Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm

Chương 463

Chương 463

“Hiểu Điệp, đến chỗ anh.” Tần Trạm lạnh giọng nói.

Phương Hiểu Điệp có chút không vui nói: “Tần Trạm, anh làm sao vậy, người ta…”

“Lại đây!” Tần Trạm quát một tiếng chói tai, ngắt lời Phương Hiểu Điệp.

Phương Hiểu Điệp thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tần Trạm, lập tức không dám nhiều lời nữa, không tình nguyện đi tới.

“Đứng bên cạnh anh đừng nhúc nhích.” Tần Trạm lạnh giọng nói.

Sau đó, anh ngẩng đầu nhìn về phía ba người này, giọng điệu lạnh lùng bảo: “Đừng chậm trễ thời gian, tự giới thiệu đi.”

“Tự giới thiệu? Tần Trạm, cậu gϊếŧ hại người vô tội, tội không thể tha, chúng tôi…”

“Bỏ qua quá trình này đi.” Tần Trạm cười lạnh nói: “Muốn gϊếŧ tôi thì cứ nói thắng ra, không cần nói nhảm nhiều như vậy.”

Ba người này nhìn nhau một cái, sau đó nhếch miệng cười nói: “Được, Tần Trạm, hôm nay chính là ngày chết của cậu!”

Phương Hiểu Điệp đứng bên cạnh mặt mày ngơ ngác, ba người này, là tới gϊếŧ Tần Trạm hả?

Nghĩ tới đây, sắc mặt Phương Hiểu Điệp lập tức thay đổi, cô nhóc nóng nảy nói: “Tần Trạm, anh mau đi đi, ba người bọn họ là võ tông! Rất lợi hại!”

Tần Trạm một tay nắm cánh tay Phương Hiểu Điệp, sau đó mắt lạnh nhìn ba người này nói: “Ngay cả cô bé đơn thuần như vậy mà cũng lừa gạt, vì gϊếŧ tôi, các người đúng là nhọc lòng.”

“Bớt nói nhảm đi!” Ba người này hét lớn một tiếng, trên người lập tức tỏa ra ánh sáng!

Một người trong đó rút từ bên hông một thanh kiếm, “vèo vèo vèo” bổ phía Tần Trạm.

Mỗi kiếm đều mang theo khí kình cực mạnh, từng đạo kiếm khí từ lưỡi kiếm của gã bắn ra.

Nhưng thân hình Tần Trạm vô cùng nhanh nhẹn, anh vừa kéo cánh tay Phương Hiểu Điệp, vừa tránh sang bên cạnh.

Ba mươi hai kiếm, tất cả đều thất bại.

Điều này khiến cho gã rất khó chịu, người kiếm thuật cao siêu, thân hình cũng vô cùng nhanh nhạy, với độ chính xác của mỗi kiếm đều đạt tới mức độ cố chấp.

Hơn ba mươi kiếm không chạm được vào người, quả thật là một chuyện nhục nhã.

“Đoạn Thủy Lưu, Nhất Bách Linh Bát Kiểm!” Lúc này, gã nắm kiếm trong tay hét lớn một tiếng, tay chuyển động nhanh chóng.

Trong chớp mắt, quanh người Tần Trạm lập tức bị kiếm khí này bao vây. Mật độ dày của kiếm khí gần như tạo thành một màn nước, khiến người ta muốn tránh cũng không tránh đượ!

c “Vụt!”

Một đạo kiếm khí ép về phía Phương Hiểu Điệp, Tần Trạm vội vàng cầm cánh tay cô nhóc kéo về sau một cái, nhưng một kiếm này vẫn chém đứt một lọn tóc của Phương Hiểu Điệp.

Phương Hiểu Điệp lập tức bị dọa đến mặt mày trắng bệch, vô cùng hoảng sợ.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Tần Trạm nhíu mày, đúng lúc này, một đạo kiếm quang khác lại phóng tới.

“Xoẹt!”

Lần này, Tần Trạm không trốn tránh nữa.

Anh giơ bàn tay lên, đưa về phía trước.

Chớp mắt bàn tay và thân kiếm va nhau lập tức bắn ra một tia lửa.

Mà kiếm trong tay gã thì trực tiếp bị cong lưỡi, tất cả kiếm khí trong nháy mắt này đột ngột biến mất.

“Sao có thể!” Vị đại sư kiếm thuật này lập tức thay đổi sắc mặt, phải biết rằng kiếm trong tay ông ta có thể nói là chém sắt như chém bùn, cho dù là sắt thép cũng có thể cắt qua nhẹ nhàng như đậu phụ!

Nhưng giờ phút này, lưỡi kiếm lại trực tiếp bị nứt ra một đường, hơn nữa bị Tần Trạm nắm chặt trong tay.

Lúc này, một người khác ra tay.

Quả đấm nội kình của gã tung tới, hung hăng đập vào mặt Tần Trạm.

“Ầm” một tiếng, Tần Trạm không hề động đậy, gương mặt chỉ hơi lệch qua. “Ầm!”

Người thứ ba thúc giục một vầng sáng kỳ quái, đâm thẳng tới bụng dưới của Tần Trạm!

Ba người đồng thời ra tay, muốn nhanh chóng kết thúc Tần Trạm!

Nhưng khiến bọn họ bất ngờ là, Tần Trạm không bị thương chút nào.

“Chỉ có chút bản lĩnh ấy mà cũng dám tới đây làm sát thủ” Sắc mặt Tần Trạm lạnh như băng, sau đó, anh tiến lên một bước, toàn bộ mặt đất lập tức lún xuống mấy phân!

Một luồng hào quang màu vàng đen lấy Tần Trạm làm trung tâm bùng ra bốn phía!

Khí kình kinh khủng trực tiếp đánh ba người này bay ra ngoài, kiếm trong tay vị đại sư kiếm thuật kia thì trực tiếp hóa thành sắt vụn!

“Sao có thể như vậy được!” Ba người kia ngã xuống đất, trên mặt viết đầy hoảng sợ.

Không phải bảo Tần Trạm này đã phế đi rồi sao? Sao lại có thực lực kinh khủng như vậy?

“Tha cho tôi đi!” Nhìn Tần Trạm đạp bước mà đến, ba người này lập tức luống cuống.

“Chúng tôi cũng chỉ bị người khác lừa gạt mà thôi, không liên quan gì đến chúng tôi!”

Tần Trạm cười lạnh nói: “Tự mình đưa tới cửa, còn muốn tôi tha cho các người ư?”

Nói xong, Tần Trạm vung lên tay, một đạo ánh sáng màu vàng hỗn loạn chợt hiện lên, ba người này lập tức biến thành một bãi bùn nhão.

Phương Hiểu Điệp ngơ ngác đứng đó, trên mặt viết đầy hoảng sợ.

Thủ đoạn của Tần Trạm đã dịu dàng hết mức rồi, nhưng vẫn dọa Phương Hiểu Điệp phát sợ.

“Đừng nhìn nữa, trở về phòng đi.” Tần Trạm kéo cánh tay Phương Hiểu Điệp nói.

Phương Hiểu Điệp ngây người đáp một tiếng. Sau khi phục hồi lại tinh thần, Phương Hiểu Điệp có chút áy náy nói: “Em không ngờ rằng bọn họ lại lừa em.”

Tần Trạm xoa đầu cô nhóc, cảm thán nói: “Không có gì, chỉ là đáng tiếc mười tỷ rưỡi kia, haiz!”

Mười tỷ rưỡi với Tần Trạm hiện tại mà nói không đáng là bao, nhưng cứ trôi theo dòng nước như vậy vẫn khiến người ta cảm thấy xót xa.

“Chuyện em trở về, ba của em có biết không?” Tân Trạm hỏi.

Phương Hiểu Điệp lắc đầu nói: “Không biết, em mới về thôi.”

“Ừm, ngày mai nhanh chóng quay về trường học đi.” Tần Trạm nói.

“Em không đi.” Phương Hiểu Điệp lập tức lắc đầu bảo: “Nếu em đi, Kiều Thành đến thì làm sao bây giờ?”

“Vậy em ở lại có ích gì không?” Tần Trạm cười nói.

Phương Hiểu Điệp lập tức không biết nên cãi lại thế nào.

“Được rồi, không cần lo lắng cho anh, tập trung học hành đi.” Tần Trạm đứng lên nói: “Đi thôi, đưa em ra ngoài ăn cơm.”

Lái chiếc Mercedes-Benz G-Class của Tô Uyên, Tần Trạm và Phương Hiểu Điệp đến một nhà hàng ở phụ cận.

Lúc ăn cơm, Phương Hiểu Điệp luôn có vẻ không yên lòng, bò bít tết trước mặt cô nhóc gần như không được đυ.ng vào.

“Lời bọn họ nói đều là thật hả?” Cuối cùng Phương Hiểu Điệp vẫn không nhịn được ngẩng đầu hỏi.

“Em cảm thấy thế nào?” Tần Trạm hỏi.

“Em cảm thấy nhất định là giả.

Phương Hiểu Điệp nói: “Chuyện như vậy sao anh có thể làm được.”

không trả lời thẳng vấn đề này.

“Sao lại không?” Tân Trạm khoát tay: “Được rồi, mau ăn cơm đi, đợi lát nữa anh trở về còn có việc.”

Bữa cơm này Phương Hiểu Điệp gần như không động đũa, ngược lại là Tần Trạm ăn đến no căng.

Tin tức Kiều Thành muốn tới Đạm Thành nhanh chóng lan truyền, rất nhiều người giàu có ở Đạm Thành đã sớm chuẩn bị sẵn tiệc rượu, bởi vì Kiều Thành ngoại trừ là người đứng đầu trong thế hệ trẻ ở Trung Nguyên, đồng thời còn là cậu chủ của tập đoàn Kiều Thanh.

Tất cả mọi người đều đang theo dõi trận đấu này, duy chỉ có Tần Trạm không coi ra gì.

Anh đã chứng kiến thân thủ của Kiêu Thành, căn bản không đáng nhắc tới, thậm chí còn chẳng tốt hơn Tô Vũ ban đầu.

Trong nháy mắt lại ba ngày trôi qua.

Trong ba ngày nay, Tần Trạm ngồi bên dưới Cổ Thụ Tiên Thiên, cả ngày đắm chìm trong công pháp.

Truyền thừa trong đầu anh dung hợp với đại não từng chút một, từng tia sáng màu vàng không ngừng rơi vào giữa thần thức, vùng biển nhỏ màu vàng trở nên càng lấp lánh động lòng người.