Dạ Ngọc, Đừng Trốn

Chương 49

Kết thúc phiên tòa A Liên bị hai viên cảnh sát áp giải đi, hắn ta tiến lại gần cô kính cẩn cúi người. Ánh mắt hắn hiền hòa, miệng nở nụ cười rất đẹp rồi bước đi ra ngoài. Khoảng khắc hắn và Liễu Xuân lướt qua nhau nhưng cô ta gần như không thể nhận ra hắn nữa. Bước chân đã ra đến cửa nhưng đầu hắn vẫn cố gắng ngoáy lại nhìn cô thêm vài giây lát, hắn cười, nụ cười của hắn bây giờ thanh thản và nhẹ nhàng.

Mặc Đông Quân từ nãy đến giờ vẫn chỉ đứng đó quan sát, con người anh luôn phòng bị với mọi thứ xung quanh mình. Dù không nói nhưng từ lúc bắt đầu đến tận bây giờ chưa giây phút nào anh buông lỏng bàn tay đang nắm lấy tay cô.

Trong lòng cô rối rắm, rõ ràng anh và cô chỉ trải qua vài lần quan hệ nam nữ bình thường. Một tổng tài như anh không phải chưa từng trải qua, xung quanh lại có vô số mỹ nữ tình nguyện dâng đến, làm sao anh có thể để tâm đến một biên kịch nhỏ bé như cô.

Nhưng nếu không để tâm thì tại sao đã trải qua một tháng, bản thân cô cũng nghĩ rằng không ai nhớ đến sự việc đó nữa thì anh lại một lần nữa chứng minh cho cô thấy điều cô nghĩ hoàn toàn trái ngược.

Hơn hết điều làm cô bất ngờ hơn chính là một trong hai người thanh niên lạ mặt kia chính là quái xế đã lái xe trên vỉa hè khiến anh đỡ lấy giúp cô mà bị thương một mãng trên lưng.

Hai người ngồi trên xe một lúc rồi nhưng anh vẫn không nói thêm gì khiến cô có chút chột dạ mà quay sang hỏi.

- Anh có giận khi tôi xin giảm án cho A Liên không?

Mặc Đông Quân đánh mặt sang nhìn cô, khuôn mặt có vẻ không được vui cho lắm nhưng vẫn nhẹ xoa lấy đầu nhỏ.

- Tôi không giận nhưng tôi sợ. Tại sao em có thể ở ngay trước mặt tôi mà cầu xin cho người đàn ông khác chứ?

Câu trả lời này của anh thật sự nằm ngoài tưởng tượng của cô rồi. Dạ Ngọc nghe xong không nhịn nổi mà phì cười làm anh có chút ngại mà quay sang chỗ khác.

- Em cười gì chứ?

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Dù quay đi chỗ khác nhưng tay vẫn không hề buông tay cô ra, Dạ Ngọc chỉ còn một tay cũng choàng lấy cánh tay anh đầu thoải mái tựa vào.

- Cảm ơn anh.

- Em vẫn chưa nói rõ quan hệ giữa em và tên khốn kia. Còn nữa...không có một chút chân thành nào cả_ Mặc Đông Quân đột nhiên quay sang đối diện với cô trực tiếp hôn lên cánh môi mềm áp chế.

Hai người tìm kiếm được những xúc cảm khác biệt, hôn nhau triền miên hạnh phúc còn Gia Lạc Sa ngồi ở ghế lái thì mặt đỏ như gấc.

" Chủ tịch, phu nhân hai người tha cho con người độc thân nhỏ bé này có được không? "

Mặc Đông Quân như còn sói đói lâu ngày, hôn đến mức môi cô sưng lên đỏ ửng lại tham lam mà lần đến đôi xương quai xanh quyến rũ kia nhưng khuôn mặt liền bị bàn tay cô đẩy ra. Dạ Ngọc có chút gượng gạo đưa mắt nhìn về phía ghế lái.

Gia Lạc Sa một lần nữa " ngồi không dính đạn", anh ta cảm nhận rõ khí lạnh bao vây lấy mình mà áp bức nặng nề khiến bản thân không dám thở mạnh. Ánh mắt anh ta tủi thân nhìn Dạ Ngọc thông qua kính chiếu hậu ở giữa.

Cô ngượng đến đỏ mặt, đưa tay bịt lấy đôi mắt chết chóc của Mặc Đông Quân, nói nhỏ.

- Đừng ở đây.

Mặc Đông Quân bắt được tín hiệu liền gỡ tay cô xuống, đặt lên nó một nụ hôn môi nhếch lên cười tà mị. Phải nói anh của thường ngày dù lạnh lùng cũng đã khiến cho bao con tim say đắm vậy mà lúc nào ở gần cô anh cũng cười như vậy thật là làm khó cho trái tim thiếu nữ này.

Dạ Ngọc không dám nhìn thẳng vào anh nữa mà quay mặt sang hướng khác. Nhưng anh nào để cô lãng tránh mình liền một tay ôm lấy eo dứt khoát nhấc bỗng cô ngồi lên đùi mình.