Cố Thanh Sơn đi ra, tay cầm điện thoại đứng ở cửa trầm tư, rất nhanh nghe được nhà bếp phía sau truyền đến âm thanh mơ hồ trầm thấp khuấy động, anh chậc lưỡi hai cái, không ở chỗ này lâu.
Sau khi suy nghĩ một lúc, anh vẫn chọn chủ động gửi tin nhắn cho Giang Nhất Tranh.
[ Đang làm gì? ]
—
Hôm nay là sinh nhật của ba Giang.
Sáng sớm liền an bài em trai đến đón cô về nhà, ba Giang mua một căn biệt thự đơn lập ở nội thành, có sân nhỏ để mẹ cô thuận tiện trồng rau củ quả.
Lúc này, vọng lâu trong sân có bảy cô tám dì đều đã ngồi đủ, ông nội cùng gia đình bác cả ở quê, bọn họ đã đến đây từ tối hôm qua.
“Ai u, mái tóc của cô nương nhà chúng ta rất là đáng yêu!” Cô cả vui vẻ khen ngợi.
Giang Nhất Tranh bước tới chào hỏi từng người một.
"Thật ạ, cháu thấy cũng đáng yêu.” Giang Nhất Tranh lắc đầu, “Ông nội, cháu có đáng yêu không?” Cô nhoẻn miệng cười tiến đến trước mặt ông cụ.
Ông cụ ngẩng đầu nhẹ đưa cho cô một hạt dẻ: "Nghịch ngợm!"
"Tranh Tử, đói bụng chưa, ăn bát mì này trước đi."
“Cám ơn dì lớn!” Giang Nhất Tranh nhận lấy, cười ngọt ngào, khuôn mặt đầy đặn khiến người ta muốn nhéo.
"Còn con thì sao?" Giang Nhất Minh hỏi.
Anh họ lớn từ trong phòng bếp bưng một cái bát đi ra, vừa ăn vừa nói với cậu: "Em tự đi nấu đi."
Sau đó anh bảo Giang Nhất Tranh để cô ăn nhiều một chút, không đủ thì trong nồi còn, cô phải ăn no bụng trước, còn lâu mới đến khai tiệc cuối cùng.
Giang Nhất Tranh gật đầu, nói rằng cô đã biết, ngồi trong vọng lâu và nhận được rất nhiều hậu ái từ thân thích.
Các cô bận nhặt rau, nhào bột mì, chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, bác cả, ba cùng chú ba đang gϊếŧ vịt và rửa sạch hải sản trong bếp, còn mẹ và chị họ đi ra ngoài lấy bánh kem.
Mọi người đều đang bận rộn, chuẩn bị cho sinh nhật của Giang lão đầu, một cảnh đẹp gia đình tương thân tương ái.
Giang Nhất Tranh rất thích cuộc sống như vậy, cả nhà hòa thuận tốt đẹp, rất ấm áp! ! !
Các cô nói họ đã không gặp nhau kể từ khi cô tốt nghiệp đại học, bọn họ nhân cơ hội này để mang đến cho cô món quà tốt nghiệp mà họ đã chuẩn bị cho cô.
Giang Nhất Minh và Giang Nhất Dương kêu rên lên án.
"Con trúng tuyển đại học, mọi người không có chuẩn bị quà cho con!"
Em họ Giang Nhất Dương cũng than thở: “Lúc con lên cao mọi người cũng không chuẩn bị quà cho con, hừ, thật không công bằng.”
"Không phải chúng ta đã chuẩn bị hồng bao cho các con sao?"
"Thật không công bằng, chị cũng có hồng bao ~"
“Hơi thoảng qua ~ không phục cũng nhịn đi.” Giang Nhất Tranh lấy tay vỗ nhẹ lên trán em họ.
Thiếu niên ủy khuất bĩu môi u oán nhìn chị mình, khóe miệng cong xuống, tựa hồ sắp khóc.
Cô là cô gái duy nhất trong nhà nên luôn được yêu thương, cô có những thứ mà con trai không có, những thứ mà con trai không có cô cũng có, có thể nói, Giang Nhất Tranh lớn lên trong một môi trường đầy tình yêu thương.
Cả nhà ngồi quanh bàn làm sủi cảo, chụp ảnh, kể chuyện cười, trong sân đầy ắp tiếng cười! ! !
Sau bữa ăn, đám tiểu bối hát chúc mừng sinh nhật ba Giang, Giang Nhất Tranh đưa cho ông một hồng bao rất lớn khiến ông vui vẻ, hấp tấp khoe với mẹ Giang, mẹ Giang tức giận muốn đánh ông.
Tay giơ lên nửa chừng, cuối cùng hạ xuống vì hôm nay là sinh nhật của ông.
Nhìn một màn này, Giang Nhất Tranh chỉ cảm thấy một trận buồn cười, giống như một lão ngoan đồng vậy
Giang Nhất Tranh muốn phát vòng bạn bè mới nhìn thấy tin nhắn của Cố Thanh Sơn, cô bỏ điện thoại vào túi xách và ném nó lên ghế sô pha trong phòng khách khi về đến nhà và không nhìn vào nó.
Bốn giờ đã trôi qua kể từ khi anh gửi tin nhắn! Xong đời rồi! ! !
Hôm nay cô cũng quên nói với anh, ừm... Cô chỉ là nhất thời không kịp phản ứng mình là người có bạn trai, cần phải báo hành tung cho người ta.
Cô không khỏi xoa trán.