Chương 5: Đáng Sợ ( 1 )
Hắn chuyển ánh mắt, quay đầu nhìn người Tần gia chậm rãi nói: “Ngọc bội kia là của Tô thị, nàng muốn giữ lại thì giữ lại, ta thiếu nợ Tần gia, ta sẽ trả.”
Trong lòng Tô Cẩm buông lỏng, có một dòng nước ấm từ đáy lòng chậm rãi chảy qua, còn tốt.
Giờ khắc này, trong lòng của nàng cũng trở bên bình thản yên ổn, lập tức nói: “Còn có ta, ta cũng trả lại hết.”
“Vậy các ngươi lăn! Lăn ra Tần gia!” Phương thị giận tím mặt, hai bạch nhãn lang, bọn hắn dám!
Tần Lương cùng Tần Trụ cũng hầm hừ nói: “Đúng vậy, phân gia, phân gia, cuộc sống này đã không còn cách nào qua! Loại đồ vật bất hiếu này nên đuổi ra khỏi nhà từ sớm!”
Chuyện phân gia này bọn hắn đã sớm nghĩ tới, lúc này nói ra, cũng không có người phản đối.
“Lời này Đại ca đã nói sai rồi,” Liễu thị cười, giọng nói vô cùng hà khắc: “Bọn họ cũng không phải là người của Tần gia chúng ta, trong nhà này dù chỉ là một cọng cỏ cũng không phải là của bọn họ, làm sao có thể gọi là “phân gia”?”
“Đúng vậy, nhị đệ muội nói không sai!” Ánh mắt của Phương thị sáng lên, vô cùng vui vẻ nói: “Trong nhà này một cọng cỏ cũng không phải là của bọn họ! Nhưng trong nhà nuôi lão tam nhiều năm như vậy còn cưới tức phụ cho hắn, nhiều năm ăn, mặc, dùng, sinh bệnh bốc thuốc, sính lễ làm mai...... Bút trướng này nên tính toán thật tốt!”
“Không sai, nhất định phải tính toán cho rõ ràng!”
“Đúng vậy, cha nương có lòng tốt, tân tân khổ khổ nuôi lớn hắn, cũng không thể không có hồi báo? Coi như dưỡng con chó thì nó cũng biết canh cổng!”
Hai huynh đệ Tần Lương Tần Trụ gật đầu liên tục, hai vợ chồng già nhìn nhau, cũng không nói gì.
Tô Cẩm nhịn không được liếc mắt nhìn: Lúc này bọn họ đang muốn tính toán sổ sách!
Ai nói thôn phụ không có học thức đều sẽ ngu dốt vụng về? Đối với nàng mà nói, bọn họ là người rất quỷ quyệt!
......
Cái nhà này đến cùng vẫn phải phân -- cũng không thể nói là phân, phải nói là hai vợ chồng này đã thương lượng cùng Tần Lãng và Tô Cẩm.
Bọn hắn muốn năm mươi lượng bạc, nếu trong ba năm không thể đưa bạc, vậy phải làm việc đồng án cho Tần gia với thời hạn là năm mươi năm. Tần gia không nuôi cơm.
Tô Cẩm suýt chút nữa tức giận đến bật cười, nàng nhịn không được mở miệng lý luận.
Cuối cùng dưới sự khiển trách của hai vợ chồng già, 50 lượng đã đổi thành 30 lượng, năm mươi năm cũng biến thành hai mươi năm.
Nhìn thần sắc áy náy cùng bất đắc dĩ của hai vợ chồng già, lòng của Tô Cẩm đều mềm nhũn, cũng biểu thị mình không có ý kiến.
Dù sao cũng là con ruột, vợ chồng già còn phải dựa vào bọn họ để dưỡng lão đưa ma, huống chi bọn hắn đã nuôi lớn Tần Lãng, đã coi như là hết tình hết nghĩa.
Đến nỗi ruộng đồng, vườn rau, gà vịt nuôi trong nhà, lương thực, bó củi, đủ loại đồ gia dụng nông cụ, cũng là đồ vật của Tần gia bọn hắn, đương nhiên Tô Cẩm cùng Tần Lãng cũng không có phần.
Dưới sự hoà giải, thương lượng của hai vợ chồng già cùng Tô Cẩm, người của hai phòng kia cũng miễn cưỡng đáp ứng để cho Tần Lãng cùng Tô Cẩm tạm thời ở lại trong căn nhà tranh cũ nát của Tần gia cách nhà chính của bọn họ không xa, nhưng sang năm bọn họ phải tìm một địa phương khác để xây dựng chỗ ở. Hơn nữa bọn họ cũng không được mang đi mấy món đồ gia dụng rách nát ở trong căn phòng này.
Chỉ được lấy đi bát đũa, nồi đất để nấu cơm -- còn nồi sắt thì cũng đừng nghĩ! Đây chính là đồ vật quý giá.
Lương thực thì miễn cưỡng cho phân nửa túi bắp ngô.
Rau cải? Không biết đi đào rau dại sao? Một cái cũng không cho!
Nhưng những vật này cũng không phải là cho không bọn họ, trước khi tới cày bừa vụ xuân bọn họ phải đưa cho nhà mình ba trăm văn tiền, nếu không ra tiền, vậy thì phải cày bừa vụ xuân cho bọn hắn.
Tô Cẩm không muốn vì chuyện ba trăm văn tiền mà cãi nhau cùng bọn hắn, nàng gật đầu đồng ý.
Nếu như bây giờ không phải là mùa đông khắc nghiệt, nàng căn bản không nguyện ý ở lại địa bàn của Tần gia, thế nhưng thời tiết này -- cũng chỉ có thể trước tiên qua mùa đông rồi lại tính toán sau.
Tô Cẩm cũng đưa ra điều kiện, chính là muốn tìm Lý Chính làm người trung gian, giấy trắng mực đen lập xuống chứng từ, từ đây hai nhà không còn liên quan gì với nhau.
Tần Trụ, Tần Lương không chút suy nghĩ đã đồng ý.
Hết thảy đều đã làm xong, hai người trở lại căn nhà tranh đổ nát, nàng cảm nhận được ánh mắt mang theo cảm xúc khó hiểu của người tướng công hờ, lúc này Tô Cẩm mới đột nhiên giật mình, toàn bộ quá trình “phân gia”, giống như, tướng công hờ của nàng chẳng hề nói qua một câu!
Toàn bộ quá trình đều do nàng làm chủ!