Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ

Chương 88: Chung quy vẫn là bọn họ sai?

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đối mặt với sự chất vấn của Lâm Sơ Cửu, cuồng sinh họ Lưu thực sự ngây ngẩn cả người. Hắn vạn lần cũng không ngờ được, Lâm Sơ Cửu còn quan tâm tới chuyện hắn không hành lễ.

Hắn biết bản thân mình lúc này nên quỳ xuống, nhưng nếu như hắn quỳ thì xem như hắn đã thua một ván. Hắn...... không thể quỳ, đặc biệt là ở trước mắt bao người.

Lưu Vĩnh Sinh nắm chặt nắm tay, cố gắng hết sức kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, đứng thẳng người nhìn Lâm Sơ Cửu.

Cho dù hắn có va chạm thế nào với Lâm Sơ Cửu đi nữa, hắn vẫn có người đứng ở phía sau, cho dù thật sự xảy ra chuyện gì, hắn cũng sẽ không xui xẻo như những thư sinh bình thường khác, người phía sau hắn nhất định sẽ bảo vệ hắn.

Chỉ cần suy nghĩ như vậy, Lưu Vĩnh Sinh lập tức càng thêm quyết tâm hơn, vô tư, kiêu ngạo nhìn về phía Lâm Sơ Cửu, ý muốn nói rằng hắn thà chết chứ không chịu khuất phục, bất chấp sống chết cũng không quỳ xuống.

Nhóm học sinh phía sau chịu ảnh hưởng từ hắn, một đám đứng thẳng người, cùng nhau dùng phương thức tương tự đối kháng lại Lâm Sơ Cửu.

Lâm Sơ Cửu không giận không cười, cũng không tiếp tục yêu cầu bọn họ phải quỳ xuống, nàng chỉ nói: "Lưu cử nhân là cử tử, bổn vương phi muốn hỏi ngươi một vấn đề, ngươi có biết người có thể quyết định vận mệnh thiên hạ bá tánh là ai hay không?"

Giọng nói của Lâm Sơ Cửu vẫn nhẹ nhàng mềm mại như cũ, giống như đang bàn chuyện nhà, nhưng ý trong lời nói của nàng lại cực kỳ sắc bén. Trên trán Lưu Vĩnh Sinh xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, sắc mặt hắn trắng bệch, đột nhiên lui về phía sau một bước.

Không đợi Lưu Vĩnh Sinh trả lời, Lâm Sơ Cửu nói tiếp: "Lưu cử tử, còn có các vị, hôm nay bổn vương phi có lòng tốt khuyên các ngươi một lời, sau này không nên đi đến nhầm chỗ. Người có thể quyết định sống chết của thiên hạ bá tánh này chỉ có đương kim thánh thượng. Lưu cử tử phải chờ lệnh vì thiên hạ bá tánh chứ không phải tới Tiêu Vương phủ gây sự. Ngươi nên tới hoàng cung cầu kiến thánh thượng, truyền đạt những điều ngươi muốn cho thánh thượng nghe, đó mới chân chính gọi là chờ lệnh vì thiên hạ bá tánh. Ngươi dẫn người vây quanh ở Tiêu Vương phủ, bất quá chỉ muốn mua danh chuộc tiếng mà thôi."

Một câu cuối cùng, Lâm Sơ Cửu nói vừa chậm rãi vừa nặng nề, mỗi một từ đều giống như lưỡi dao đâm vào trái tim của Lưu Vĩnh Sinh, mỗi một câu đều giống như đang đập vào trái tim của tất cả mọi người ở đây.

"Không, không phải như thế," Lưu Vĩnh Sinh luống cuống, vội vàng nói: "Chúng ta muốn gặp Vương gia! Thủ hạ của Vương gia đã tham ô tiền an ủi tướng sỹ chết trận của người nhà bọn họ, chẳng lẽ Vương gia không nên ra ngoài và giải thích với người nhà bọn họ hay sao? Tuy nhiên, Vương gia lại trốn ở trong phủ, cử Vương phi là một nữ nhân ra đây là có ý gì? Chẳng lẽ là Vương gia chột dạ nên sợ hãi, vì vậy nên tránh ở phía sau nữ nhân?."

Sự hoảng loạn ban đầu của Lưu Vĩnh Sinh trôi qua, rất nhanh hắn đã bình tĩnh trở lại, một lần nữa khống chế quyền chủ đạo, không muốn để Lâm Sơ Cửu tiếp tục dắt mũi hắn.

Sau lời nói của Lưu Vĩnh Sinh, nhóm người nháo sự tụ tập ở cửa cũng hồi phục lại tinh thần, một đám lớn tiếng la hét, muốn Tiêu Vương ra ngoài và đưa ra một lời giải thích. Bọn họ còn nói Tiêu Vương gia hèn nhát tránh ở phía sau nữ nhân.

Những người này mắng thật sự khó nghe, nhưng cũng có một chỗ tốt chính là bọn họ không dám to gan lớn mật, vọt lên phía trước đánh Lâm Sơ Cửu.

Thân phận của Lâm Sơ Cửu không phải là giả, chính phục trên người nàng cũng không phải là giả, nếu những người này dám xông lên phía trước, thị vệ Tiêu Vương phủ sẽ dùng danh nghĩa bảo vệ Lâm Sơ Cửu, gϊếŧ chết toàn bộ bọn họ.

Nhưng, ngăn chặn đám người này ở bên ngoài thế này cũng không giải quyết được gì, nếu như đó được xem là một giải pháp, Lâm Sơ Cửu sẽ không cần phải ra mặt, Tô Trà và Lưu Bạch cũng có thể làm được.

Nếu Lâm Sơ Cửu đã ra mặt, nàng cần phải giải quyết sự tình hôm nay, không thể để những người này tiếp tục tụ tập gây sự ở trước cửa Tiêu Vương phủ.

Một nhóm thường dân, hết lần này tới lần khác đều xem thường Tiêu Vương phủ, mặt mũi của Tiêu Vương phủ nên để ở đâu?

Lâm Sơ Cửu vẫn lẳng lặng ngồi đó, nàng không quát mắng đám người đang ồn ào ầm ĩ, mặc cho bọn họ không ngừng nguyền rủa, nàng vẫn không đưa ra bất kỳ một lời bình luận nào hết.

Ban đầu, những người gây rối nghĩ rằng Lâm Sơ Cửu sợ hãi, nhưng sau khi chửi rủa một lúc bọn họ cảm thấy dường như không đúng. Mặc dù bọn họ chửi rủa đã lâu nhưng đối phương vẫn không hề có chút động tĩnh nào cả. Cảm giác này thật sự giống như đánh một quyền vào bông, trong lòng bọn họ thở dài một hơi, làm thế nào cũng không thể phát tiết ra được.

Giống như đã hẹn nhau trước, tất cả mọi người gây rối đồng thời im miệng, lần lượt cùng nhau quay qua nhìn Lâm Sơ Cửu. Khi một người trong số họ đang muốn mở miệng thì đột nhiên nghe Lâm Sơ Cửu hỏi: "Sao không tiếp tục nói nữa? Chẳng lẽ vì nói lâu quá nên khát nước rồi? Người đâu, đưa trà lên đi."

Hạ nhân phía sau trong lúc nhất thời không có phản ứng, Tô Trà nhắc lại một lần nữa, lúc này đám hạ nhân mới vội vàng lui xuống chuẩn bị.

"Vương phi nương nương, chúng ta tới đây không phải để uống trà." Lưu Vĩnh Sinh đại diện cho mọi người lên tiếng nói.

"Ta biết, các ngươi tới đây là để gây sự." Lâm Sơ Cửu tiếp lời rất tự nhiên, nàng nâng bàn tay trắng trẻo lên, chỉ về phía những lão nhân và hài tử đang ngồi quỳ phía trước, "Các ngươi không cần uống nước, nhưng bọn họ cần. Các ngươi trẻ khoẻ có thể chịu đựng được, nhưng những lão nhân hài tử đó thì không thể chịu được."

Nàng quay đầu, nói với Trân Châu và Phỉ Thuý: "Đi, bảo phòng bếp hấp một chung màn thầu lớn. Ta nghe quản gia nói bọn họ đã ngồi ở đây cả một buổi sáng, có lẽ cũng đói bụng rồi."

"Vâng, Vương phi nương nương." Trân Châu và Phỉ Thuý cùng nhau uốn gối đáp, sau đó xoay người đi chấp hành mệnh lệnh của Lâm Sơ Cửu.

"Vương phi đang muốn làm gì?" Lưu Bạch khó hiểu nhìn về phía Tô Trà.

"Không biết." Tô Trà mơ hồ đoán được một chút, nhưng hắn không muốn nói lời vô nghĩa.

"Ngươi khẳng định biết điều gì đó, nói ta nghe một chút." Lưu Bạch dùng khuỷu tay huých Tô Trà, nhưng Tô Trà vẫn không nể mặt hắn, tiến lên hai bước và kéo ra khoảng cách với Lưu Bạch, "Cho dù Vương phi làm gì, chúng ta chỉ cần nhìn là được. Nếu thật sự không được thì vẫn còn có Vương gia."

Lưu Vĩnh Sinh là đại biểu của nhóm cuồng sinh, càng muốn biết Lâm Sơ Cửu đang muốn làm gì. Vì vậy bọn họ cũng trực tiếp lên tiếng hỏi, "Vương phi nương nương, ngài có ý gì vậy?"

Muốn dùng đồ ăn để thu mua bọn họ?

Nằm mơ!

Bọn họ không phải là người có thể thu mua bằng một chút thức ăn, không có quan to lộc hậu, ai sẽ làm loại chuyện ngu xuẩn này.

"Bổn vương phi có thể có ý gì chứ? Thu mua các ngươi? Các ngươi còn chưa đủ tư cách. Tuy nhiên, có thể thấy sắc mặt của vài vị lão nhân kia không được tốt lắm, sợ bọn họ đã đói mà thôi." Lâm Sơ Cửu vẫn nhẹ nhàng thờ ơ, trên mặt không hề có chút lo lắng bất an, "Bọn họ tới đây là để tìm công lý, nếu không ăn no thì làm sao có sức lực để nói ra oan tình."

Sắc mặt Lưu Vĩnh Sinh tái nhợt, nhưng hắn vẫn cố gắng ngang ngạnh nói: "Vương phi, chúng ta tới đây là muốn Vương gia giải thích, Vương gia không những không ra ngoài mà còn gửi một người đàn bà ra đây là có ý gì?"

Lưu Vĩnh Sinh không thuận theo cũng không buông tha, mục đích của hắn là muốn kéo Tiêu Thiên Diệu ra ngoài, muốn Lâm Sơ Cửu biết rõ điều đó.

Lâm Sơ Cửu khinh miệt liếc mắt nhìn Lưu Vĩnh Sinh một cái, nói: "Ồ, ta chưa nói với các ngươi sao? Bệnh cũ của Vương gia tái phát, hai chân không thể nào dùng sức, Mặc Thần Y đang điều trị cho ngài ấy, vì vậy thật sự không tiện ra đây."

"Vương gia bị bệnh cũ tái phát? Chuyện xảy ra khi nào?" Ánh mắt Lưu Vĩnh Sinh hoảng loạn, Lâm Sơ Cửu cười nói: "Ta chưa nói với các ngươi sao? Vương gia vốn muốn ra đây, nhưng khi nghe nói có người gây sự ngoài cửa, ngài ấy tức giận nên đột nhiên đứng lên, vì thế nên hai chân đã bị tổn thương."

Ý trong lời này chính là, những người này đã khiến cho bệnh cũ của Tiêu Thiên Diệu tái phát.

Sắc mặt Lưu Vĩnh Sinh tái nhợt, vội nói: "Ngài không nói ra, sao chúng ta biết được chuyện này."

"Phải không?" Lâm Sơ Cửu xoa xoa huyệt Thái Dương, "Các vị ồn ào khiến ta đau đầu quá. Ta thật sự đã quên mất chuyện quan trọng đó."

Chung quy vẫn là bọn họ sai?