Tiểu Kẹo Mềm Của Anh Ấy

Chương 5: Viên kẹo thứ năm

Edit: Thịt Bò Biết Đi

Trong lớp "vượt cấp", đều là dùng thành tích để nói chuyện.

Nhưng không có nghĩa là tất cả học sinh giỏi đều là "không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng chỉ đọc sách thánh hiền".

Vì vậy, cái bóng đó chính là một nam sinh ở lớp "vượt cấp".

Bị Phương Tư Hoán nhìn thấy, eo nam sinh kia một phát dựng thẳng lên, bước chân cậu ta lảo đảo, cậu ta vẫn đang dán vào cửa sau để nghe lén.

Biết cậu ta là học sinh trong lớp, Phương Tư Hoán vừa tức vừa buồn cười, bĩu môi với cậu ta: "Nghe đủ chưa? Đúng lúc, đến làm cu li cho chúng tôi đi."

Cậu ta gật đầu, lập tức vụt vào lớp Tinh Quang. Đầu cúi thấp, lại không thành thật ngước mắt liếc ngang liếc dọc quanh phòng học.

Phương Tư Hoán làm hành động "cắt" với cậu ta, cậu ta lập tức thôi hành động cợt nhả với Phương Tư Hoán, đỡ lấy chiếc bàn Đường Nguyễn Ngữ đang đỡ, vác nó lên và sải bước ra khỏi cửa sau của lớp Tinh Quang.

Phương Tư Hoán lắc mấy cái ghế đang xếp chông lên nhau cuối lớp, cầm lấy một cái chắc chắn, giữ lưng ghế, mỉm cười với Đường Nguyễn Ngữ: "Đi thôi, chúng ta về thôi."

Đường Nguyễn Ngữ gật đầu, giơ tay muốn cầm lấy chiếc ghế trong tay Phương Tư Hoán, cô muốn tự mình di chuyển nó. Phương Tư Hoán xua tay từ chối, hào phóng: "Đừng khách khí!"

Hết cách, Đường Nguyễn Ngữ theo Phương Tư Hoán ra khỏi cửa sau của lớp Tinh Quang.

Hình bóng của Ôn Diên Hạ lướt qua tầm mắt của cô.

Vừa ra khỏi cửa, Đường Nguyễn Ngữ đã thấy nam sinh kia đang nói nhỏ với Phương Tư Hoán: "Lớp trưởng, Ôn Diên Hạ đang làm gì vậy? Vừa rồi mọi người nhìn thấy, tia chớp đập vào cửa lớp chúng ta, hướng về phía văn phòng thầy giáo.

Phương Tư Hoán trừng mắt với cậu ta: "Cậu quản chuyện lớp người khác làm gì? Kỳ trước bài kiểm tra tiếng Trung của cậu thi thế nào? Nếu điểm của cậu còn hạ xuống điểm trung bình, thầy Nghiêm sẽ biến thành tia chớp gϊếŧ cậu!"

Cậu ta bĩu môi, dùng khẩu hiệu im lặng thay cho lời nói, thốt ra một từ bẩn thỉu.

Đường Nguyễn Ngữ mím môi, thầm nghĩ, thầy Nghiêm Đồng Phủ thực sự rất có uy trong lớp học.

Cho nên, dù thầy ấy không ở trong lớp học, thì hầu hết học sinh trong lớp Ngữ Văn và lớp "vượt cấp" vẫn đang nghiêm túc tự học.

Nhìn thấy nhóm ba người quay lại, trong lớp ngay lập tức liền trở nên ồn ào. Phương Tư Hoán đảo mắt qua cả lớp, mọi người lập tức cúi đầu làm bài. Giống như ngọn gió mùa thu thổi lá rụng, nó đột ngột bay lên và biến mất trong tích tắc.

Phương Tư Hoán hài lòng gật đầu, đứng ở trước lớp học, nhìn cách sắp xếp chỗ ngồi trong lớp, cuối cùng quyết định: "Tiểu Kẹo Mềm, ngồi bên cạnh mình đi, chính là hàng thứ hai của dãy thứ ba. Cậu kia, ngồi ở phía sau coi không thấy."

Ban đầu lớp "vượt cấp" có 30 học sinh, bàn học được xếp thành một dãy hình chữ nhật gồm 5 hàng và 6 cột. Phương Tư Hoán đang ngồi ở hàng thứ hai của hàng thứ tư, lúc này hàng thứ ba bên cạnh cô là nam sinh, nghe Phương Tư Hoán nói vậy lập tức quay đầu về phía sau, gõ bàn: "Mau lên, mọi người lùi lại để nhường chỗ cho bạn học Đường Nguyễn Ngữ!"

Phương Tư Hoán chỉ đạo cậu ta chuyển bàn của Đường Nguyễn Ngữ sang, đi phía sau khiêng ghế.

Đường Nguyễn Ngữ theo họ chậm rãi đi đến chỗ của mình. Cô cảm thấy trong lòng có chút ấm áp. Cô từng lo lắng sẽ khó hòa nhập với môi trường mới, nhưng không ngờ lại gặp được một người bạn tốt như Phương Tư Hoán, và rất nhiều bạn học khác nữa.

Đường Nguyễn Ngữ cảm thấy rằng cô sẽ có khoảng thời gian vui vẻ ở trường trung học số 7 Bình Thị khi cô được vượt cấp.

"Cảm ơn."

Cô cười với nam sinh nhường chỗ cho mình, ngoan ngoãn cảm ơn. Nam sinh lập tức nhe răng cười với cô: "Không có gì, từ nay chúng ta là bạn học nhé! Tôi tên La Thành..."

Vừa nói, anh vừa đưa tay về phía Đường Nguyễn Ngữ. Cô sửng sốt một lúc, nhưng vẫn đưa tay ra và bắt anh.

Chưa tới hai giây, Phương Tư Hoan không nặng không nhẹ đánh vào mu bàn tay La Thừa Lễ: "Được rồi! Cầm lâu như vậy làm gì? Hai người đừng mơ khi dễ Đường Nguyễn Ngữ! Từ nay về sau cô ấy sẽ là em gái của tôi đấy, các cậu chớ động tâm tư!"

La Thành Lễ bị cô đánh, lập tức buông tay Đường Nguyễn Ngữ ra, khoa trương khoác tay cô, giả vờ áy náy: "Chỉ là khách khí với bạn học mới thôi, nhưng mà lớp trưởng, cậu đã nói như vậy, là có ai đó bắt nạt bạn học Đường Nguyễn Ngữ phải không?"

Phương Tư Hoán mở miệng muốn nói gì đó, chợt nhìn thấy Nghiêm Đồng Phủ đi tới cửa, lập tức gõ bàn, nhỏ giọng nói: "Mọi người im lặng!"

Sau đó, cô nhanh chóng trở lại chỗ ngồi của mình ngồi xuống. Đường Nguyễn Ngữ cũng hốt hoảng ngồi xuống ghế, cởi cặp sách trên vai, đặt lên đùi, bắt đầu sắp xếp sách vở.

Khi Nghiêm Đồng Phủ bước vào lớp, lớp "vượt cấp" yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ cả tiếng thở đan xen.

Mọi người dường như đang vùi đầu vào sách vở, nhưng sự chú ý của mọi người đều tập trung vào cánh cửa lớp và hai người đang bước vào.

Nghiêm Đồng Phủ giương mắt, trông anh ta không giận mà tự uy, lúc này quét sạch lớp học, khí thế bức người.

Cho nên vừa mở miệng, thầy liền có lực cao khí thế: "Ôn Diên Hạ, em đứng ở cuối lớp nghe giảng cho tôi."

Đường Nguyễn Ngữ đang cúi đầu sắp xếp sách vở, sửng sốt trong chốc lát, lại có chút kinh ngạc: "Tại sao thầy giáo lại mang Ôn Diên Hạ đến lớp vượt cấp?"

Nghiêm Đồng Phủ không giải thích lý do, cả Ôn Diên Hạ cũng không nói. Cậu lười biếng đi về phía cuối lớp sau khi nghe những lời của Nghiêm Đồng Phủ.

Tuy nhiên, ngay khi đi qua một hàng, cậu đột nhiên dừng lại.

Sau đó, Ôn Diên Hạ gõ bàn của Đường Nguyễn Ngữ: "Bạn học, có sách giáo khoa nào không? Tôi và cậu xem chung một quyển đi".

Đường Nguyễn Ngữ ngẩng đầu lên, sững sờ nhìn anh.

Kể từ khi gặp nhau trong văn phòng hiệu trưởng sáng nay, cô dường như đã bị cuốn theo cậu.

Hiển nhiên là Đường Nguyễn Ngữ không phải là người duy nhất cảm thấy như vậy, Nghiêm Đồng Phủ, một người ngoài cũng đã sớm nhận ra.

Trước mặt lớp, ông cũng không nói nhiều nữa, lạnh lùng nói: "Ôn Diên Hạ,

đừng làm chậm trễ những bạn học khác..."

"Lão sư."

Ôn Nhan Hạ lười biếng cắt ngang thầy, "Em đã nói qua, hoặc là thầy sớm đuổi học em, nếu không em sẽ làm trễ nải cô ấy."

Trong lớp vượt cấp lặng ngắt như tờ, tất cả các học sinh thậm chí không quan tâm đến việc giả vờ nữa, mọi người đều ngẩng đầu lên tập trung ánh mắt vào Ôn Diên Hạ và Đường Nguyễn Ngữ.

Đường Nguyễn Ngữ mặt lập tức đỏ lên. Nhưng Ôn Diên Hạ vẫn bình tĩnh đón nhận những ánh mắt như vậy, chỉ nhìn chằm chằm Nghiêm Đồng Phủ với một tia khinh thường.

Nghiêm Đồng Phủ đã tức giận đến mức đi phía cậu.

Lúc này, Đường Nguyễn Du đột nhiên ngẩng đầu, thấp giọng nói: "Thầy... Thầy giáo, em không có sách giáo khoa, có thể cùng người khác xem sao?"

"Lại đây, xem với mình đi!"

Bên cạnh cô, Phương Tư Hoán lập tức nhảy ra giải vây. Nghiêm Đồng Phủ gật đầu, ra hiệu cho Đường Nguyễn Ngữ đi tới.

Đường Nguyễn Ngữ gật đầu, đứng dậy, di chuyển cái ghế, thấp giọng nói: "Học trò, làm ơn... phiền một chút..."

Trong tầm mắt của cô lại là đôi giày thể thao màu trắng của Ôn Diên Hạ,

trông rất sạch sẽ. Sau đó, cô thấy đôi giày đó bước sang một bên, thực sự nhường chỗ cho cô. Đường Nguyễn Vũ nói:

"Cám ơn."

Âm thanh quá thấp, dường như sẽ tan biến trong không khí.

Cô thuận lợi đặt chiếc ghế bên cạnh Phương Tư Hoán, ngồi thẳng dậy và chỉ nhìn chằm chằm vào cuốn sách giáo khoa một cách nghiêm túc.

Nhưng vào lúc này, cô cảm thấy không khí xung quanh mình đột nhiên nóng lên. Tiếp theo là hơi thở và giọng nói mà cô đã rất quen thuộc từ hôm nay:

"Dù sao cũng không có sách giáo khoa, chúng ta cùng đọc đi."