còn đẩy được tên lưu manh bên cạnh một cái: “Cút ngay!”

Hai tay khó địch bốn tay, thực mau, cậu đã bị Lục Giang Nam dẫm lên ngực ấn trên mặt đất, toàn thân bị cởi đến chỉ còn cái qυầи ɭóŧ.

Lục Giang Nam mở ra cameras trên điện thoại, từ khuôn mặt Úc Thanh vẫn luôn chụp đi xuống , màn hình dần dần bày ra ra một khối thân thể trắng nõn, tinh tế, mềm mại, trước ngực đầṳ ѵú giống hai viên anh đào chưa thành thục, xuống chút nữa, còn lại là hai đôi chân trắng bạch……

Lục Giang Nam vỗ vỗ liền có chút miệng khô lưỡi khô, thầm nghĩ người này không chỉ có diện mạo giống nữ sinh, dáng người cũng giống, nam sinh thật không, cậu như vậy thật giống nữ sinh, nhẹ nhàng chạm vào một chút, làn da trên người liền để lại mấy cái vết đỏ.

Úc Thanh xấu hổ và giận dữ mà kẹp chặt đùi, quay đầu đi, không nghĩ bị hắn chụp đến mặt, Lục Giang Nam liếc mắt dừng lại động tác của đám lưu manh: “Tiếp tục đi, đem qυầи ɭóŧ nó cũng cởi ra.”

Hắn lưu ý đến trên màn ảnh Úc Thanh giây lát lướt qua tia hoảng sợ, xả lên khóe miệng, cười nói: “Em họ nhà tôi chính là cậu nhóc ngoan nhất gia tộc, thành tích tốt, tính cách cũng tốt, cậu cư nhiên chạy tới cùng với chủ nhiệm lớp nó bịa đặt, biết sẽ ảnh hưởng tốt xấu sao? Em họ tôi đem chính mình nhốt ở trong phòng không ăn không uống cả ngày! Tôi không chỉ có muốn chụp cậu lỏa chiếu, còn muốn ở trên mông cậu viết ‘ tôi sai rồi ’……”