Manh Bảo Đột Kích: Tổng Tài Daddy Quá Khó Chơi

Chương 2: Các người náo loạn đủ chưa?

5 năm sau, ở sân bay.

"Mẹ Lý, bất ngờ mà mẹ chuẩn bị cho mommy con đâu ?"

Một nhóc con bốn, năm tuổi mang kính râm, một tay cầm điện thoại di động, một tay cầm khăn lau cho tiểu loli bên cạnh.

Tiểu loli nhìn xung quanh, đôi mắt to tròn ngấn nước nhìn thấy một bà lão đang lao tới trước một chiếc xe hơi sang trọng cách đó không xa.

Tài xế phanh gấp.

Sau đó, một người đàn ông bước ra khỏi xe với đứa trẻ trên tay.

Bối Bối nuốt nước miếng, người này thật đẹp trai.

Nhân lúc mommy với anh trai nói chuyện điện thoại, Bối Bối lặng lẽ chạy đi.

Vừa đến gần đã thấy bà cụ ôm đùi chú đẹp trai kêu trời khóc đất: "Tôi bị gãy chân, nát xương rồi, tim cũng không đập nữa....."

"Người có tiền thì ghê gớm lắm sao, đi xe nhanh như vậy là vội vàng đi đầu thai sao?"

"Mọi người giúp tôi làm chứng, nếu bà già này chết, thì anh ta chính là kẻ gϊếŧ người."

"Tránh ra!” Dáng người Tịch Mộ Trầm cao lớn, khuôn mặt lạnh lùng, đeo kính râm, khí thế bá đạo, nhưng vẫn không thể đuổi được bà lão đi. Những người xung quanh thấy bà già đáng thương, liền cảm thấy ghét những kẻ nhà giàu, bắt đầu chỉ trỏ.

"Muốn bao nhiêu tiền, tự mình điền.” Tịch Mộ Trầm không kiên nhẫn, ném ra một tờ chi phiếu, cúi đầu nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của con trai trong l*иg ngực, trong lòng trào lên một tia tức giận: "Tôi phải tới bệnh viện, tránh ra."

Anh cúi xuống, sốt ruột muốn hất bà lão ra, nhưng bà ta không nhận tờ chi phiếu, giữ chân anh ta một lần nữa khóc lóc, bà ta lấy điện thoại di động ra giả vờ gọi cảnh sát.

Tịch Mộ Trầm tức giận, đang muốn xử lý bà ta thì thấy một cô bé loli đeo nơ hồng trên đầu chạy tới, chống nạnh chỉ trích: "Chú đẹp trai, mẹ nói không được ngược đãi người già."

"Chú xấu xa lắm, đυ.ng phải người liền muốn chạy." Hai mắt Tịch Mộ Trầm đầy tức giận, đυ.ng phải đôi mắt to đẫm nước của đứa trẻ này, trái tim đang nôn nóng đột nhiên bình tĩnh trở lại.

Đôi mắt của đứa trẻ này, rất quen thuộc.....

Anh nhìn xuống đứa con trai trong l*иg ngực của mình rồi hơi nheo mắt lại.....

Bối Bối dạy cho Tịch Mộ Trầm một bài học, bĩu môi đi đến lấy điện thoại di động của bà lão: "Bà ơi, đừng sợ. Bối Bối giúp bà gọi cảnh sát bắt kẻ xấu."

Bà cụ hoảng sợ: "Không..."

Nếu gọi cảnh sát, chẳng phải sẽ bị lộ sao?

Vừa định giật lấy chiếc điện thoại di động, Bối Bối đã cầm trên tay chiếc điện thoại di động trị giá hàng chục nghìn đô trên tay, hét lớn: “Mẹ ơi, con có điện thoại mới. Điện thoại di động có thể chơi trò chơi."

Bóng dáng nhỏ bé trượt đi quá nhanh, đám quần chúng không phản ứng kịp.

Ngay sau đó, bà lão hoảng sợ, nhảy dựng lên bắt lấy cô bé: "Tên trộm, trả lại di động cho tao!"

Một lát sau, Bối Bối đột nhiên xuất hiện từ phía sau Tịch Mộ Trầm với cái đầu nhỏ đầy lông, bĩu môi nói: "Bà ơi, chân bà..... Không sao cả?" Tịch Mộ Trầm cúi đầu, đôi mắt lạnh lùng và nghiêm nghị bất giác dịu đi.

Đứa trẻ này, thật thông minh.

"Mày!" Bà lão chạy lại, thở không ra hơi mà lấy lại điện thoại, chột dạ mà định tát Bối Bối.

Tịch Mộ Trầm nắm lấy cổ tay bà lão, giọng nói lạnh như băng: "Đưa đến đồn cảnh sát."

Ánh mắt lạnh lẽo liếc qua một cái, giống như lưỡi dao đâm sâu vào xương tủy. Bà cụ sợ tới mức xoay người muốn chạy, nhưng bị một người đàn ông bốn mắt hiền lành chặn đường bà: "Tịch tổng, tôi xin lỗi, là do tôi tới muộn."

Trợ lý Chu không tốn chút sức nào đã có thể vặn ngược cánh tay của bà lão ra sau, cung kính nói: "Tịch Tổng, ngài đưa thiếu gia đến bệnh viện trước, tôi sẽ xử lý chuyện ở đây.”

"Được.” Tịch Mộ Trầm không dám trì hoãn bệnh tình của con trai, vừa nhấc chân muốn lên xe liền có cảm giác như bị ai đó kéo lại.

Tịch Mộ Trầm cúi đầu, Bối Bối nâng khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại lên: "Chú đẹp trai, chú có cần vợ không?"

Tịch Mộ Trầm sững sờ: "....."

"Bối Bối!” Một tiếng hét tức giận cắt ngang sự kinh ngạc của anh.

Tịch Mộ Trầm vừa quay đầu, liền nhìn thấy một bóng dáng mảnh khảnh lướt qua như một cơn lốc nhỏ, trực tiếp kéo Bối Bối ra khỏi chân anh.

Ngẩng đầu lên, khuôn mặt Trình Điềm đỏ bừng, hiển nhiên cô có nghe thấy lời của đưa bé nói, có chút không tự nhiên, nhưng giọng điệu lại rất hào phóng: "Tiên sinh, tôi xin lỗi. Con gái tôi..... Cứ thấy người đẹp trai liền như vậy."

Bối Bối tự tin chỉ tay: “Bối Bối chỉ muốn có một ông bố đẹp trai thôi."

"Ngũ Bảo.” Trình Điềm liếc nhìn, một nhóc con ngầu lòi đẩy vali đến - Ngũ Bảo, lập tức che miệng Bối Bối một cách khéo léo, nghiêm mặt nói với Tịch Mộ Trầm: “Chú ơi, đây chỉ là một trò đùa thôi."

"Em gái cháu không hiểu chuyện, mong chú hãy quên những gì vừa nghe đi."

"Tránh làm tổn thương tinh thần."

“Suy nghĩ quá nhiều, sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe."

Tịch Mộ Trầm: "....."

Đứa trẻ này, làm sao có thể nói chuyện như người lớn vậy?

Không ngờ được đứa trẻ này khiến anh rất vui, muốn trò chuyện với cậu nhóc một chút.

Đang muốn nói chuyện, đứa trẻ trong tay đột nhiên cắn vào vai anh, giống như cảm xúc vô cùng căng thẳng, cơ thể khẽ co giật, hô hấp dồn dập.

Sắc mặt Tịch Mộ Trầm thay đổi, không quan tâm mà mau chóng rời đi.

"Đừng chạm vào đứa trẻ.” Trình Điềm lao nhanh về phía trước, không hiểu vì sao, cô nhìn thấy cậu bé trong vòng tay người đàn ông này vẫn luôn im lặng, chỉ để lộ ra phía sau đầu.

Trình Điềm đột nhiên cảm thấy đau đớn không thể giải thích được.

Khi nhìn thấy bệnh tình của đứa trẻ, Trình Điềm lập tức muốn làm một cái gì đó.

"Tránh ra!” Mặt Tịch Mộ Trầm đen như than, liếc mắt nhìn cái gia đình ba người xa lạ này không chút biểu cảm, đột nhiên nhận ra.

Anh chế nhạo: “Vì quyến rũ một người đàn ông mà cô có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào."

Trình Điềm kinh ngạc ngước mắt: "Anh nói..... quyến rũ?"

Đẹp trai thì có thể không biết xấu hổ à?

"Không cần biết mục đích của cô là gì, bây giờ....."Tịch Mộ Trầm nói với Trình Điềm không chút do dự: “Tránh ra!”

"Ha, đừng nói chuyện với tôi. Tôi chỉ có thể hiểu lời của con người.” Trình Điềm tức giận nói thẳng: “Hơn nữa, cãi nhau với lợn là một việc rất ngu ngốc.”

“Nhìn dáng vẻ, nội tâm của anh diễn với kẻ nhiều tiền đều giống nhau.”

“Với năng lực như vậy, không làm diễn viên thật là uổng phí da mặt dày này.”

Tịch Mộ Trầm vẫn luôn không để lộ sắc mặt, nhưng bây giờ anh không thể kìm được sự tức giận của mình.

Chân dài đem cô áp chế trên xe, nói: “Vậy cô chặn đường tôi, là muốn làm gì!”

“.....”

Trình Điềm cúi người bám vào cửa xe, tránh sự áp chế của anh: “Dù sao cũng không phải là làm với anh.”

“Hiện tại ai đang cản đường ai! Đừng tưởng rằng đeo kính râm có thể giả vờ mù.”

Cách cái kính râm cũng có thể cảm nhận được ánh mắt gϊếŧ người của người đàn ông, Trình Điềm nhanh chóng nói: “Tình trạng của đứa trẻ rất tệ, đưa nó đến bệnh viện thì đã quá muộn.” Ngay khi quay lại, trợ lý đặc biệt đã chứng kiến

toàn bộ sự việc: “.....”

Chết tiệt!

Anh ta bị ảo giác à?

Trên đời này vậy mà lại có người dám chống lại diêm vương sống Tịch Mộ Trầm?

Lại còn là phụ nữ ?!

Nhìn thấy Tịch Mộ Trầm sắp nổi điên, trợ lý Chu lập tức tiến lên bảo vệ chủ nhân, vẻ mặt ghét bỏ: “Cô gái, cô không phải là bác sĩ, còn nói nhảm ở đây làm lãng phí thời gian.”

“Nếu tiểu thiếu gia xảy ra chuyện gì, tính mạng của cô cũng không trả nổi.”

Vừa dứt lời, đột nhiên mu bàn chân đau nhói, thiếu chút nữa thì anh ta nhảy dựng lên hét lớn.

Cúi đầu xuống, anh nhìn thấy cậu nhóc năm tuổi Ngũ Bảo với vẻ mặt chán ghét: “Chú, sinh mạng đều bình đẳng.”

Bối Bối gật đầu ngay lập tức: “Chú đẹp trai, cháu đề nghị chú quay lại trường mẫu giáo học lại chút.”

Trợ lý Chu: “.....”

Cái lưỡi độc mồm này, đúng là được truyền thừa.

Ngũ Bảo đi qua, giẫm vào chân Tịch Mộ Trầm: “Ngồi xổm xuống, cháu xem đứa nhóc một chút.”

Tịch Mộ Trầm hạ giọng xuống: “Các người náo loạn đủ chưa?”