Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 191: Nỗi tuyệt vọng thượng cổ

Giây phút đó, khi mà Hoàng Thiên ngã xuống. Hắn thấy được địch nhân, hắn nghe được tiếng khóc gào não nề, tiếng thở dài tuyệt vọng tang thương. Ở một kỷ nguyên nào đó, bọn họ đã bại trước kẻ thù. Và hôm nay, ở kỷ nguyên của mình, hắn cũng phải ngã xuống.

Tương lai phía trước, bỗng chốc nổi lên sương mù hắc ám, trầm trọng và thê lương.

Ngây ngốc nằm trên nền đá, hắn hai mắt trừng trừng phẫn uất, há miệng như muốn nói lên gì đó, nhưng vẫn như cũ ậm ừ trong cổ họng. Hắn không thể nói ra, dù chỉ là một chữ.

Mi mắt nặng trĩu, thế giới trước mắt hắn dần dần chìm sâu vào trong bóng tối, hắn dường như đang đi đến chung cực cuộc đời.



Miên man mơ hồ, không biết đã trải qua bao nhiêu thời gian, bao nhiêu năm tháng, hắn từ trong đau đớn mơ màng tỉnh dậy. Trên thân thể vẫn như cũ tràn ngập vết thương, máu me khắp người.

- Đây là...?

Ý thức dần dần trở về, khi cảm nhận được mọi thứ xung quanh, hắn mới giật mình bật dậy.

Đập vào mắt hắn là một căn phòng đá lớn, phù văn lấp loé ẩn hiện dưới ánh sáng của đèn dầu. Trên mỗi bức tường đều có một bức tranh khắc đá, cổ lão mà xa xưa. Hắn không những không chết, mà còn trở về căn phòng ban đầu nơi hắn truyền tống đi.

Chẳng lẽ, tất cả đều chỉ là mộng ảo, đều là do hắn tự mình tưởng tượng ra?

Không đúng, vết thương trên người vẫn còn đây, cảm giác cũng phi thường chân thật, không thể nào là giả được.

Vậy tại sao hắn lại trở về nơi này? Là có người đưa hắn trở lại sao?

Chẳng có ai trả lời cho hắn cả. Bất giác, đầu óc hắn ông ông vang vọng, từng dòng ký ức như lũ cuốn tràn về, mang theo những cảm xúc kỳ lạ. Nắm tay của hắn dần dần siết chặt lại, tâm trí tràn đầy cảm giác không cam lòng.

Hắn hôm nay đã bại trước địch nhân, đại bại trong nỗi tuyệt vọng và không cam lòng.

“Tuyệt vọng” chính là thứ hắn căm ghét nhất trên thế giới này, thứ hết lần này đến lần khác phá tan cuộc đời hắn, hành hạ hắn trong đau khổ cực cùng.

Cuộc đời, từ khi hắn sinh ra đến giờ, luôn luôn ban cho hắn từng tia hi vọng mong manh, để hắn bám víu, hắn mong chờ, rồi cuối dùng dẫm nát nỗi mong chờ đó, quăng hắn vào trong cô đơn tuyệt vọng.

Hắn ghét cảm giác đó, gắt ghét tất cả những gì liên quan đến nó. Vậy mà khi đó, khi mà hắn chiến đấu sinh tử cùng bạch hổ, những cỗ cảm giác tuyệt vọng đó vẫn cứ liên tục quấn quanh, thì thào bên tai hắn.

Nỗi tuyệt vọng từ Thượng Cổ.

Quá khứ xa xưa, chỉ có hoang tàn đổ nát, chỉ có đau khổ kịch liệt cùng bi tráng, chỉ có cô độc cùng thê lương. Nỗi tuyệt vọng từ Thượng Cổ, cứ thế lưu truyền tới hiện tại, đè ép lên tất cả hậu nhân. Đập tan tất cả tương lai, xoá đi toàn bộ hi vọng, để hắn ngây ngô trong thực tại mơ hồ.

- Ta không muốn!

Bất giác tự mình thì thào, Hoàng Thiên phẫn nộ Srolh đến điên cuồng. Hắn không muốn chấp nhận điều đó, hắn không muốn bản thân lần nữa chìm trong tuyệt vọng, hắn không muốn.

Lần nữa xuất ra tám cây trận kỳ, hắn lại một lần nữa tiến hành khởi động bát quái trận đồ, muốn trở lại hành lang đá.

Trong hắn lúc này, đã sớm ấp ủ một cỗ chấp nhất không bao giờ từ bỏ, không bao giờ buông tay. Hắn phải đại chiến với bạch hổ, phải đánh đến hơi thở cuối cùng, phải chứng minh cho tiền nhân thấy, kỷ nguyên của hắn sẽ không như bọn họ, sẽ không còn tuyệt vọng. Kỷ nguyên của hắn, sẽ chỉ còn một chữ - Chiến.

Hành động này không phải hắn kiêu căng ngạo mạn, không phải hắn ngu ngốc tự tìm đến đường chết, mà đó là chấp niệm của hắn. Chấp niệm của Ma Thần.

Đại chiến lần nữa nổ ra, không có kết quả nào khác, hắn lần này càng thêm thê thảm. Cánh tay bị chém đứt rời, sắc mặt tái nhợt không còn huyết sắc, hắn lần nữa gục ngã xuống dưới chân bạch hổ, sinh cơ ầm ầm tiêu tán, tử khí ngập tràn.

Nếu có khác, có lẽ chính là tâm tình của hắn, không có u ám tuyệt vọng, mà tràn đầy khát khao chiến đấu, dán chặt lên kẻ thù.

Tinh quang điểm điểm, thân thể hắn chớp mắt biến tan, được truyền tống trở về phòng đá, hôn mê qua ngày.

Thân thể hắn được một lực lượng thần bí nào đó không ngừng chữa trị, những vết thương nhanh chóng khép lại, đưa chiến lực của hắn trở về trạng thái đỉnh phong nhất.

Chữa trị hoàn thành, cũng là thời điểm hắn lần nữa tỉnh dậy khỏi cơn mê. Không mảy may suy nghĩ, hắn lại tiếp tục khởi động truyền tống trở lại hành lang đá, lâm vào điên cuồng đại chiến.

Lần thứ ba, thứ năm, thứ tám… cứ thế lặp đi lặp lại không biết qua bao nhiêu lần, là bấy nhiêu lần hắt chết đi sống lại. Đại chiến, thất bại, phục hồi rồi lại tiếp tục đại chiến. Hắn bắt đầu có những chuyển biến kinh người, từ cả chiến lực cho đến tâm trí đều nhanh chóng trưởng thành.

Rốt cục tại một thời khắc nào đó, hắn cũng đả bại được bạch hổ.

Không dừng lại tại đó, hắn bắt đầu khiêu chiến những địch nhân khác, vô cùng vô tận. Có lúc vỡ đầu, có lúc đoạn chân, thậm chí có lúc mất hẳn nửa người, hắn vẫn không hề lui bước.

Hắn gào thét điên cuồng, hắn hai mắt hung quang khϊếp thế, hắn thân thể thẳng tắp như một thanh cự kiếm, phóng thẳng lên trời cao.

- Hoàng Thiên.

Một lần nữa ngã xuống, hắn như có như không nghe được thanh âm văng vẳng, như có ai đó đang gọi tên mình, như có ai đó đang triệu hồi hắn tới.

Lại trôi qua không biết bao nhiêu thời gian, mí mắt của hắn mới giật giật, hồi tỉnh lại từ trong mơ màng. Theo thói quen, hắn tiếp tục triệu hồi ra trận kỳ nhằm khởi động bát quái trận, nhưng rất nhanh liền phát hiện ra, hắn không còn ở trong phòng đá.

Chỉ thấy đại điện thênh thang, to lớn khôn cùng. Một cỗ khí thế vô bờ như ẩn như hiện khiến cho hắn có cảm giác đại điện trước mắt này rộng lớn đến vô biên vô hạn. Toàn bộ đại điện mang đầy vẻ cổ kính xa xưa, xung quanh bị bao phủ bởi một vùng sương mù mênh mông, không nhìn được điểm cuối.

Đứng trước đại điện, bản thân hắn không khác gì con sâu cái kiến, áp bách vô cùng.

Đưa mắt nhìn về phía xa bên trong đại điện, hắn dễ dàng nhìn thấy mấy cây cột đá to lớn cổ xưa, sừng sững chống thẳng lên thinh không. Đặc biệt là trên hai cây cột đá ở trung tâm, có khắc mấy xuống mười mấy văn tự cổ, từng chữ như rồng bay phượng múa lấp lánh hàn quang, ánh lên trận trận phù văn huyền bí.

- Thuận hiếu cách thiên, Sa Chử mạn duy thành dị ngộ

Chí thành thông thánh, Quỳnh Lâm trượng lạp khế chân truyền.

Lẩm bẩm đọc trong miệng, Hoàng Thiên có cảm giác rất quen thuộc, dường như hắn đã được nghe nó ở đâu đó, nhưng không thể nào mà nhớ nổi.

Buông xuống suy nghĩ, hắn ánh mắt tiếp tục đảo qua. Trong thoáng chốc như ngưng lại, hắn giật mình phát hiện ra một thân ảnh cao lớn vô cùng đang lặng yên đả toạ trên một tấm bồ đoàn cỏ. Xung quanh tinh điểm bay bay, chầm chậm xoay tròn theo quỹ tích.

Đưa mắt nhìn lên, mới thấy được là một người thanh niên trẻ tuổi, mi thanh mục tú, anh khí ngời ngời. Ở hắn, người ta có thể cảm nhận được rõ ràng sự tinh tế và nho nhã, gần tương tự như thư sinh trần thế, nhưng ở một cấp độ cao hơn rất nhiều. Kết hợp với bộ y phục bạch sắc, khiến cho hắn càng trở nên cuốn hút, đủ để hấp dẫn ánh mắt của bất kỳ nữ nhân nào.

Điều kỳ quặc nhất là, trên đầu hắn lại đội một chiếc nón lá, và trên tay còn có một cây gậy gỗ, khiến cho hình tượng trở nên rất khác lạ, có chút gì đó không bình thường.

Hắn cứ vậy ngồi yên một chỗ, nhưng thân thể như hư như thực, phiêu du vô định khó lòng mà nắm bắt.

Khi mà Hoàng Thiên bước vào trong đại điện, hai con mắt vốn đang nhắm nghiền của hắn bất chợt mở ra, tinh quang ngập tràn. Chăm chú quan sát thiếu niên bên dưới, ánh mắt hắn hiện lên nét hiếu kỳ cùng vui mừng, còn có cả sự tán thưởng.

- Vãn bối Hoàng Thiên bái kiến tiền bối.

Việc thân ảnh thức tỉnh khiến cho Hoàng Thiên thoáng giật mình, nhưng rất nhanh liền trấn tĩnh xuống, vội vàng chắp tay chào hỏi. Người này ắt hẳn là chủ nhân của động phủ, chân chính là tồn tại mà hắn phải ngước nhìn.

- Đợi suốt bấy nhiêu kỷ nguyên, rốt cục cũng chờ được đến ngày hôm nay. Hoàng Thiên sao, tên rất hay, rất hay.

Thân ảnh mỉm cười gật đầu, thanh âm cứ thế nhẹ nhàng, khi vang lên lại ầm ầm như sấm động, rung chuyển cả đất trời.

- Không biết tiền bối là?

Cố gắng giữ cho bản thân đứng vững, Hoàng Thiên nghi hoặc cất tiếng hỏi. Một lời của đối phương quả thực đã khiến cho hắn kinh sợ vô cùng. Đợi chờ suốt mấy kỷ nguyên sao? Là triệu năm, tỉ năm hay còn dài hơn thế nữa? Người này rốt cục là tồn tại như thế nào, hắn mạnh đến bao nhiêu mà có thể sống suốt vô tận tuế nguyệt như thế?

- Ta sao! Ngươi có thể gọi ta là Đồng Tử Thiên Vương.

Hoàng Thiên kinh ngạc, Đồng Tử Thiên Vương, chẳng phải là một trong những nhân vật truyền thuyết mà cha hắn thường kể cho hắn nghe khi còn nhỏ sao. Thảo nào khi nãy hắn nhìn xem hai câu đối lại cảm thấy quen thuộc đến thế, hoá ra là hắn đã được nghe cha kể rồi.

Thật không ngờ, những nhân vật mà ngày nhỏ hắn xem là hư cấu lại thật sự tồn tại, còn xuất hiện ngay trước mặt của hắn lúc này.

- Bé con, lại đây!

Trông thấy hắn ngây người kinh sợ, Đồng Tử Thiên Vương nhẹ nhàng mỉm cười, vẫy tay về phía hắn. Bất chợt, một cỗ hấp lực quấn quanh không gian, đưa thân thể hắn bay thẳng về phía trước, lơ lửng ở lưng chừng thinh không.

Càng lại gần hơn, biến hoá trên khuôn mặt Hoàng thiên càng thêm nồng đậm. Bởi vì hắn càng tiến về phía trước, thì càng có cảm giác bản thân nhỏ bé lại. Hay nói cách khác, càng tiến lại gần thì Đồng Tử Thiên Vương càng thêm to lớn. Những tinh điểm xung quanh, khi nãy hắn còn xem là đốm sáng nho nhỏ, lúc này đây mới hiển lộ rõ ràng, không ngờ lại là vô số ngôi sao đang toả sáng.

- Ừm! Mặc dù thực lực không ra gì, nhưng tâm trí lại rất tốt, miễn cưỡng tiếp nhận được truyền thừa.

Ánh mắt bắn ra tinh quang, Đồng Tử Thiên Vương như nhìn xuyên thấu qua thân thể Hoàng Thiên, nhíu mày nhận xét.

Một lời để cho Hoàng Thiên bất lực cười khổ. Chiến lực của hắn trong đồng lứa đã được xem là đỉnh phong tồn tại, mặc dù không nói vô địch cùng cấp nhưng cũng khó lòng tìm được đối thủ. Vậy mà trước mặt vị Thiên Vương này vẫn bị xem là không ra gì, quả thực là đau lòng ah.

Thấy thái độ của hắn, Đồng Tử Thiên Vương liền đoán được suy nghĩ trong lòng tên nhóc này, chỉ nhếch môi nhàn nhạt cười.

- Làm sao? Không phục phải không?

Hoàng Thiên giật mình, bất giác theo bản năng gật đầu một cái. Sau đó mới nhận ra mình quá ngốc, vội vàng lắc đầu nguầy nguậy.

- Ha ha! Đã như vậy, ta sẽ cho ngươi một cơ hội để chứng tỏ bản thân mình. Chỉ cần ngươi có thể vượt qua một ải, ta sẽ rút lại lời nói kia đồng thời xin lỗi ngươi, đồng ý sao?

Đồng Tử Thiên Vương tựa cười mà không phải cười, lên tiếng hỏi. Rồi chẳng cho Hoàng Thiên có cơ hội từ chối, hắn đã vươn tay về phía trước, chớp mắt một cái liền đưa Hoàng Thiên biến mất khỏi không gian.

Ánh mắt mang theo vài phần phức tạp, hắn lắc đầu khẽ than:

- Người trẻ! Khó tránh được tâm cao khí ngạo, cho ngươi nếm mùi một chút ah.

Chú thích:

Thuận hiếu cách thiên, Sa Chử mạn duy thành dị ngộ

Chí thành thông thánh, Quỳnh Lâm trượng lạp khế chân truyền.

Dịch:

Hiếu thuận động tới trời, bãi Chử màn che thành kỳ ngộ

Thành chí thông tận thánh, Quỳnh Lâm gậy nón tiếp chân truyền.