Nội dung chương này hơi có 18+, đạo hũ nào trong sáng thì không nên đọc nhé, ha ha:))
Nơi đây là một trong bốn ngọn núi lớn của Thiên Nguyên Học Viện, từ chân núi lên đến trên đỉnh, kiến trúc mặc dù không nhiều như ba ngọn núi còn lại, nhưng mỗi một tòa đều xa hoa tráng lệ, toát lên nồng nặc thiên địa linh khí.
Không có gì đáng ngạc nhiên, bởi vì nơi này là nơi mà các đạo sư của Thiên Nguyên Học Viện nghỉ ngơi cùng tu luyện. Mỗi một đạo sư đều có được biệt viện của riêng mình tại nơi này, tùy theo chức trách cùng cấp độ tu vi mà phân bố.
Tại một tòa biệt viện nằm giữa lưng chừng núi. Nơi này thiên địa linh khí dày đặc, cơ hồ hóa thành sương mù, vờn quanh khắp chốn. Hiển nhiên chủ nhân của tòa biệt viện này có thân phận không nhỏ, mới có thể được trao cho tòa biệt viện như thế này.
Bên trong một gian phòng của biệt viện, đồ đạc bài trí thập phần đơn giản, chỉ có một cái giường gỗ lớn trải nệm trắng, một cái tủ gỗ lớn và một kệ đựng đồ.
Cánh cửa phòng bị đẩy ra nhè nhẹ, bước vào hai thân ảnh, một nam một nữ.
Người nữ tuổi tác khoảng chừng ba mươi, nét mặt xinh đẹp, thân thể lại cực kỳ gợi cảm. Nhất là cặp ngực đầy đặn như muốn phá váy mà ra, bộ y phục mỏng manh nửa kín nửa hở, căn bản không thể nào che giấu hết. Mỗi một nhịp thở đều khiến chúng phồng lên, lộ rõ ra cái khe rãnh thật sâu cùng vùng ngực trắng bóc. Quả thực rất mị người.
- Hạ Như...
Người đàn ông phía sau nhanh chóng khép cửa, sau đó vượt lên ôm lấy eo của người nữ, giọng nói thập phần ôn nhu.
Hắn tuổi đã quá năm mươi, nhưng cơ thể vẫn còn thập phần lực lưỡng, khí lực có thừa, dễ dàng đem nữ tử bế xốc lên.
- Bạch trưởng lão, chậm đã nào…
Hạ Như bị tấn công bất ngờ, có chút thẹn thùng vùng vẫy, thanh âm như mê như luyến. Nhưng còn chưa có nói hết đã bị chặn lại bằng một nụ hôn của nam tử, đành phải bất lực buông xuôi.
Hai người cứ dính chặt với nhau như thế, không nhanh không chậm tiến về giường gỗ. Tên nam tử rốt cục không còn nhịn được nữa rồi, hắn quăng Hạ Như xuống giường, sau đó bắt đầu màn dạo đầu quen thuộc.
Từng động tác thoăn thoắt nhuần nhuyễn, giống như đã được thực hiện qua rất nhiều lần vậy. Từng chút y phục được chậm rãi cởi ra, tiếng rêи ɾỉ cũng càng lúc càng lớn. Chiếc giường gỗ vốn chắc chắn là thế, lúc này cũng phải vang lên tiếng cót két không ngừng.
- Ưm…
Từng tràng âm thanh kiều mị liên tục truyền đến, dâʍ đãиɠ đến tột cùng, nếu như có kẻ chẳng may nào nghe được mà không thể phát tiết, liền có thể bị tức đến bạo thể mà chết.
Mà khoan đã, hình như là có đấy.
Đúng rồi, không chỉ có một người, mà là một người một khỉ đang quan sát tràng cảnh này đây này.
Ngay trong khu kí túc xá cho học viên, phòng của Anh Vũ:
- Chu choa…
Cẩu Thủ hai mắt mở lớn, như muốn dán vào Tinh Diện, cái miệng nhỏ non nớt không thể nào mà khép được, nước dãi chảy dài.
Bàn tay nhỏ nhắn không ngừng điều chỉnh ngọc giản, khiến cho góc nhìn của hình ảnh không ngừng thay đổi, thu lại những hình ảnh đẹp nhất.
Mà mỗi lần nó điều chỉnh, thì ngay tại hiện trường, một thứ đồ vật vô hình, không chút khí tức liền chuyển động, bay vòng quanh hai nhân vật chính. Đây chính là Lưu Ảnh Tinh Cầu.
- Ực…
Một tiếng nuốt nước miếng thô tục vang lên, hóa ra là Anh Vũ. Cẩu Thủ lúc này chính là đang ngồi trên đùi hắn đấy. Khuôn mặt hắn một mảng đỏ bừng, ánh mắt như muốn nổ ra, trừng trừng quan sát hình ảnh trên Tinh Diện, không bỏ sót một chi tiết nào.
- Ư… ư
Hai nhân vật chính lại lần nữa đổi tư thế, Hạ Như dường như đã đến đỉnh điểm, rêи ɾỉ càng thêm lớn, đem chiếc mền dưới thân cào cho không còn hình dạng.
- Bốp… Bốp… Bốp…
Khung cảnh xuân sắc là vậy, đột nhiên lại vang lên ba tiếng vang lanh lảnh, Hạ Như rêи ɾỉ ậm ừ, vòng ba lúc này đỏ lên một mảnh.
- Tiên sư con bà nhà nó!
Nội tâm một người một khỉ lúc này chính là đang mắng to đấy, tên này lại có xu hướng bạo lực à?
Chửi thì chửi vậy thôi, nhưng mà quả thực rất là kí©ɧ ŧɧí©ɧ à nha. Cẩu Thủ thì không biết như thế nào, nhưng mà Anh Vũ thì… Hình như chỗ ngồi của Cẩu Thủ bị đôn cao lên đáng kể đấy.
Cẩu Thủ cảm nhận được sự khác lạ, liền rời ánh mắt khỏi Tinh Diện, quay lại nhìn Anh Vũ với ánh mắt khinh bỉ.
Bị đồng bọn nhìn như thế, Anh Vũ da mặt có dày tới đâu cũng phải xấu hổ. Sắc mặt hắn càng thêm đỏ bừng, vội vàng đánh trống lãng:
- Đôi gian phu da^ʍ phụ này đáng chết… Cẩu Thủ huynh đệ mau hành động đi.
Lời hắn vừa dứt, bên trong khung hình, hai nhân vật lại đổi mới tư thế, hành động càng nhanh hơn, quá mức kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Ài! Đây mới là đoạn cao trào à nha, bỏ qua thực đáng tiếc mà.
Nội tâm Anh Vũ tiếc nuối than thở, thế nhưng lỡ đâm lao rồi thì phải theo lao thôi. Chẳng nhẽ lại mặt dày xin Cẩu Thủ cho xem nốt đoạn.
Cẩu Thủ rốt cục thu hồi ánh mắt, bắt đầu điều chỉnh ngọc giản. Thực ra thì trong lòng nó vẫn muốn tiếp tục xem nữa đấy, nhưng mà Anh Vũ đã nói thế, nó đành phải ngừng thôi, không thể để đồng bọn khinh thường mình được.
Hai tên đê tiện như thế, trong lòng rất muốn tiếp tục, nhưng lại coi trọng chút sĩ diện ảo, không muốn mất mặt trước đồng bọn của mình. Thành ra không biết làm thế nào cho phải.
Cẩu Thủ đắn đo một hồi, cuối cùng du͙© vọиɠ cũng không thể chiến thắng mặt mũi, nó quyết định hành động rồi.
Chỉ là vẫn còn chút ấm ức tiếc nuối trong lòng, nó quay ra căm tức đôi nam nữ kia, ta đã không được xem thì các ngươi cũng đừng có mà sung sướиɠ.
Bên trong căn phòng, hai thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ vẫn đang quấn chặt lấy nhau, hành động ngày một nhanh.
Lại một lần nữa đổi thế, tên nam tử cúi đầu nhìn nữ nhân trắng nõn dưới thân, khuôn mặt thoáng hiện nụ cười ti tiện. bàn tay thô ráp mạnh mẽ chộp lấy bầu ngực nhu nhuyễn, khiến cho nữ nhân kia phóng ra một tràng âm thanh rên rĩ mê người.
Tên nam tử giống như uống phải thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ, vội vàng lấy đà mà phóng tới.
- Bíp…
Ngay lúc hắn vừa tới, không gian trong phòng tự dưng vang lên một thanh âm kỳ lạ. Hắn nghi hoặc nhìn về phía Hạ Nhu đang mê màng, không biết suy nghĩ gì.
Một hồi sau, rốt cục hắn không lại để ý nữa, kɧoáı ©ảʍ kịch liệt lại tràn về khiến hắn chẳng muốn suy nghĩ gì thêm.
- Bíp…
Thế nhưng lại một lần nữa, khi mà hắn tấn công tới, thanh âm đó lại vang lên, rõ ràng đến kỳ lạ.
Hạ Nhu vẫn còn trong cơn đê mê, quằn quại như con mèo nhỏ, nào có hành động gì kỳ quái đâu.
Hắn lắc lắc cái đầu, nhẹ thở ra một hơi, có lẽ bản thân đã suy nghĩ quá nhiều rồi…
Hắn lại tiếp tục…
- Bíp…
Tiếng bíp thứ ba vang lên khiến cho hắn hoàn toàn tỉnh táo, hai mắt tròn xoe ngạc nhiên, vì thanh âm này chính xác là phát ra từ Hạ Nhu a.
- Bíp… íp íp… pẹt pẹt.
Chưa để hắn biết nguyên nhân, một tràng thanh âm đã tuôn ra như pháo nổ, vang vọng khắp phòng.
Căn phòng nhỏ ban đầu còn thơm nhẹ mùi Thanh Hương thảo, lúc này đây bị chiếm cứ bởi một thứ mùi nằng nặng thum thủm, xốc lên tận óc.
Tên nam tử đơ ra mất một lúc, sau đó mặt mày đỏ bừng tức giận, hắn lấy hết sức bình sinh, tát cho nữ tử một cái đến lòi đom đóm mắt, quát lên:
- Con mẹ ngươi…
Hạ Nhu còn trong đê mê, nào có biết chuyện gì xảy ra, tự dưng bị tát một cái đau điếng, nằm đơ ra như khúc gỗ.
Nam tử nhìn cái vẻ mặt ngây ngô của Hạ Nhu, trong lòng càng thêm điên tiết. Con tiện nhân này, lựa ngay lúc hắn cao hứng mà phóng rắm, tụt hết cả cảm xúc. Mà ả bề ngoài đẹp đẽ là thế, thơm tho là thế… sao mà mùi rắm lại có thể thúi như thế a.
Hạ Nhu tỉnh khỏi ngỡ ngàng, lúc này rốt cục đã cảm nhận được khác thường, nội tâm là một mảng ấm ức.
Tên này rõ ràng khi nãy cao hứng quá mức, không kiềm được mà phóng rắm, thẹn quá hóa giận liền đổ mọi thứ lên đầu nàng đây mà. Kể cũng phải, tên này thường ngày không biết ăn cái gì mà mùi vị lại kinh khủng như thế, át luôn cả mùi của Thanh Hương thảo.
Mặc dù nội tâm ấm ức như thế, nhưng nàng nào dám phát tác. Chưa kể thân phận của đối phương cực cao, thì tu vi của hắn cũng đủ khiến nàng phải im lặng. Thẹn thùng lấy y phục mặc vào, nàng nhanh chóng rời khỏi phòng, trước khi đi còn chào hắn bằng một nụ cười ngọt ngào, kiểu như rắm của ngươi rất thơm, đừng xấu hổ à nha.
Biểu hiện này của nàng lọt vào mắt tên nam tử, lại khiến hắn càng thêm điên tiết, vung tay đánh nát kệ gỗ bên cạnh, hắn gào lên tức giận:
- Tiện nhân không biết xấu hổ…
Cuộc mây mưa cứ thế mà kết thúc, hai người kẻ này đều nghĩ là do kẻ kia làm. Đâu biết rằng, thủ phạm của tất cả mọi chuyện lúc này đang tại một nơi khác.
Cẩu Thủ ngồi rung đùi đắc ý, vẻ mặt tràn đầy nham hiểm, cẩn thận từng chút triệu hồi Lưu Ảnh Tinh Cầu trở về. Mọi chuyện đều do nó sắp đặt từ đầu cả đấy, từ tràng âm thanh phóng rắm đến cái mùi thúi kinh dị đó.
Không cần phải nói, mọi chuyện được sắp đặt quá mức hoàn hảo, không có một chút sơ hở nào.
Phía sau nó, Anh Vũ khóe môi giật giật từng hồi, vừa giống như rất muốn cười mà phải nín, lại cũng giống như quá mức kinh ngạc bởi sự bỉ ổi của con khỉ mặt chó này.
Con cá nhỏ đã bị dụ vào tròng… Không biết con cá lớn sẽ phản ứng như thế nào đây…
Đắc tội với một người một khỉ này, sẽ là sai lầm rất lớn của bọn chúng đấy.