Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm

Chương 377

Chương 377

Nghe được câu nói này, Bàn Vương vẫn luôn mang vẻ mặt bình tĩnh, cuối cùng sắc mặt cũng hơi thay đổi.

Ông ta híp mắt lại, nói: “Vậy mà Việt Nam lại có một nhân tài như thế sao? Sư đệ của tôi chính là một võ tông đỉnh cấp, gặp phải đối thủ cùng cấp bậc còn khó, lẽ nào thanh niên này là một vị đại võ tông hay sao?”

Sắc mặt của Tô Tề Hải đột nhiên trở nên nặng nề.

Ông ta trầm giọng đáp: “Đây mới là chỗ khiến tôi lo lắng nhất, người thanh niên này chỉ có thực lực của võ tông nhất phẩm mà thôi.”

Nghe được lời này, tảng đá mà Bàn Vương đang ngồi lập tức nứt toác thành tiếng.

Ông ta nhìn Tô Tề Hải với ánh mắt lạnh lùng và hỏi: “Lời ông nói là sự thật sao?”

“Hoàn toàn là sự thật.” Tô Tề Hải gật đầu đáp.

Bàn Vương chậm rãi đứng dậy, ông nhìn về phía Việt Nam, lạnh lùng bảo: “Một thiên tài như vậy, ngược lại tôi cũng muốn được gặp một lần.”

Khi nói chuyện, khí thế trên người ông ta đột nhiên bùng phát.

Là đỉnh cao võ tông cửu phẩm! Tô Tề Hải lập tức cảm giác được khí tức trên người ông ta.

Tuy giống như Chu Định, đều đang ở trong giai đoạn võ tông cửu phẩm, nhưng Tô Tề Hải có thể cảm giác được sự chênh lệch cực lớn giữa hai người họ.

Khí tức trên người Bàn Vương dường như hung mãnh và thuần túy hơn, không dính một chút tạp trần nào hết.

“Bàn Vương, ông đã bế quan nhiều năm như vậy rồi, mà vẫn chưa bước vào đại võ tông sao?” Tô Tề Hải nhíu mày hỏi.

Bàn Vương chắp tay sau lưng, thản nhiên đáp: “Bước chân vào đại võ tông khó khăn biết bao, cảnh giới của tôi vẫn không đủ để chống đỡ cho tôi bước vào đại võ tông.”

“Ông Tô đang nghi ngờ thực lực của sư phụ tôi sao?” Một đồ đệ ở bên cạnh nở nụ cười: “Nói thật cho ông biết, tuy sư phụ tôi cũng là võ tông cửu phẩm nhưng về bản chất, thầy ấy khác những võ giả giống như các người.”

Tô Tề Hải nhíu mày, dường như có hơi khó hiểu.

Bàn Vương cũng cười nhạt nói: “Ông Tô, ông không cần biết quá nhiều, tôi chỉ nói với ông một câu, tôi chưa từng gặp được địch thủ ở cùng cấp bậc, cho dù là thiên tài tuyệt thế, hay là yêu nghiệt, đều đã chết vô số trong tay tôi.”

Giống như Bàn Vương nói, ông ta quả thực có sự khác biệt về bản chất với những võ giả bình thường.

Bởi vì, ông ta cũng là một người nắm giữ phương pháp tu tiên, cho nên hiện tại, ông ta đang là đỉnh cao kim đan kỳ.

Mà ông ta và Tần Trạm lại giống nhau, trong cơ thể đã sớm sinh ra kim đan, không cần phải sống dựa vào đan điền nữa.

“Bàn Vương, vậy khi nào ông sẽ hành động?” Tô Tề Hải hỏi.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Bàn Vương lạnh lùng đáp: “Mấy ngày nữa, dù sao tôi cũng đang kiểm soát toàn bộ nước Bàn, có những chuyện cần tôi đích thân giải quyết ổn thỏa.”

“Được, vậy tôi sẽ chờ Bàn Vương ở Việt Nam.” Tô Tề Hải khom người, sau đó sải bước rời khỏi nơi này.

Hôm nay, tại tòa biệt thự Hương Uyển, chào đón một vị khách không mời mà tới.

Người này mặc một chiếc áo choàng màu đen, cả người được chiếc áo choàng đen này bao quanh, thoạt nhìn cực kỳ thần bí.

Bất cứ người nào lại gần gã đều sẽ bị một nguồn sức mạnh kỳ quái hấp dẫn.

Mà người đàn ông này cũng đang tiến vào trong biệt thự Hương Uyển một cách im hơi lặng tiếng.

Trong phòng bệnh của Tô Vũ, Tiêu Dĩnh Thiến đang ngồi ở một bên với vẻ mặt dữ tợn.

“Mẹ nhất định sẽ gϊếŧ chết Tần Trạm, nhất định sẽ gϊếŧ chết cậu ta!” Lúc này, Tô Vũ đã tỉnh lại. Vào giây phút anh ta mở mắt, gương mặt của Tần Trạm lại hiện ra trong trí óc anh ta.

Tiêu Dĩnh Thiến vội vàng đứng dậy an ủi: “Vũ à, con đừng lo lắng, mẹ nhất định sẽ báo thù thay con, con cứ từ từ dưỡng thương đi.”

Tô Vũ nói với vẻ không cam tâm: “Mẹ ơi, có phải con mãi mãi không thể đứng dậy được nữa không, có phải con mãi mãi không có cơ hội gϊếŧ chết Tần Trạm hay không?”

Nghe được lời này, gương mặt của bà ta lập tức tràn đầy nước mắt.

Tuy bà ta không trả lời câu hỏi của Tô Vũ, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng.

“Con không phục, con không cam tâm!” Tô Vũ hét đến khản cả giọng: “Tần Trạm chẳng qua chỉ là một con kiến hôi sống dưới lòng bàn chân mà thôi, dựa vào cái gì mà có tư cách kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhà họ Tô chúng ta chứ! Cậu ta dựa vào cái gì mà có thể thắng được con! Con phải gϊếŧ cậu ta, con phải gϊếŧ chết cậu ta!”

Hành động điên cuồng của Tô Vũ khiến chiếc giường bệnh rung chuyển dữ dội.

“Mẹ, mẹ hãy bảo sư phụ Chu Định của con đi gϊếŧ cậu ta đi! Con muốn nhìn thấy đầu của cậu ta!” Tô Vũ nói với vẻ mặt hung ác.

Tiêu Dĩnh Thiến hé miệng, sau đó bật khóc nức nở, nói: “Sư phụ của con, ông ấy đã chết rồi.”

“Cái gì?” Tô Vũ sững sờ: “Là ai đã làm? Diệp Thiên Vọng sao?”

“Là Tần Trạm.”

Cho dù bà ta không muốn tin nhưng đây lại chính là sự thật.

Nghe được câu nói này, Tô Vũ lập tức càng sụp đổ hơn.

Ngay cả Chu Định còn chết trong tay Tần Trạm thì thôi, việc này khiến cho Tô Vũ từ trước đến nay luôn tự cho mình cao hơn người một bậc làm sao có thể chấp nhận được?

Trong mắt của anh ta, mỗi một người đều có sự phân chia cấp bậc rõ ràng. Một người bình thường không hề có xuất thân giống như Tần Trạm, cả đời đều không thể ngẩng mặt lên được.

Nhưng chính loại người không ngóc đầu lên được ấy lại khiến anh ta nằm trên giường không thể động đậy được, đánh vỡ bậc thêm không thể vượt qua được trong mắt anh ta.

“Con nhất định sẽ gϊếŧ chết cậu ta.” Tô Vũ siết chặt nắm tay, nói trong sự đau khổ.

“Cậu muốn gϊếŧ tên Tần Trạm đó thật sao?”

Đúng lúc này, một giọng nói trung tính vang lên từ trong căn phòng.

Giọng nói của gã rõ ràng đã được xử lý đặc biệt, không biết là dùng cách thần bí gì để che giấu nữa.

Mà cách ăn mặc của gã, lại càng chứng minh ý đồ không muốn bị người khác nhìn thấu thân phận của mình hơn.

Tiêu Dĩnh Thiến vội vàng đứng dậy, nhìn vê phía người mặc áo choàng đen trước mặt một cách khẩn trương, bà ta lạnh giọng nói: “Cậu là ai?”

Người mặc áo choàng đen cười khà khà kỳ quái, đáp: “Bà không cần hoảng hốt, tôi tới để giúp đỡ các người.”

“Giúp chúng tôi ư?” Bà ta híp mắt: “Từ khi nào mà nhà họ Tô chúng tôi cần người khác giúp đỡ? Còn nữa, sao cậu lại vào đây được?”

Người mặc áo choàng đen cười quái dị đáp: “Thưa bà, nếu tôi nói tôi có thể khiến con trai bà đứng dậy một lần nữa, hơn nữa còn tự tay gϊếŧ chết Tần Trạm, thì liệu bà có đồng ý hay không?”

Tiêu Dĩnh Thiến còn chưa lên tiếng thì Tô Vũ ở trên giường đã ra sức kêu gào: “Tôi đồng ý! Chỉ cần có thể giúp tôi tự tay gϊếŧ chết tên Tần Trạm đó, thì dù phải trả bất cứ giá nào tôi cũng đồng ý hết!”

Người mặc áo choàng đen gật đầu hài lòng, bảo: “Bà chắc hẳn sẽ không làm trái ý của cậu Tô đây chứ?”

Trong ánh mắt của bà ta lúc sáng lúc tối, dường như có chút không quyết định được.

“Mẹ, nếu không thể tự tay gϊếŧ chết Tần Trạm, vậy con sống vật vờ trên đời này còn ý nghĩa gì nữa!” Tô Vũ nói một cách dữ tợn.

Tiêu Dĩnh Thiến thấy thế, chỉ đành nhìn về phía người mặc áo choàng đen và đáp: “Cậu tốt nhất đừng giở trò với tôi, bằng không, nhà họ Tô sẽ khiến cậu phải trả cái giá đắt”

Người mặc áo choàng đen cười bảo: “Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ trả lại cho bà một Tô Vũ vui vẻ.”

Tại nhà họ Tiêu ở Toại Thành, Tiêu Đình Mặc đích thân dẫn các môn đồ tới xin lỗi Tần Trạm.

Tất cả bọn họ đều quỳ rạp trên mặt đất, trên gương mặt tràn đây vẻ sợ hãi.

“Không biết cậu Tần tới đây, mong cậu thứ tội.” Tiêu Đình Mặc cúi đầu nói.

Tần Trạm đứng dậy, chậm rãi đáp: “Từ hôm nay trở đi, nhà họ Nhϊếp sẽ chịu sự quản lý của Tân Môn, còn những lời khác, tôi không muốn nói nhiêu thêm nữa.”

Có những lời nói quá nhiều, ngược lại sẽ có vẻ dong dài, mà lời nói mơ hồ sẽ lại tăng thêm vài phần uy hϊếp.

Tiêu Đình Mặc và Nhϊếp Viễn đều là những người thông minh, Tân Trạm tin bọn họ có thể giải quyết ổn thỏa mối quan hệ này.

Đương nhiên, những sắp đặt này đối với anh mà nói không phải là quan trọng nhất, nếu muốn loại bỏ nhà họ Tô hoàn toàn, vậy điểm mấu chốt nhất vẫn phải dựa vào Yến Võ.