Editor: Tử Diệp
Mấy ngày sau,
Ngải Vi ở lại trong phủ mấy ngày này, tổng quan ở trong phòng nghiên cứu một ít dược, có thể nói vội đến mất ăn mất ngủ, nhưng ai cũng không biết nàng làm cái gì… Ngay cả Tiểu Tĩnh trừ bỏ đưa cơm tiến vào nhìn nàng, thời gian khác căn bản ngay cả bóng dáng cũng chưa nhìn thấy!
“Tiểu thư, tiểu thư, Vương gia bảo người lại đây hỏi, ngươi chuẩn bị chưa, có thể ra cửa.” Tiểu Tĩnh từ bên ngoài chạy vào, vội vàng nói Ngải Vi ở trong phòng.
“Nga, hôm nay đi ra ngoài sao? Ta đã quên, từ từ ha.” Ngải Vi vỗ vỗ trán mình, xoay người thay quần áo, nhớ tới mấy ngày trước Nam Cung Dục đáp ứng bồi nàng ra ngoài, vốn tưởng rằng còn phải qua mấy ngày hoặc hắn chỉ nói mà thôi, không nghĩ tới thật giữ chữ tín, Ngải Vi vừa thay vừa nghĩ!
“Tới? Chúng ta đi thôi” Ngải Vi ra tới, liền nhìn đến Nam Cung Dục đã đứng ở cổng lớn, một bộ áo tím, mắt phượng lưu chuyển, tuấn nhan tà tứ đao tước, toàn thân biểu lộ khí thế tôn quý ngạo nghễ!
“Nga, nga, tốt!” Ngải Vi nhìn Nam Cung Dục cư nhiên nhất thời bị mê hoặc, đã quên đáp lại, thẳng đến Tiểu Tĩnh kéo ống tay áo nàng, mới hoàn hồn đáp lời!
“A, ngươi, ngươi, ngươi…” Chỉ thấy Nam Cung Dục khóe môi khẽ nhếch, trên mặt yêu nghiệt tuấn dật lộ ra tà tứ cười mị hoặc. Đi lên trước, duỗi tay liền dắt tay Ngải Vi đi ra ngoài, Ngải Vi lại một lần thất thần, giống rối gỗ, bị nắm ra cửa một khoảng lớn mới phản ứng lại. Liên tiếp mấy “Ngươi” cũng chưa có đáp, hiển nhiên bị dọa.
Tiểu Tĩnh theo phía sau, nhấp miệng trộm mà cười. Trong lòng thầm nghĩ:
Hai người đi cùng một chỗ thật xứng! Nhưng mà bên người Nam Cung Dục là Phong lại không phải nghĩ như vậy, nhìn đến tình cảnh này, cũng có chút ngốc, Vương gia có phải không bình thường? Hắn luôn luôn không gần nữ sắc, cư nhiên, cư nhiên ở trước công chúng dắt tay Vương phi!
Cứ như vậy, hai người đi ở trên đường, thành phong cảnh mỹ lệ, nam tuấn mỹ ngây thơ, nữ giai lệ động lòng người, trên đường không ít người đi đường đều quay đầu lại vừa nhìn, vừa nghị luận:
“Nha, hai người kia là ai nha? Lần đầu tiên nhìn thấy, thật xứng.”
“Đúng vậy, đúng vậy, nam tuấn, nữ đáng yêu, thật đẹp mắt.”
“Oa, nam nhân thật là đẹp mắt, hảo tuấn mỹ đâu, nếu cũng có thể nắm tay ta thật tốt nha.” Một nữ nhân hoa si ngốc mà nói.
“A, đúng vậy, đúng vậy, ta cũng là…”
“……”
“Hả? Vị kia, vị kia hình như là Dục Vương gia.” Trong đám có một người nghi hoặc mà nhìn Nam Cung Dục nói!
“Dục Vương gia không phải sinh bệnh ở trong phủ sao? Sao có thể xuất hiện ở chỗ này?”
“Đúng vậy, đúng vậy, người nọ sao có thể là? Ngươi đừng nói bậy.” Lại một người đáp lại.
“Ách, thật sự rất giống nha, chẳng lẽ thật không phải?” Người nọ gãi gãi đầu chính mình, lẩm bẩm!
….
“A, ngươi ra ngoài, còn có thể tạo thành oanh động.” Nghe trên đường đủ lời nói, Ngải Vi nhíu mày cũng thực vô ngữ, tay cũng tự nhiên mà muốn rút ra. Đây là cái gì? So hiện đại những minh tinh lên sân khấu còn long trọng, so với fan còn điên cuồng, nếu bọn họ lại đi ở bên nhau, có thể hay không bị… Chớp chớp mắt, nghịch ngợm mà đối Nam Cung Dục thè lưỡi, nàng chỉ nghĩ ra ngoài đi dạo, nhưng không nghĩ trở thành tiêu điểm để mọi người chỉ trỏ đâu!
“Vào xem đi.” Nam Cung Dục nghe Ngải Vi nói, nhìn biểu tình nàng cùng động tác, đầu đầy hắc tuyến, khóe miệng quất thẳng, nắm tay càng nắm chặt chút, nha đầu này cảm thấy cùng hắn bên nhau là tai nạn a? Như vậy nghĩ muốn rời đi? Khóe mắt nhìn một gian cửa hàng trang sức, liền đề nghị vào xem!
“Oa, cái này thật xinh đẹp!” Ngải Vi vừa đi vào cửa, dạo qua một vòng, liền nhìn trúng một cái hộp gỗ lộng lẫy, vòng ngọc trong suốt tinh xảo, cầm trong tay, yêu thích không buông. Đang muốn dò hỏi giá cả, liền nghe được bên tai xuất hiện một loại thanh âm khác:
“Cái này bao nhiêu tiền, bổn tiểu thư muốn.” Trực tiếp từ trên tay Ngải Vi đoạt qua, chỉ thấy một bộ váy lụa vàng nhạt, tóc đẹp áo choàng, mặt trắng nõn tinh tế nhỏ xinh kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn Ngải Vi, biểu tình có chút khinh thường. Đảo mắt nhìn đến bên cạnh Nam Cung Dục, hai mắt phát sáng, si ngốc nhìn, lập tức biến thành cừu con!
“Tiểu thư, thứ tự đến trước và sau, đạo lý này ngươi hẳn hiểu đi, đừng tùy tiện ở trong tay ta đoạt đồ vật, bên kia còn có rất nhiều.” Ngải Vi vô ngữ mà xem thường, chỉ nơi khác, sau đó tay tự nhiên lấy vòng ngọc đang ở trên tay tiểu thư hoa si, liền hướng quầy thu ngân đi đến!
“A, ngươi từ từ, ngươi biết bổn tiểu thư là ai không? Cái này bổn tiểu thư muốn, ngươi có thể lấy lại? Mau trả lại cho ta.” Nàng kia chạy nhanh đuổi theo Ngải Vi, đúng lý hợp tình mà nói, phảng phất lag người khác đoạt đồ vật nàng.
“Không thì như thế nào, ta muốn mua cái này, quan tâm ngươi là ai? Chưởng quầy, lấy tiền.” Ngải Vi nói xong, không thèm để ý nàng, trực tiếp đem một trương ngân phiếu đưa cho chưởng quầy!
“Không được lấy, nếu dám lấy, cha ta làm quan ở nơi này, xem ngươi còn dám cùng ta đoạt?”
Chưởng quầy vừa định một điều nhịn chín điều lành, thu ngân lượng, lại nghe bên tai nữ tử uy hϊếp!
“Này, này, tiểu thư, ngươi xem…”
Chưởng quầy khó xử mà nhìn Ngải Vi, phải biết rằng nữ tử chính là ái nữ Hữu tướng Hứa Lôi - Hứa Mộng Nhi. Ngày thường ỷ vào phụ thân sủng ái, ngang ngược kiêu ngạo vô lý, bá đạo, chỉ cần thứ nàng nhìn trúng, không người dám cùng nàng đoạt, có rất nhiều tiểu thư gia thế không bằng nàng chưa lấy chồng, đυ.ng tới nàng đều sẽ đường vòng mà đi, miễn cho trêu chọc đến ôn thần, mà hiện lời nói nàng, đương nhiên có chút phân lượng!
“Phong, đi trả tiền, bổn vương còn không biết, ái phi bổn vương muốn mua đồ vật lại khó khăn, nếu Hữu tướng có cái gì bất mãn, có thể trực tiếp đi Dục Vương phủ tìm bổn vương.” Ngải Vi vừa định phản bác, liền nhìn đến tuấn nhan Nam Cung Dục yêu nghiệt tà tứ lãnh khốc vô tình, khí phách sườn lộ, cả người phát ra hàn khí lạnh băng, lời nói thanh lãnh vang lên, kéo tay Ngải Vi đi ra ngoài!