Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 246: Tiên khí chiến

Cao Vô Cầu, đương kim vô địch thiên tài của Tuyết Vũ đại lục, phong quang chói mắt như mặt trời ban trưa. Hắn hoành không xuất thế, đem đến cho đại lục một tương lai sán lạn, nhưng cũng đồng thời khiến cho biết bao đời thiên kiêu phải ảm đạm thất sắc, bị thời đại này loại bỏ.

Cố Sở, chí cường giả đỉnh cao của cả Nguyên Giới, một thân tu vi cùng chiến lực như thái sơn áp đỉnh. Cường giả đời trước, thiên tài đời sau dù cho gặp lão, cũng phải như cũ cúi đầu lùi bước, không đủ năng lực đương đầu. Chỉ là người có được tư chất tầm thường, nhưng cơ duyên mà lão gặp được không phải ai cũng có thể cầu. Chí ít, cơ duyên đó đã khiến cuộc đời của lão đi đến một quỹ đạo hoàn toàn khác, một quỹ đạo mà đã sớm không nằm trong sự kiểm soát của Thiên Đạo này.

Hai cường giả đỉnh cao, đại diện cho hai thái cực gần như đối nghịch, hôm nay chân chính xảy ra va chạm, đánh ra một trận đại chiến. Không có âm mưu, không có thủ đoạn, chỉ có chiến.

Diệt Thánh thần tiễn bị trường kích đánh bay khiến cho Cao Vô Cầu không khỏi kinh ngạc đôi giây. Dù không phải trong trạng thái mạnh nhất, nhưng dù sao nó cũng là tiên khí vô thượng, muốn ngăn cản há lại dễ dàng. Trường kích trong tay Cố Sở, chỉ sợ cũng là tiên khí cực phẩm.

Chẳng qua hắn rất nhanh liền lấy lại được sự bình tĩnh. Cùng là cường giả, hắn có thể có được Đồ Hoàng và Diệt Thánh thì Cố Sở làm sao lại không có tiên khí cực phẩm được đây.

Triệu hồi Diệt Thánh vào tay, hắn nhìn lấy Cố Sở đang ngự không trước mặt, ánh mắt toát lên vẻ hưng phấn tột cùng. Bản thân hắn vốn là một tên cuồng chiến, là một kẻ dùng chiến làm đạo truy cầu, cho nên đối thủ càng mạnh, hắn càng thích.

Giương lên Đồ Hoàng thần cung, hắn nhanh chóng lắp Diệt Thánh vào vị trí, sau đó không chút do dự nào mà bắn ra. Diệt Thánh thần tiễn vừa nãy mặc dù bị Phong Thiên Lạc Địa kích làm cho tổn hại, nhưng khi trở về kết hợp với Đồ Hoàng thần cung thì liền hoàn hảo trở lại, thậm chí kim quang càng thêm đại thịnh, mang theo tiếng thét gào phá không bay đi.

Mà theo ngay sau nó, Cao Vô Cầu hai chân đạp trên thinh không, nắm lấy Đồ Hoàng mà vụt tới. Liên hoàn bạo kích, hắn lần đầu tiên bộc phát ra chiến lực mạnh nhất của bản thân mình, muốn cùng Cố Sở phân ra thắng bại.

Diệt Thánh thần tiễn thế tới đại hung, Cố Sở từng nếm qua sự đáng sợ của nó, đương nhiên không dám khinh thường. Gương mặt già nua thấp thoáng bên dưới mái tóc bạc ánh lên sự nghiêm nghị, trường kích phiêu dương. Một cỗ lực lượng mênh mông vô cùng vô tận từ lão phát ra, đem trường kích bao phủ bởi ánh sáng màu vàng kim, thánh khiết và mạnh mẽ.

Một bước, thân hình lão gần như tiêu thất khỏi không gian, chớp mắt đã xuất hiện trước đầu mũi tiễn. Phong Thiên Lạc Địa kích tiên quang vô hạn, phách ra một chiêu Phong Thiên Lạc Địa.

Thập phương thiên địa lâm vào run rẩy, thinh không thất sắc. Ba mươi sáu tầng trời Tuyết Vũ trong màn đêm bỗng nhiên lượn lờ vô tận phù văn hùng vĩ, sáng rỡ lượn lờ như vô tận dòng sông ánh sáng, toả ra khí tức phong ấn chí cực. Thiên không đông cứng, sao xa không còn lấp lánh, gió không còn thổi, mây chẳng còn bay, toàn bộ thời không như bỗng nhiên ngừng lại, bởi một kích phong thiên.

Thiên đã phong, địa rồi cũng sẽ lạc. Phong Thiên Lạc Địa kích lúc này dường như đã trở thành thứ duy nhất trong trời đất này có thể chuyển động. Trong tay Cố Sở, nó từ trên trời cao phách xuống đầu của Diệt Thánh thần tiễn, không gì ngăn cản nổi, xuyên thủng đất trời.

- Oanh…!

Va chạm khủng khϊếp, bầu trời lúc này đây dù đang còn bị phong ấn, nhưng dường như cũng không chịu nổi được sức mạnh của uy lực va chạm này, lâm vào run rẩy dữ dội. Một mảng sáng chói không nhìn thấy gì, chỉ nghe thấy tiếng nổ tung trời động đất, bạo phát ra hạo hạo đãng đãng sóng âm lan truyền, muốn nổ nát màng nhĩ con người.

Toàn bộ Tuyết Vũ đại lục lúc này, bỗng nhiên truyền đến một cỗ dư chấn cường đại, đất trời ngả nghiêng. Vô cùng vô tận sinh linh sợ hãi, ngước mắt nhìn lên bầu trời đêm vô tận, nhìn về phương xa của trận chiến.

Giữa đại hoang đổ nát không còn hình dạng, không gian sau khi sóng âm chấm dứt, bỗng nhiên lâm vào trạng thái tĩnh lặng đến lạ thường. Dã thú, hung thú, thậm chí là yêu thú đều như nhau im thin thít, nhao nhao nằm rạp xuống đại địa, không dám hành động chút nào.

Mà trung tâm của vụ nổ, không biết tự khi nào đã xuất hiện một cái chuông đồng khổng lồ, ngự tại không trung. Quanh thân chuông phát ra quang mang màu vàng sáng rực, chói mắt vô cùng. Dù cho Cố Sở vận lấy toàn bộ tinh thần cùng nhãn lực, cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra được một chút ít đồ án hoa văn bên trên nó, nhưng rất nhanh phải thu hồi, bởi hai mắt đã đau nhức đến mức khó mà nhìn tiếp.

Mà trong đầu lão lúc này đây hiển hiện lên liên miên phù văn tối nghĩa, tám ô ánh sáng ngập tràn kim quang, bao hàm lấy 1530 ký tự cổ, huyền bí vô song.

Áp lực cực đại, tinh thần của Cố Sở suýt nữa lâm vào sụp đổ, tràn đầy kinh hãi mà thốt lên trong tâm thức.

- Chí bảo Thanh Mai Bất Diệt Vô Sinh chung[1].

Ngưng trọng nhìn lấy chuông đồng, Cố Sở bàn tay siết Phong Thiên Lạc Địa Kích càng thêm chặt, dĩ nhiên là bị sự xuất hiện của chuông đồng làm cho kiêng kỵ.

Một chiêu Phong Thiên Lạc Địa kích đánh ra, uy lực mạnh đến nhường nào lão đương nhiên biết rõ. Không phải là một kích như năm năm trước, mà là một kích lấy tu vi tối đỉnh của lão bây giờ đánh ra, siêt việt cực hạn của Quy Nguyên bước thứ nhất, vậy mà lại bị cái chuông đồng này dễ dàng phá giải, đủ để thấy nó cường đại nhường nào.

Phải biết, vị trí của nó là trung tâm của trận chiến, là nơi năng lượng cuồng loạn và khủng bố nhất, nhưng mà thân chuông vẫn lành lặn không một chút tổn hao. Pháp khí bậc này, dù là tâm cảnh của Quy Nguyên cường giả như Cố Sở cũng không thể nào áp chế được sự kinh ngạc.

- Lại đến!

Không gian tĩnh lặng, lúc này bỗng nhiên vang lên tiếng cuồng tiếu hưng phấn. Cao Vô Cầu những tưởng lúc này đang trốn bên trong chuông đồng, vậy mà không ngờ lại xuất hiện phía sau Cố Sở, Đồ Hoàng giương lên kéo ra Diệt Thánh đã có phần tổn hại, không chút do dự buông tay.

Một màn đánh lạc hướng đơn giản, nhưng hiệu quả rất tốt. Cố Sở do sơ xuất mà đánh mất tiên cơ, lâm vào thế bị động đối phó. Không để ý đến Nguyên khí hao tổn, Phong Thiên Lạc Địa kích trong tay lão lần nữa phát quang, chân phải làm trụ cấp tốc xoay người, quanh thân toé lửa.

- Phanh!

Tiếng nổ đinh tai nhức óc lần nữa vang lên, Diệt Thánh mặc dù cũng là tiên khí, nhưng so với Phong Thiên Lạc Địa kích vẫn yếu hơn đôi phần, lần nữa bị đánh bay ngược trở lại. Kim quang trên thân tiễn ảm đạm không màu, phi thường tàn tạ.

- Coong… oong!

Nhưng Cố Sở còn chưa kịp vui mừng, sắc mặt đã chợt biến. Chỉ thấy đầu óc như ông ông muốn nổ nứt, đau đến lông tóc đều dựng lên, thất khiếu ngập tràn máu đỏ.

Thanh Mai Bất Diệt Vô Sinh chung phía sau lợi dụng thời điểm lão đối phó Diệt Thánh thần tiễn mà phát ra sóng âm công kích. Thanh âm cường đại vô cùng, không chỉ đánh ra thực chất, mà còn phá cả tinh thần, khiến cho cường giả như Cố Sở cũng phải ăn thiệt thòi. Nhất là trong trạng thái không phòng bị, sự đả kích của tiếng chuông đã đạt đến hiệu quả cao nhất, khiến cho lão thụ thương không nhẹ chút nào.

Lắc lắc cái đầu còn đang ông ông rung động, Cố Sở gắng gượng ổn định lại tinh thần đang hỗn loạn, sắc mặt nhìn lấy chuông đồng càng thêm kiêng kị.

Chỉ là lão không có thời gian đánh giá nó, công kích của Cao Vô Cầu đã lần nữa phách tới. Không phải là bắn ra Diệt Thánh như trước đó, mà là tổ hợp công kích của cả Đồ Hoàng – Diệt Thánh. Lẽ dĩ nhiên, hắn rõ ràng rằng chỉ riêng Diệt Thánh thì không làm gì được Cố Sở.

Cấp độ của thanh kích trong tay lão, dù cho Đồ Hoàng trong tay hắn cũng có phần thua kém. Nhưng là, Đồ Hoàng – Diệt Thánh cũng không phải là hai pháp khí riêng biệt, mà là một chỉnh thể hoàn mỹ. Một khi kết hợp, sức mạnh tuyệt đối vô song, dù cho Cao Vô Cầu cũng không thể nào mà ước lượng.

Bởi, đây cũng là lần đầu tiên hắn thi triển ra thủ đoạn này, đưa vô thượng tiên khí trở về trạng thái hợp nhất.

Đồ Hoàng – Diệt Thánh, cái tên đã nói lên tất cả về món vô thượng tiên khí này. Chúng, đã từng gϊếŧ qua Hoàng giả, diệt qua Thánh thần, thấm trên mình vô thượng tiên huyết cường giả trong thiên địa, cường đại không thể nào hình dung.

Chỉ thấy bầu trời đêm đắm chìm trong quang mang màu máu, mênh mông năng lượng hỗn độn thét gào. Diệt Thánh vẫn một mực ghim tại trên thân của Đồ Hoàng, phát ra rung động dữ dội. Thân tiễn màu đen như vỡ ra, bong tróc ra lớp lớp vỏ bọc hắc sắc, để lộ ra chân thân trắng ngần, tinh khiết không thể nào tưởng tượng nổi.

Mà biến hoá của Đồ Hoàng càng thêm kinh người. Dưới sự thúc dục của Cao Vô Cầu, thân cung liên miên tràn ra quang mang huyết sắc, chớp mắt trở thành màu ngọc thạch trong suốt. Tựa như, đây mới chính là trạng thái ban đầu của nó, ngọc cung vô sắc. Huyết sắc, chẳng qua là do gϊếŧ qua quá nhiều sinh linh mà vương máu, quấn quanh ở vỏ ngoài nó mà thôi.

Rồi trong một sát na sau đó, thân cung bỗng nhiên gập lại làm đôi, như một thứ pháp khí biến hình trùng khớp hội tụ bao bọc quanh thân tiễn. Như kiếm mà không phải kiếm, giống thương nhưng không phải thương, là một trạng thái pháp khí quá mức kỳ lạ.

Hoá ra, Đồ Hoàng – Diệt Thánh hợp nhất chính là thế này.

Run lên phát ra thanh âm như tiếng gầm thiên cổ, Đồ Hoàng – Diệt Thánh phá vỡ bầu trời mà xuyên qua, một đường gϊếŧ thẳng về phía đại địa, muốn phách vào người Cố Sở. Đã bao nhiêu năm nhuộm qua máu tươi của cường giả, nó sớm khát khao đến cực cùng. Hôm nay, nó lại được uống máu.

- Muốn uống máu ta? Để xem ngươi có tư cách đó không đã.

Cố Sở thần sắc ngưng lại nhìn về phía Đồ Hoàng – Diệt Thánh, nhưng dĩ nhiên không có nét gì là sợ hãi. Bàn tay siết lấy Phong Thiên Lạc Địa kích, lão nhếch môi cười lạnh lùng nói ra, sau đó đạp vỡ thinh không phía sau mà nghênh chiến.

- Coong… oong!

Hai bên đang chuẩn bị lao vào nhau thì tiếng của Thanh Mai Bất Diệt Vô Sinh chung lần nữa vang lên, so với lần trước thì càng thêm cường đại. Cố Sở cũng may là đã có phòng bị, mặc dù bị chấn động không nhỏ, nhưng không đến mức thất khiếu tổn thương như lúc nãy.

Ánh mắt lấp lánh như sao, lão vung lên trường kích trong tay mà gầm lớn, thanh âm kinh thiên động địa:

- Hôm nay… để cho các ngươi chứng kiến thế nào là uy lực của Phong Thiên Lạc Địa.

[1] Thanh Mai Bất Diệt Vô Sinh Chung: Chuông Thanh Mai, một trong những bảo vật quốc gia của Việt Nam, được đúc vào ngày 20 tháng 3 năm Mậu Dần, niên hiệu Trinh Nguyên 14 (tức năm 798). Vốn là một chiếc chuông vô danh, do người dân tình cờ phát hiện ở Bãi Rồng, xóm Phú An, Thôn My Dương, xã Thanh Mai, huyện Thanh Oai, Hà Nội vào năm 1986 nên được đặt tên là Thanh Mai. Hiện nay chuông được lưu giữ tại Bảo tàng Hà Nội.