Lý Thiên Khuyết hô hấp đột nhiên ngưng trệ, bởi vì ánh mắt cùng giọng nói khiến lòng ngực hắn ngứa ngáy, muốn lập tức xé rách váy của cô.
Chết tiệt.
Chịu không nổi!
Lý Thiên Khuyết vừa buông cô ra, liền xoay người xuống giường, ngay cả dép lê cũng không mang, đi chân trần rời khỏi phòng, giống như chạy trốn.
Cuối cùng cũng đi.
Đau.
Sở Miên xoa mũi, xuống giường, rón rén đi ra ngoài, đi theo cầu thang, cô nấp sau một chiếc bình cổ lớn nhìn xuống.
Trong phòng khách, Mạnh Thư đứng đó, hai tay cầm một chiếc áo khoác nam mới tinh hai hàng khuy.
Lý Thiên Khuyết vẻ mặt lạnh lùng giang hai tay, khoác lên người áo sơ mi trắng, động tác uyển chuyển tuấn mỹ.
“Hôm nay, một vài tên nghị sĩ trước mặt truyền thông nói bậy nói bạ, nói ngài thao túng, phá hoại kinh tế nước A.” Mạnh Thư đè nén thanh âm nói, không dám lớn tiếng kɧıêυ ҡɧí©ɧ thiếu gia.
"Thao túng là đương nhiên, nhưng đó là lỗi của bọn chúng." Lý Thiên Khuyết xấu xa cười lạnh, "Loại bỏ chúng đi."
Bốn từ, nói ra một cách thật nhẹ nhàng.
“Đã rõ.” Mạnh Thư cúi đầu, sau khi Lý Thiên Khuyết mặc áo xong, liền cung kính tiến lên, mở áo khoác cho hắn mặc vào, “Tổng thống muốn kết giao với ngài.”
"Đừng bận tâm".
Lý Thiên Khuyết mặc áo khoác ngoài, hắn cao hơn Mạnh Thư nửa cái đầu, chân dài, khí chất mạnh mẽ tựa như cái dã thú.
Đột nhiên, Lý Thiên Khuyết tựa hồ nghĩ tới cái gì, đưa mắt nhìn về phía Mạnh Thư, "Tìm cho ta một cái nữ nhân."
Hắn nghĩ mình cần giải toả.
"A? Loại nữ nhân gì?"
Mạnh Thư sửng sốt.
Lý Thiên Khuyết nhìn hắn phát ngốc, "Sạch sẽ, trưởng thành, tự nguyện, hiểu không?"
"Vâng, Lý tổng."
Mạnh Thư lúc này mới ý thức được Lý Thiên Khuyết muốn nữ nhân như thế nào, vội vàng cúi đầu, cảm thấy xấu hổ.
Lạ thật, Lý tổng đi tìm người thay thế chị gái, xong lại liền muốn một người phụ nữ khác, logic này... sao hình như có gì đó không đúng.
Mạnh Thư không khỏi ngẩng đầu nhìn lên lầu.
Sở Miên vội vàng trốn đi, cau mày cắn môi, cảm thấy logic này rất kỳ quái.
Một lúc sau, Lý Thiên Khuyết rời đi cùng với Mạnh Thư.
Vườn hồng chỉ là một ngôi nhà gỗ nhỏ, thuộc cấp độ của một biệt thự nhỏ, Lý Thiên Khuyết không sống ở đây.
...
Chẳng mấy chốc, những người hầu mới đến, một người là mẹ Phương và người kia là mẹ Hạ.
Rút kinh nghiệm từ quá khứ, cả hai chăm sóc Sở Miên thận trọng hơn, vì sợ Sở Miên sẽ đột nhiên nổi điên làm điều gì đó.
Nhưng Sở Miên vẫn uể oải, cả ngày im lặng, thỉnh thoảng cô chỉ nhếch mép cười trước gương khi phát điên, nên sự canh gác của hai thị nữ cũng dần được nới lỏng.
Sau khi xác định mục đích đến với Lý Thiên Khuyết, Sở Miên đã sẵn sàng rời khỏi đây.
Cũng không phải chạy trốn, nơi này có đồ ăn thức uống, có người chăm sóc cô, nếu không ở lại chỗ này, cô sẽ không sống nổi.
Nhưng cô phải tính thời gian để rời đi, để nhìn thấy thế giới mà cô đã không thấy trong ba năm, và ... "gia đình" mà cô đã không gặp trong ba năm.
Sở Miên ngồi trên sô pha nghĩ ngợi, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
“Mấy ngày rồi thiếu gia không tới đây, không biết hôm nay có tới không?”
Mẹ Phương lau ghế sofa phía sau Sở Miên và nói.
Đương nhiên, bà không nói chuyện với Sở Miên,
mẹ Hạ quỳ trên mặt đất lau sàn, nói: “Chắc là không rồi, nghe nói hôm nay thiếu gia sẽ dự tiệc tối ở thành phố lân cận, thực không đồng tình. Về đế đô còn không có thời gian, huống chi nói trở về nơi này.”
Lý Thiên Khuyết sẽ không quay lại, thật dễ dàng để xử lý.
Sở Miên lấy lại tinh thần, đột nhiên đứng dậy khỏi ghế sô pha, bắt đầu nhảy thỏ, nhảy một lần, cười khúc khích một lần, nhảy hai lần, cười khúc khích hai lần.