Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 116: Cổ Huyền

Đùng!

Đả Thần Bổng kim quang sáng chói, trong chớp mắt biến lớn gấp mười lần, ngưng tụ sứng nặng ngàn cân đánh tới. Đem trường côn của Cổ Huyền đánh cong hẳn sang một bên, phát sinh ra va chạm cực mạnh.

Trong chớp mắt này, không gian nơi hai cây côn chạm nhau như vỡ nát, bộc phát ra cực chấn cường đại. Nổ lớn vang lên, năng lượng dư ba bằng mắt thường có thể thấy được hóa thành từng làn sóng lớn, hướng về bốn phương tam hướng kịch liệt bành trướng.

Toàn bộ mọi người phụ cận lúc này đều tựa như tượng đất, không kịp phản ứng một chút nào, bị dư chấn đánh cho lăn lộn.

Cổ Huyền là hứng chịu lớn nhất, trường côn trong tay lệch hẳn sang một bên, suýt nữa mất kiểm soát. Hắn bắt buộc phải lui về sau liên tục mới có thể hóa giải được dư chấn.

Nhìn tên quê mùa trước mặt này, vẻ mặt của hắn vẫn thập phần điềm tĩnh, nhưng tuyệt nhiên không còn sự khinh thị như khi nãy. Kẻ này rất mạnh, đủ để hắn phải tập trung tinh thần.

Anh Vũ cười lớn, Đả Thần Bổng trong tay lại lần nữa biến hóa, một đường chủ động đánh tới. Hắn lúc này cả người sáng rực thần huy, tựa như một vị chiến thần dũng mãnh, không gì cản nổi.

Cổ Huyền ánh mắt sắc bén, bộc phát ra khí tức cường đại nhất của mình, trường côn trong tay chớp mắt hóa thành ngàn lần côn ảnh, bốn phương tám hướng vây quanh Anh Vũ.

Hai cái siêu cấp thiên tài một lần nữa kịch liệt giao chiến, bộc phát ra nổ vang không ngừng, quang mang sáng rực như mặt trời giữa trưa liên tục truyền ra. Toàn bộ sở hữu kiến trúc xung quanh đều bị đánh cho nổ nát thành bụi phấn. Mọi người xung quanh phải bạo lui một đoạn dài, thậm chí có kẻ kém may mắn bị côn ảnh văng tới, trọng thương ho ra máu, bất tỉnh nhân sự.

Bên trong tràng chiến, Đả Thần Bổng của Anh Vũ một đường quét ngang, không gì cản nổi. Đem vô số côn ảnh của Cổ Huyền đánh nát, văng đi tứ phía.

Hai thiếu niên này, mạnh mẽ đến biếи ŧɦái.

Côn ảnh toàn bộ bị đánh nát, Anh Vũ hai tay nắm chặt một đầu của Đả Thần Bổng, cắm phập xuống nền đá. Sau đó lui mạnh người về phía sau, lấy thần bổng làm điểm tựa, bật mạnh một cái lăng người trên không.

Pháp quyết đánh ra, Đả Thần Bổng trong chớp mắt lại vụt về tay hắn, bộc phát ra kim quang rực rỡ.

- Đả cẩu bổng pháp!

Một chiêu này là đích thân ông nội truyền lại cho hắn đấy, có tên là Đả Thần Bổng Pháp, nhưng chính hắn lại sửa tên thành Đả Cẩu, đây là muốn sỉ nhục kẻ địch.

Một bổng này uy lực cực mạnh, dọc đường đi không gian đều vặn vẹo, cơ hồ có dấu hiệu muốn đổ vỡ. Cổ Huyền hừ một tiếng lạnh lùng, hai tay nắm chặt trường côn, đảo một vòng ba trăm sáu mươi độ, sinh sinh quét tới.

Vùng không gian này trong nháy mắt nổ lớn, phù văn đầy trời. Mặt đất ầm ầm rung động, xuất hiện những vết nứt chạy dài, lan nhanh đến tận chân của những người đang quan chiến.

Hào quang còn chưa có tan hết, hai cái thân ảnh đã bị bật ngược ra xa. Cổ Huyền vẻ mặt bắt đầu trở nên ngưng trọng, nơi bàn tay cầm trường côn đã có chút run run vì đau đớn. Tên thiếu niên quê mùa rốt cục là ai, tại sao lại có thể mạnh mẽ đến như thế, thậm chí không thua kém gì đám người Bạch Khôi đấy.

- Ngươi là cái thá gì mà dám ra tay với huynh đệ ta? Ngươi tưởng bản thân mình ngon lắm sao? Dám đả thương huynh đệ của ta à?

Điên cuồng đánh tới, Anh Vũ quát lên trong giận dữ. Đả Thần Bổng bẻ cong thành một nửa hình tròn, sau đó vụt một cái bay tới trước mặt Cổ Huyền, muốn nện lên mặt hắn.

Đây là pháp bảo quý nhất mà Lâm Thanh Phong giao cho hắn, há lại có thể tầm thường. Một đường đi tới ẩn ẩn hiện hiện, không thể nào mà nắm bắt, nếu không phải Cổ Huyền có được tinh thần lực cường đại, có lẽ đã bị nó đánh cho trọng thương.

Một đám người trẻ tuổi phía xa đều bị dọa cho kinh sợ thán phục, hằng ngày bọn hắn vẫn tự hào bản thân là thiên tài anh kiệt, nhìn đời bằng nửa con mắt. Nhưng hôm nay chứng kiến hai người này chiến đấu, mới biết rằng bản thân trước đây tự đại buồn cười đến như thế nào.

Đây mới chính là thiên tài, là tuyệt đỉnh cực hạn của Nguyên Đan, siêu việt cùng lứa. Nhất là Anh Vũ, bất kể hôm nay dù thắng hay là bại, thanh danh của hắn cũng sẽ lên như diều gặp gió, trở thành đề tài quan tâm nhất của mọi người.

Bởi vì khiêu chiến với Cổ Huyền, không phải là việc làm mà thường nhân có thể thực hiện.

- Đang!

Ngay lúc mà hai người đang còn giằng co không phân thắng bại, một cây cự phủ không biết tự nơi nào phóng tới, bất ngờ va chạm với trường côn trong tay của Cổ Huyền, khiến nó bị lệch hẳn sang một bên.

Thời điểm đánh tới của cự phủ này quá mức khéo léo, vì ngay khi mà trường côn của Cổ Huyền lệch đi. Đả Thần Bổng đã một đường phách xuống, không ngần ngại phang thẳng vào mặt hắn.

Uy lực của một bổng này, dù là pháp bảo cũng phải bị tổn thương chứ đừng nói tới da thịt con người. Đầu của Cổ Huyền bị đánh méo xệch, vẹo hẳn sang một bên, máu me be bét. Hắn văng đi như bịch cát, lộn nhào mười mấy vòng trên không rồi hới hạ xuống được, khuôn mặt liên tục truyền tới từng cơn đau đớn.

Ánh mắt của hắn như phát hỏa, nhìn chằm chằm về thân ảnh mới xuất hiện vừa rồi, sát khí bộc phát đến kinh khủng. Tên súc sinh này lại dám đánh lén hắn.

- Ta đã nói là không có chuyện gì rồi, ngươi lại cứ thích thể hiện. Hôm nay không đánh ngươi thành đầu heo thì quả thực hổ thẹn với người trong thiên hạ.

Hàn Lâm xuất hiện trong tràng, vươn tay triệu hồi cự phủ trở về, mỉm cười nhìn về phía Cổ Huyền mà nói.

Tất cả mọi người lúc này hai mặt nhìn nhau, không biết nói gì cho phải. Hôm nay không biết là ngày gì nữa, gặp được ba tên thiếu niên quá đặc biệt. Vừa không biết trời cao đất dày, vừa mạnh mẽ biếи ŧɦái, và dường như là đều vô sỉ đê tiện giống nhau nữa.

Thằng này lúc đầu còn có vẻ nghiêm túc trầm ổn, vậy mà bây giờ bắt đầu bộc lộ bản chất đây mà. Đã đánh lén người ta rồi còn nói năng như mình quang minh chính đại lắm, lại còn hổ thẹn với người trong thiên hạ nữa chứ.

Ngay sau khi Hàn Lâm gia nhập vào trong chiến đấu, đám người xung quanh liền nhận ra một điều quá mức không bình thường, đám thủ hạ của Cổ Huyền đi đâu cả rồi? Không có ai ra tay bắt tên này lại sao, để hắn chạy tới đánh lén Cổ Huyền?

Không! Bọn hắn đều ra tay với Hàn Lâm đấy, nhưng mà tất cả đều đã bị hắn đánh cho sấp mặt, đang nằm vật vã ngoài xa kia kìa.

Điều này lập tức khiến bầu không khí trở nên yên tĩnh đến lạ thường, sở hữu tất cả mọi người có mặt tại nơi này đều hít vào một hơi khí lạnh, kinh sợ nhìn về phía Hàn Lâm. Khi nãy hắn có thể tay không chống đỡ một côn của Cổ Huyền chỉ khiến người ta hơi chút kinh ngạc mà thôi, còn bây giờ thì tất cả đều sợ hãi rồi.

Trong khoảng thời gian ngắn như thế, hạ toàn bộ thủ hạ của Cổ Huyền, trong số mọi người ở đây ai có thể làm được? Phải biết những tên thuộc hạ này đều được tuyển chọn kỹ càng, trải qua khảo nghiệm nghiêm khắc của Cổ Huyền Thiên Triều, rèn luyện trong sinh tử gϊếŧ chóc, mỗi một cái đều vô cùng mạnh mẽ.

Tên này không lẽ cũng là một cái siêu cấp thiên tài ư?

Tất cả mọi người trong đầu đều xuất hiện một câu hỏi to đùng, và sự thật lúc này đã trả lời cho bọn họ rồi. Ba cái siêu cấp thiên tài đại chiến, hôm nay quả thực xảy ra quá nhiều điều khiến người ta phải kinh ngạc.

- Mẹ nó, từ khi nào mà siêu cấp thiên tài nhiều như vậy a?

Sau giây phút thất thần, tất cả mọi người đều trợn mắt lên vì kinh ngạc, chuyện này cứ như đùa vậy.

Cổ Huyền thái tử, một đường cường thế mạnh mẽ, tuyên bố lấy mạng của ba huynh đệ này. Vậy mà đùng một cái liền có hai trong ba tên là siêu cấp thiên tài, thậm chí còn có một tên so ra không có thua kém hắn đây này. Hai tên kia mà đánh hội đồng, hắn lấy cái gì mà chống?

Chưa kể bên kia còn một tên nữa, nhỡ may hắn mà cũng là siêu cấp thiên tài thì quả thực, hôm nay Cổ Huyền hắn cắp đít chạy cũng không kịp.

Chỉ là với tính cách của hắn, hắn sẽ chạy sao? Không bao giờ!

Thân là người thừa kế của hoàng triều mạnh nhất Thiên Nguyên đại lục, một trong những thiên kiêu đỉnh cấp, hắn há lại cho phép bản thân sợ hãi, bỏ chạy?

Dù thực sự có ba cái siêu cấp thiên tài, hắn cũng phải chiến đến cùng.

- Hôm nay ba người các ngươi từng cái đừng mong sống sót.

Nhìn chằm chằm về phía Anh Vũ, Cổ Huyền lạnh nhạt nói, trường côn trong tay lấp lánh thần quang, bộc phát ra uy thế kinh thiên động địa. Sát tâm của hắn đối với ba huynh đệ Hoàng Thiên đến bây giờ là cực lớn, ba người này không được phép sống sót.

- Khi nãy ăn một bổng của ta văng mất não rồi hả? Còn dám đứng đó mà bốc phét!

Anh Vũ làm ra bộ dáng ngạc nhiên, gãi gãi đầu hướng về phía Cổ Huyền mà hỏi. Chẳng cần phải nói, cái bộ dáng này của hắn rất là vô sỉ đấy.

- Ta thấy không đúng, tên này không phải mất não mà ngay từ đầu đã không có não rồi.

Hàn Lâm ở chung với Anh Vũ lâu nay, tự nhiên cũng bị nhiễm cái tính cách khốn nạn này của hắn. Phối hợp rất ăn ý, kẻ tung người hứng, chửi Cổ Huyền không ra gì.

Cổ Huyền khóe môi co giật liên tục, hắn từ trước tới nay thân phận siêu nhiên, có ai dám nói năng với hắn như vậy. Hai tên này không chỉ không coi hắn ra gì, mà còn trực tiếp sỉ nhục hắn trước mặt mọi người, tôn nghiêm của hắn không cho phép điều đó xảy ra.

Sát khí tỏa ra lăng lệ, hắn nhìn hai huynh đệ này như nhìn kẻ đã chết, thậm chí những người thân quen của bọn hắn, gia tộc bọn hắn đều phải chết.

Nhưng sự thật, hắn dám đυ.ng đến thế lực sau lưng Anh Vũ, Hoàng Thiên sao?

Đừng nói là hắn, dù cha hắn cũng không dám.

Chỉ là hiện tại, hắn còn chưa biết được thân phận của Anh Vũ cùng Hoàng Thiên nên mới dám có những suy nghĩ đó đấy.

Thông báo: Từ hôm nay đến 4/7 mình bận ôn thi cuối kỳ, nên sẽ không còn thời gian để ra chương được, sau khi thi xong là nghỉ hè, sẽ cố gắng bù chương cho mọi người!

Mong mọi người thông cảm giùm mình nhé! Cám ơn vì đã theo dõi và ủng hộ bộ truyện của mình. Đa tạ! Đa tạ! (https://www.facebook.com/mathanhoangthien/)