Mùa xuân năm 1978
Khương Linh vừa đi vào đại viện vừa hét lớn, cô là con của một gia đình tái hôn ở vùng nông thôn bình thường, sau khi tốt nghiệp cấp ba, cô tham gia kỳ thi tiếp viên xe lửa và thành công thi đỗ, sau đó gặp được Lục Thanh Vân là phó đoàn trưởng đoàn văn công ở trên xe lửa, may mắn có được tình cảm của anh rồi kết hôn.
Chỉ là bình thường Lục Thanh Vân phải dẫn đoàn đi biểu diễn hiều nơi, hai vợ chồng gặp thì ít mà xa nhau thì nhiều, hôm nay Lục Thanh Vân lại dẫn đoàn đi diễn xa, Khương Linh trở về nhà mẹ đẻ.
Khương Linh hô vài tiếng cũng không thấy mẹ đáp lại, nhưng cha dượng Khương Đại Sơn của cô lại từ từ đi ra.
Khoảnh khắc nhìn thấy Khương Đại Sơn, dâʍ ŧᏂủy̠ trong tiểu huyệt Khương Linh đã không khống chế được mà trào ra ngoài.
Khương Đại Sơn hơn năm mươi tuổi, đang độ tráng niên, người cao tám chính thước, nước da khỏe mạnh, mỗi ngày đều làm việc nên cơ bắp vô cùng săn chắc, đường cong cơ thể vô cùng rõ ràng, nhất là thứ to lớn dọa người ở dưới háng kia.
Còn nhớ lần đầu tiên ăn nó, tiểu huyệt của cô như muốn hỏng, lúc ấy cô vừa khóc vừa nói không cần, ai ngờ chẳng bao lâu sau cô liền hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ mà thứ to lớn kia ra ra vào vào trong tiểu huyệt mang lại, vô cùng sung sướиɠ.
Khương Linh cười khẽ cầm đồ đạc đi vào nhà chính: "Mẹ không ở nhà sao?"
Ánh mắt Khương Đại Sơn lóe lên, vô thức nhìn chằm chằm và thân hình nhanh nhẹn uyển chuyển của Khương Linh: "Mẹ con đi nhà thím Thường muối dưa rồi."
Nụ cười trên mặt Khương Linh càng lúc càng quyến rũ, từ nhỏ cô đã biết mình đẹp, sau khi nhìn thấy Trương Thúy Phân dựa vào cơ thể để khiến cuộc sống của hai mẹ con ngày một tốt hơn thì cô càng thêm hiểu rõ ưu thế của cơ thể phụ nữ.
Đôi mắt hạnh mâu quyến rũ, làn da trắng nõn, khuôn mặt trái xoan, mái tóc đen dài, cặρ √υ' một tay đàn ông cũng không cầm hết, thân cao mét sáu bảy, chính là vưu vật lý tưởng trong lòng đàn ông.
Chồng cô là Lục Thanh Vân rất đẹp, nhưng anh luôn để cô ở một mình trong căn phòng trống, buổi tối không có ai ở bên rất khó khăn, vì vậy cô muốn về nhà xem có cơ hội ăn côn ŧᏂịŧ mình đã tâm tâm niệm niềm nhiều ngày không, kết quả là vậy mà mẹ lại không ở nhà.
Ánh mắt Khương Linh lấp lánh, thân thể đến gần Khương Đại Sơn, cố ý cọ sát núʍ ѵú tròn trịa của mình vào cánh tay Khương Đại Sơn rồi ghé vào tai hắn thì thầm: "Cha, cha có nhớ người ta không?"
"Cha đương nhiên là rất nhớ con."
Những ngón tay mềm mại không xương của Khương Linh không nhịn được mà vẽ vòng trong trên ngực của Khương Đại Sơn, cảm nhận được dáng người cường tráng của cha dượng, dáng người của Lục Thanh Vân không thể so với Khương Đại Sơn, từ trước đến nay đều là vẻ nho nhã thanh tú, không có chút sức lực nào.
Nhất là khi hai người làm chuyện ấy, lúc nào cũng thiếu một chút nữa mới có thể khiến tiểu huyệt khít khao của cô cao trào.
Dưới sự trêu chọc của Khương Linh, đầṳ ѵú của Khương Đại Sơn nhanh chóng cứng lại, vật khổng lồ dưới đũng quần cũng ngày càng cứng, đến nỗi quần gần như không che được.
Khương Linh hài lòng mỉm cười, "Xem ra là cha rất nhớ con."
“Vậy để con gái hiếu thuận với cha đi.” Khương Linh dùng đầu lưỡi trơn trượt hôn lên môi Khương Đại Sơn, hương thơm ngọt ngào lập tức lan tràn trong miệng hai người.
Đầu lưỡi của Khương Linh nhanh nhẹn quét qua khoang miệng Khương Đại Sơn từng chút một, hô hấp của hắn nhanh chóng trở nên nặng nề, dưới sự trêu chọc của Khương Linh, người vốn đang ra vẻ hán tử nông thôn thành thật bỗng biến đổi, ánh mắt lúc này giống như sói đói gặp thức ăn.
"Ưʍ..."
Khương Đại Sơn nhân cơ hội ôm chặt lấy thân thể lả lướt uyển chuyển của Khương Linh vào người, hai tay nổi gân xanh nhéo nhéo bờ mông mềm mại của Khương Linh, "Tiểu tao hóa, Khương Linh, sao con đã có chồng rồi mà còn dâʍ đãиɠ như vậy?"
Khương Linh làm nũng, "A...đau....cha...cha thật đáng ghét~"
Khương Đại Sơn cười dâʍ đãиɠ, "Con gái ngoan, còn giả vờ cái gì, cha biết lúc này tao huyệt của tiểu tao hóa đã ướt nhẹp, nhớ miệng của con muốn chết, liếʍ cho cha nhé?"